Bình Yên Ấy Là Anh
Chương 19 :
Ngày đăng: 10:48 18/04/20
Tôi quay về thành phố với Nhân ngay sáng hôm sau. Ánh nắng vàng cùng nụ cười tươi rói của Nhân cũng không thể làm tôi vơi đi nỗi đau ngày hôm qua. Nhưng thật sự tôi không thể để cảm xúc đó ảnh hưởng tới tôi nữa. Tôi đã quen việc một mình chấp nhận và chịu đựng nó. Tôi mở điện thoại nhìn vào màn hình. Minh của tôi đang cười… chứng tỏ mọi thứ vẫn còn rất ổn
- em sao thế, bác sĩ nói thế nào mà mặt mũi lại thế kia.
- à… bác sĩ nói cần uống thuốc thêm.
- có khả quan gì không?
- chút chút.
- có kết quả là tốt rồi.
Nhân cười tươi. Tôi cũng cười, nhưng nụ cười cố dặn ra chả mang nét vui vẻ gì hết.
cả đêm đó nằm bên Nhân tôi ko ngủ được. Tôi đặt tay lên ngực nghe tiếng Nhân thở đều đều mà nghĩ đến cuộc sống đã qua của mình. Tôi thật ra cũng chưa muốn sống chung với Nhân thế này. Nhân không biết người trong công ty nhìn tôi bằng ánh mắt nào đâu. có biết thì Nhân cũng chả thèm bận tâm ý. Nhân là đàn ông mà… dù có sống chúng với cả trăm cô gái thì cũng chả sao… vậy mà một cô gái sống chung với Nhân đã bị mọi người cho là dễ dãi rồi.
tôi thở dài…
giờ tôi có quyền gì mà trách móc ông ấy nữa cơ chứ… vả lại ông ta cũng đâu có cần tôi… những câu nói mới hôm qua nghe như vết dao cứa sâu vào tim, hoá ra đàn ông họ lại tệ vậy, thà cứ nói thẳng là không còn yêu nữa… sao lại phải dằn vặt đời nhau như thế này.
Nhân trở mình, bàn tay đưa lên ngực tôi lần mò trong vô thức. sau khi sờ được vào thì tiếng thở lại đều đều. Nhân ngủ ngon lắm… hắn nói đêm qua không có cái sờ nên ko ngủ được tí nào… đúng là giờ ngủ bù thật.
Tôi quay sang nhìn Nhân, khuôn mặt Nhân rất gần, toát ra mùi thơm rất nam tính. Trong bóng mờ của đèn ngủ khuôn mặt Nhân giãn ra, ban ngày bao nhiêu nét cười giờ vẫn còn nguyên, Hắn ngủ cũng vui vẻ lắm ý. Không lo nghĩ điều gì. Tôi trở mình quay về phía hắn, nằm đối diện, hai mắt mở to… tôi không ngủ được.
Bàn tay vuốt ve khuôn mặt hắn. hắn trẻ, đẹp, cao lớn, lại rất chi là menli, biết quan tâm chăm sóc, và quan trọng là yêu tôi rất nhiều, vậy tại sao tôi lại không chọn hắn là người đàn ông của đời mình cơ chứ… chúng tôi đã sống thế này mấy tháng rồi còn gì… ko rời xa nhau nửa bước ấy chứ…một người đàn ông yêu bạn như thế … có lý gì mà từ chối đây.
Tôi vuốt tóc hắn… người đàn ông này sẽ cùng tôi đi tiếp những chặng đường tiếp theo của đời tôi… vậy thì…
Tôi hôn nhẹ lên môi hắn… 1 cái hắn vẫn nằm im ngủ, chỉ cái môi cử động nhẹ vì bị làm phiền. tôi hôn hắn cái nữa… hắn vẫn nằm im, đến cái thứ 3 thì hắn tỉnh giấc.
- gì vậy em?
- Không có gì … ngủ đi
Tôi níu cổ hắn ghì xuống
- nửa đêm hôn người ta không?
hắn vươn vai rồi trèo lên bụng tôi rất nhanh.
- hôm qua không làm nên nhớ à?
- thôi ngủ đi.
- ngủ rồi… người ta ngủ bị con gì đánh thức ý… giờ nó tỉnh rồi.
hắn kéo tay tôi xuống dưới. con khủng long tỉnh giấc lúc nào
- thôi ngủ đi, đừng vậy mà,
- tại em ý… đền đi.
- -uh… mai đến nhá.
- không… giờ đền đi
hắn hôn tôi rồi kéo quần kéo áo, nhẹ nhàng kích thích rồi đưa vào… bù cho mấy hôm tôi kêu hắn nhịn để về đi khám. Tôi ôm hắn vào lòng, nhắm mắt lại nhưng mọi suy nghĩ đều chạy quanh ông ấy và mấy người đàn bà đó… người ta chả cần tôi nữa… coi tôi chỉ là kẻ vui đùa thì tôi cũng chẳng cần nữa rồi… tôi chẳng tập trung được vào cuộc yêu Nhân mang đến, đầu óc tôi mông lung… nghĩ về một nơi xa, nghĩ về nỗi đau và chấp nhận dừng bước… nước mắt tràn qua khoé mi… tôi sao thế này… thôi thì…cùng không còn gì để mất nữa… nhắm mắt đưa chân thôi.
sau khi đưa hết lũ trẻ con tích tụ mấy hôm vào tôi. hắn nằm xuống thở, bàn tay mân mê ngực tôi, hôn nhẹ lên trán.
