Bình Yên Bên Anh
Chương 1 : Ngôi sao nhỏ
Ngày đăng: 11:33 18/04/20
Vừa về đến nhà, Nhi đã nghe tiếng bà Tám oang oang.
- Giờ mày tính sao, tính xù hả? Đã không tiền còn bày đặt cho con đi học. Con gái mày đẹp, mày bán trinh nó đi là đủ tiền trả nợ, có khi dư được ít làm vốn. Lủi đầu vô mấy con chữ, tương lai sáng đâu không thấy, thấy mày nợ ngập đầu, mà con mày cứ nhởn nhơ đến trường kìa. Đợi tới lúc thằng Bảy búa nó điên lên, nó chém mất xác thì con gái mày cũng làm đĩ cho nó thôi.
- Chị Tám! Tui thiếu tiền chị, tui vẫn cố gắng buôn bán, đóng lời đủ. Chị đừng nói con nhỏ vậy, tội nghiệp nó.
- Tao là tao thương mày, tao mới nói. Mày nghĩ sao mày nợ 3 năm, đóng lời riết không trả gốc, tiền đẻ tiền chứ mày. Tao thấy con nhỏ ngon cơm, tao tính giới thiệu mối ngon cho nó, chứ mày để quả bom trong nhà, mốt nó cho không thằng khác, bom nổ nhục cả xóm, phí của hôn.
- Dì Tám! Mẹ con mượn tiền dì, vẫn đóng đủ lời, sao dì cứ nặng nhẹ mẹ con hoài vậy? