Bình Yên Ấy Là Anh
Chương 10 :
Ngày đăng: 10:47 18/04/20
Kể từ hôm đó Nhân cứ dính lấy tôi, đã vậy làm việc rất nghiêm túc. chỉ có điều ít làm nhóm cùng Kim. Thái độ của Kim với tôi có vẻ rất khó chịu. đúng vậy,… tôi vừa mới giành người nó yêu mà.
- em xong việc chưa đi ăn đi.
- chưa xong… chút nữa.
- vậy làm đi, tôi đợi.
- ko cần đợi, gọi cơm lên đây mọi người cùng ăn luôn.
- nhưng tôi muốn chúng ta…
Tôi lườm Nhân, cái loại lúc nào cũng muốn tách nhóm
- thôi được rồi
- Duy… Xuống kêu cơm lên đây đi
- Vâng.
Duy đứng lên, một lúc sau lại mang lên mấy hộp cơm và chai nước. tôi ngồi giữa bàn Anh Viễn ngồi cạnh tôi từ đầu rồi, Nhân đứng lên, cầm hộp cơm định ngồi sang bên tôi thì Kim đứng dậy nhanh chân ra ngồi sát tôi
- em muốn ngồi cạnh chị Bình.
Tôi cười gật đầu. Nhân chậm chân nên đành ngồi sang bên cạnh. Khuôn mặt tỏ vẻ chán nản nhìn tôi.
Ôi… tôi hối hận rồi. tôi thề đây sẽ là lần cuối tôi ăn trưa trong văn phòng.
Nhân tuy ngồi bên nhưng liên tục liếc cái hộp cơm của tôi. Anh Viễn thi thoảng lại gắp đồ ăn sang cho tôi. Kim cũng gắp đồ ăn vào hộp Nhân.
Nhưng lúc ấy, Nhân thò đũa gắp đồ ăn anh Viễn cho tôi vào hộp của mình và lấy cho tôi phần gà trong hộp của Nhân.
mấy miếng đồ ăn cứ chạy qua chạy lại làm cả phòng phải chú ý.
- thôi… anh Chị ăn đi, em hoa mắt quá
Duy ngẩng lên phàn nàn
Tôi cắm cổ xuống ăn vì tôi biết mình đang bị chú ý.
- mày ăn đi, ko phải chuyện cuả mày
Kim trợn mắt nhìn duy. Nó cúi xuống ăn mặc kệ. tôi đứng lên bê hộp cơm về ghế trong góc của Mình. Tôi ko muốn có thêm Cmt nào nữa.
Kim thấy tôi đứng lên đi lại phía sau cũng đứng dậy cầm hộp cơm và hộp canh. Nhưng con bé cố ý văng cái hộp về phía tôi, cái hộp canh không nóng nhưng nó làm ướt hết người tôi cùng đồ đạc trên bàn
- ôi… em xin lỗi, em ko cố ý.
- em làm cái trò gì đó hả Kim?
Anh Viễn và Nhân chạy lại lau cho tôi. Nhân quát Kim.
- em không cố ý rồi mà.
- em đứng tít từ phía này mà cũng vô ý làm rớt canh ra tận đây cơ á.
- lúc ấy em vấp.
- thôi… tôi ko sao
- nhớ ngủ trước 12 giờ đấy nhé.
- uh
- 11 giờ 45 tôi gọi kiểm tra em.
- được rồi mà.
Tôi cười. Nhân quay lại ôm eo tôi, lưu luyến, nhìn tôi bằng ánh mắt hạnh phúc.
- em ko biết tôi vui thế nào đâu.
Tôi cười
- cảm ơn em đã chấp nhận tình yêu của tôi.
- thế không sợ người ta bảo lái máy bay bà già à?
- nếu sợ đã không yêu.
Tôi cười…
- nhiều tuổi hay ít tuổi ko quan trọng chỉ cần tôi được yêu em.
Nhân cúi xuống hôn tôi một lần nữa, lần này nụ hôn sâu hơn, mang nhiều ham muốn hơn lúc đứng trên cầu. bàn tay Nhân bám eo… 1 tay đưa lên ngực tôi… đòi nghịch… tôi nắm lấy rồi kéo nó xuống. Nhân không nghe… còn tôi ko cho… tôi rời ra cau mày.
- hư thì về đi, làm bậy không à.
- ai bảo làm bậy… người ta yêu vợ… người ta mần vợ chứ có mần người ngoài đâu.
- ai cho mần.
- vợ tôi cho mần
Nhân vẫn ôm eo tôi…
- về đi muộn rồi.
- ko muốn về ý.
- ơ… này… nhây hả
- uh… hay cho tôi ngủ nhờ đây nha
- đi từ sáng chưa tắm đó, nhà này không có đồ đàn ông đâu nha.
Nhân nuối tiếc.
- thôi được… em đóng cửa đi, nhớ ngủ sớm nhé.
Tôi gật đầu tiễn Nhân ra khỏi cửa. đến khi Nhânđi khuất tôi mới đóng cửa lại. tôi mơ màng chưa tin vào tình cảm của tôi và Nhân, không ngờ nó cũng tiến triển nhanh đến vậy… nhưng có lẽ điều đó cũng đúng, tôi đâu có còn trẻ nữa.
Đang mơ màng trong suy nghĩ thì cửa phòng tôi lại có tiếng gõ. Tôi bước lại, có lẽ Nhân quên cái gì nên quay lại lấy rồi. Tôi mở chốt cửa.
- này…quên đồ phải không?
Tôi ngẩng lên thì hoá ra không phải… người đứng trước mặt tôi mang bộ mặt đầy tức giận. Không kịp để tôi nói gì mà đẩy mạnh cửa bước vào. Tôi có lẽ chưa nghĩ họ có thể hành xử như thế.