- ngủ đi em, mai đi làm đó.
- mai nghỉ được không?
- sao lại nghỉ?
- chúng ta đi đăng kí kết hôn.
Nhân giật mình ngồi bật dậy.
- em nói sao cơ?
- em nói mình đi đăng kí kết hôn
Châu Anh mặc kệ. miệng vẫn lẩm bẩm câu lúc nãy nó nói nhưng có vẻ Nhân không nghe ra, Nhân tiến lại gần nó.
- nào... để chú xem nào.
- buông ra... ông chính là đồ khôn nạn, ông đừng có hòng mang cô ấy đi khỏi đây. Cô ấy là vợ của bố tôi
Lúc này Nhân mới nhận ra, Nhân khẽ cau mày rồi giãn ra... tôi cúi xuống nịnh con bé
- chau anh... buông cô ra đi... không lại bị ông mắng bây giờ.
- không... nếu hôm nay cô theo chú ấy đi thì cháu chết ở đây.
- châu Anh... lớn rồi, đừng như vậy. về nhà đi
- này con ranh, dám cứng đầu hả.
Con Oanh quát lên. Nhân xua tay, hắn ngồi xuống bên cạnh con bé, rồi cười
- cháu là Châu Anh đúng không?
- cháu không muốn cô Bình lấy chú chứ gì? được... thế chú trả cô Bình cho bố cháu nhé.
Tôi tròn mắt nhìn Nhân, Nhân ngẩng lên nhìn tôi cười nhẹ.
- thôi được rồi, giờ chú bảo này... cả nhà chú đang ở dưới kia, giờ muốn họ không đón cô Bình đi thì để cô bình đi xuống đấy nói là không lấy chú nữa, là từ mai cô Bình lại về với cháu ngay.
Con bé nhìn Nhân như không tin.
- chú nói thật mà. nếu cháu không để cô Bình nói thì dù cô Bình không ra thì vẫn sẽ là vợ chú. mà vợ chú phải về nhà chú.
Con bé nhìn Nhân, nhân gật đầu.
- Nhanh không bố mẹ chú về là không nói được đâu.
Con bé có vẻ bớt đề phòng. Nó nhả cánh tay khỏi chân tôi. bà chị tôi và cô tôi ngồi xuống vuốt tóc nói chuyện với con bé còn Nhân đưa tôi ra bên ngoài.
- hai đứa Nhanh nhanh lên người ta gọi ra làm lễ để về cho kịp đấy.
Câu nói khi chưa kịp đóng cửa khiến con bé nhận ra mình bị lừa... nó đuổi theo và gào lên
- chú lừa tôi...
Con oanh đẩy mạnh nó vào bên trong đóng cửa lại. Tôi ko biết có ai nghe được nó không nữa. Nhân nắm tay tôi, khuôn mặt thoáng buồn. Tôi thấy mình có lỗi. đáng ra hôm nay là ngày Vui nhất trong đời của hai chúng tôi mà lại gặp chuyện này.
Đến khi lên xe hoa, Nhân vẫn không nói gì với tôi cả, chỉ lặng lẽ nắm tay tôi. Tôi buồn... Nhân biết, Nhân buồn... tôi cũng biết, nhưng chúng tôi giờ làm vợ chồng với nhau rồi, mong là Nhân sẽ thông cảm cho tôi.
Trong xe... anh Tài mở bái hát “vợ tuyệt vời Nhất”. Tôi nhẹ đan tay mình vào tay Nhân gãi nhẹ. Nhân ngẩng lên nhìn tôi.
- em xin lỗi.
Nhân cười.
- cảm ơn vợ.
- vì điều gì?
- vì đã chọn anh
Tôi không ngờ Nhân lại có thể bỏ qua chuyện này cho tôi... không biết giờ này Nhân nghĩ gì nữa.
Tôi gục đầu vào ngực Nhân, nghêu ngao hát câu hát
Người tuyệt với nhất là Nhân.. chẳng ai khác ngoài Nhân...
hí hí
vì Anh biết cả đời này anh... không gặp ai tốt hơn em. cảm ơn em đã vì anh suốt quáng đường vừa qua... đã thứ tha cho anh nhiều lần anh dối trá. Anh hiểu rằng anh rất may mắn khi được em ở bên cạnh. muốn nói một điều... anh yêu vợ nhiều lắm. dù thế nào đi nữa anh cũng yêu vợ
Nhân hôn lên môi tôi. thì thầm câu Anh yêu em ngọt ngào khôn tả... mọi muộn phiền lúc nãy dường như đã với đi nhiều lắm... hôm nay là ngày vui của tôi, ngày trọng đại nhất đời cả hai chúng tôi... tôi biết ở ngoài kia có ai đó sẽ buồn... nhưng sự thật là chúng tôi cần đi con đường riêng của mình, chúng tôi sẽ có hạnh phúc riêng vì con đường của chúng tôi, như hai đường thẳng song song... mà ở đó... mỗi người có lựa chọn của riêng mình...tôi không có gì để oán trách cũng không có gì để nuối tiếc những kỉ niệm đã qua. chấp nhận nó như một bài học, như một điều dậy ta cách trân trọng giá trị của người đến sau... dậy tôi cách yêu thương và tin tưởng... tôi... sẽ sống tốt.
cảm ơn mối tình đã qua... cảm ơn ai đó đã từng yêu... mong rằng chú ở bên ai đó cũng sẽ vui... tôi cũng luôn cầu chúc cho chú được hạnh phúc.