Bình Yên Ấy Là Anh
Chương 39 :
Ngày đăng: 10:48 18/04/20
Đúng là tôi chỉ nghĩ đến đây vì nghĩ Hải có vấn đề nhưng không ngờ gặp em ở đây rồi. Tôi vừa vui vừa buồn… tâm tình thật ra cũng là rất hỗn độn. cho đến khi em đuổi chúng tôi ra về, cả đêm đó dù trong người khá mệt tôi vẫn không tài nào ngủ được.
Một lần nữa tôi bị em xua đuổi… tôi giận cái sự cố chấp của em… tôi giận cái câu nói của em khiến tôi tổn thương vô cùng… thế nào là không cần tôi nữa… được rồi… nếu không cần thì tôi đi.
Tôi quay trở về nhà với một mớ hỗn độn trong người… tôi khó chịu, cồn cào khi mỗi đêm uống rượu tôi nhớ tới em… tôi thèm mùi của em hơn bất cứ cô gái nào khác… tại sao vậy nhỉ… chúng tôi từng một thời hoà hợp đam mê… em chính là người con gái làm tôi cảm thấy … tôi… đúng là đàn ông đích thực.
Tôi dò hỏi khắp nơi về tình hình của em… hoá ra em đã ly hôn với chồng rồi, nhưng cái lạ đó là người đứng lên làm thủ tục ly hôn lại là bố chồng em. Lâu rồi tôi cũng không dám gặp anh ấy.. nhưng thay vì nỗi buồn của nhà người ta, tôi lại thấy mình vui đến lạ.
Nhưng cũng vì thế mà tôi thương em… tôi ko nghĩ bố chồng em lại là người đối xử tệ với em như vậy, chắc chắn là có uẩn khúc gì mà họ không thể nói ra thôi.
Chúng tôi… cả hai con người đều tự do… liệu rằng có thể nào… em chấp nhận
- mấy chú giúp anh một chuyện
- gì đấy anh
- anh phải đi vắng một thời gian.
- vậy ạ? Anh đi đâu.
- …
- anh lên tộc đón chị ta về à? chị ta có mối mới rồi không cần anh đâu. đời thiếu gì đàn bà mà anh phải thế.
- chú nói buồn cười… đàn bà thì nhiều nhưng đàn bà mình yêu chỉ có một.
- ổng cũng yêu cả mớ đấy thôi
- cùng đàn ông với nhau mà chú nghĩ đơn giản quá… thế chú cứ xa vợ tháng thôi xem chú có hơn sếp tí nào không?
- nhưng chi ta đối xử với sếp như vậy là không tôn trọng.
- ôi… sếp đối với người ta còn kinh hơn… thôi… là sếp sai… cho sếp lên đấy hoà giải đi… đây đúng là ý trời rồi.
- moẹ… giờ chỉ đi cưa lại thôi mà không cưa được thì đừng có mà về.
- đừng có coi thường… sếp nhà mình hơi bị lắm mưu nhiều kế đấy.
- mày đừng có tưởng bở… chị bình không phải dạng vừa đâu. sếp một thời nổi tiếng sợ vợ đấy…
Tôi ngồi nhìn chúng nó bàn tán… đấu tranh cả tháng trời tôi quyết định bỏ lại tất cả để lên đây…gửi lại công ty cho mấy thằng em… trước khi đi, Hải không đồng tình với tôi nhưng Hiệp thì ok… có lẽ nó hiểu tôi nhất… mấy anh em công ty tiễn tôi đi và mong tôi thắng lợi trở về… cuối cùng thì 2 tháng giời vẫn trở về tay không thế này đây…
giờ mà vác cái mặt về thì chúng nó sẽ cười tôi chết mất.
đời tôi bao nhiêu khó khăn đều trải qua được rồi vậy mà chỉ có 1 cô gái cũng không tài nào cưa nổi.
Trông mẹ mấy hôm trong viện tôi quyết định về công ty. Đúng như tôi dự tính. thấy tôi, cả bọn xúm lại.
- chào sếp, chào sếp, sếp về lâu chưa?
- anh về hôm sau mẹ nhập viện
- vậy chị ấy có về với anh không?
- có.
- chị ấy đâu?
- về rồi.
- về đâu?
Tôi nhìn chúng nó ái ngại. ko dám trả lời
- hai tháng giời đã được cái nào chưa mà mặt mũi sếp như mất sổ gạo thế kia.
- không biết được cái nào chưa nhưng cũng công nhận chị Bình mát tay, nhìn sếp nở ra trông thấy, bụng có múi rồi ý chúng mày ạ.
- kiểu này 1 đêm chắc làm 5-7 cái quá.
- 5-7 cái mà nhăn nhó thế kia.
- chắc lại cãi nhau…
- đíu có chuyện vừa lành đã cãi nhau… phải về với nhau… dính lấy nhau chứ
- mẹ chúng mày… mệt quá…
- thôi… sếp khai ra… được cái nào chưa?
Tôi lắc đầu… chúng nó nhìn tôi tủm tỉm.
- đấy… tao đã bảo chị ấy không phải dạng vừa đâu mà.
- thôi được rồi, vậy giờ sếp tính sao.
- chúng mày mang hết báo cáo ra đây anh xem nào? Tính cái đó đi.
- em gửi mail cho anh rồi còn gì?
- giờ mang ra cho anh đọc lại.
- lúc ở trên đấy là đầu óc chỉ nghĩ đến cách tán gái thôi, không ngờ bị gái cho đi tàu bay rồi giờ mới nhớ đến công việc và anh em đấy.
- thôi chúng mày ơi… mẹ tao nằm viện … tao còn phải chịu kia kìa…
- thế sếp bảo … mẹ anh nằm viện.. về trông mẹ anh đi…
- thế thì ăn vả…
- ăn vả cái gì… phải tao… tao bảo mà không nghe…tao vật ra phịch cho mấy cái, mẹ…. nghe ngay.
- sếp mình đíu dê thế đâu, già mẹ rồi.
- già xương gà vẫn nhai, nhìn thế kia mà bảo yếu.
- sếp, mấy phút…
- thôi chúng mày im đi
Tôi thở dài.
- chúng màu đừng có bầy trò nữa… không yêu em này thì yêu em khác. Lo mẹ gì… đời không thiếu đàn bà đâu. nó không thích đây đéo cần.
Hải đứng chống tay vào nách.
- tao bảo rồi,. chúng mày lo thân chúng mày đi, vào làm nhanh lên.
cả lũ tản mát hết. tôi ngồi giữa bàn làm việc… đúng là lúc này rất tâm trạng. chờ kết quả chỗ bệnh viện xét nghiệm lại xem mẹ tôi bị sao. nếu bà ấy bị ung thư thì… quả thật là một điều kinh khủng.
từ hôm đó tôi cũng ko quay lên đó nữa. tôi nhớ em, nhưng tôi tôn trọng quyết định của em. Có lẽ yêu một người không nhất thiết được ở bên người đó, mà chỉ cần nhìn người đó được hạnh phúc đúngkhông. Câu đó nghe sến lắm nhưng giờ thì nó tạm đúng vào lúc này… tôi ko thể bỏ mẹ tôi mà đi được, còn em không thể vượt qua được gia đình vì tôi, chứng tỏ trong thâm tâm em, tôi ko còn là gì quan trọng nữa.
Nó đóng cửa
- châu Anh… con phải cho bố có người chăm sóc chứ. con có ở với bố cả đời được không?
Nó mở cửa nhìn tôi.
- không, con chỉ là, không muốn bố đưa ai về đây nữa. bố nhớ chưa?
- tai sao con vô lý như thế.
- con sẽ đuổi cô ta giống như mấy lần trước. bố … con không đùa.
- con làm thế là sai.
- con ko nói con làm thế là đúng. Chào bố. bố để con yên
Nó đóng cửa cái rầm.
- châu Anh…
Nó không trả lời.
Tôi mệt mỏi với cái vẻ cứng đầu của nó… nó giống em hơn cả tôi nghĩ, cả tính cách hay cách nói chuyện ngang tàng cũng giống dù ko phải ruột thịt gì.
Thôi được rồi… tôi gõ cửa phòng nó lần nữa.
- châu Anh, con nghe bố nói đây. giờ nếu không phải là cô này mà là cô Bình con có đồng ý không?
- châu Anh
- không… cô nào cũng không, bố để con yên.
- bố con đồng ý.
bảo Anh mở cửa, nó nói to. Châu Anh đi ra quát nó
- mày có đi vào không? Ai mày cũng đồng ý hết. tao không cần có mẹ, tao ko cầu xin ai hết, tao ko có mẹ tao cũng không chết được đâu.
Nó quay vào đóng cửa. tôi và Bảo Anh nhìn nhau
- chị ấy vẫn còn giận chuyện hôm cô Bình cưới, chị ấy bị nhốt trong phòng, tại bố cả đấy.
Bảo Anh cũng giận tôi rồi. tôi đi xuống thì Tâm cũng nấu cơm xong, còn đang nghe bố con chúng tôi cãi nhau. Tôi ái ngại gọi taxi cho Tâm về.
đến tối, hai đứa trẻ bướng bỉnh cũng không chịu xuống ăn cơm, chúng thi gan với tôi
- châu Anh, Bảo Anh, xuống ăn với bố đi.
- bố ăn đi, con không đói.
- tao bảo chúng mày có xuống không?
Tôi điên tiết quát lên. Chúng sợ nên cũng mò xuống nhưng bữa cơm diễn ra trong im lặng.
- châu Anh, con làm ơn bỏ cái bộ mặt đó đi giùm bố, 2 chục tuổi đến nơi rồi.
- bố thì sao? 40 chục rồi mà còn,…
- con im ngay. Bao giờ con có gia đình con mới hiểu.
- vâng
Chúng cúi xuống ăn nhanh rồi bỏ lên phòng.
- hai đứa xuống dọn ngay cho bố
- bố đi mà dọn tác phẩm của cô người yêu bố, con không ăn, con không dọn
Tôi bực lên gạt hết bát đĩa trên bàn xuống đất vỡ tan, hai đứa con gái sợ hãi chạy xuống.
- chúng mày tạo phản hết cả rồi, đẻ chúng mày, nuôi chúng mày mà chúng mày dám nói thế sao?
- bố… con xin lỗi
Tôi giơ tay định tát cho mỗi đứa một cái, nhưng Châu Anh ánh mắt nó cương quyết. tôi nhớ cái hồi em cũng quyết tâm để yêu tôi, dù bị bố đánh cũng nhất định không từ bỏ, giờ tôi làm bố rồi, hoá ra tôi cũng như bố em, muốn mọi thứ theo trật tự của mình.
cả đêm tôi không ngủ được. tôi ngồi đó nhìn lên cái giường của tôi, mấy năm nó vẫn không thay đổi vẫn tâm hình em cười nụ cười hiền hậu lắm… tôi chợt thấy lòng mình xót xa, tôi mới dùng cái giường này có một lần, đúng như lời hứa chỉ mình em được nằm lên đó. nhưng giờ… biết đến bao giờ đây. Hay tôi sang phòng khác. Tôi mua đồ khác, tôi sống cuộc đời khác mà quên đi… nhưng cũng cố bao nhiêu lần rồi.
tôi uống thêm ly rượu rồi nằm xuống. ngủ thiếp đi, trong giấc mơ, tôi thấy em đang chạy, em ngã xuống núi rồi, tôi đứng trên cố gắng gọi em, nhưng em không trả lời, tôi khóc… tôi đi qua đi lại… cuối cùng vì quá đau lòng mà nhảy xuống… tôi giật mình tỉnh giấc.
tôi thấy lòng mình hồi hộp lắm.
tôi cầm điện thoại lên, nhắn tin vào số điện thoại đó, bấm rồi xoá…bấm rồi xoá mấy lần mới dám gửi đi.
- Nhím… em ngủ chưa?
Tôi cứ vào màn hình điện thoại đếm thời gian. chờ trả lời.. mãi sau không thấy hồi âm mới nghĩ ra, em đến nói chuyện với tôi còn không muốn huống hồ nhắn tin. vả lại giờ muộn lắm rồi.
Mãi sau mới có tiếng điện thoại, tôi vội vàng mở ra và mừng rỡ.
- có chuyện gì?
- không có gì? Chỉ là muốn hỏi em khoẻ không?.
- khoẻ
- trên đó nắng không?
- đang mùa mưa.
- mưa nhiều lắm à?
- …
- em ở đó cẩn thận.
- ….
- em….
- gì vậy?
- à… không? Em ngủ đi.
Tôi muốn nói nhiều lắm nhưng tắt máy… chằn chọc cả đêm nghĩ về em, về gia đình… về chính bản thân.
Sáng tỉnh giấc tôi đi sớm, tôi giận hai đứa nhóc con này, giờ chúng nó lớn rồi, muốn tạo phản, ko ai ủng hộ tôi hết. đang ngồi ăn bát phở thì ti vi đưa tin sạt lở đất, còn ở Lai Châu nữa chứ. tự nhiên tay chân tôi bủn rủn hết cả… tôi gọi điện thoại cho em mà em ko bắt máy… tôi lo… thật sự rất lo… đi đường mà không tài nào tập trung được… tôi nhớ hồi em lấy chồng… mấy ngày liền tôi ko ăn ko ngủ, chỉ uống rượu và uống rượu.. nhưng rồi cuối cùng cũng vì cái suy nghĩ rằng tôi phải sống để thấy em hạnh phúc… khiến tôi có mặt ở đây… mà giờ em có sao… thì tôi… sống để làm gì?
Tôi quay xe đi lên đó, bỏ lại tất cả bộn bề… lần này… nhất định… ko thắng không về.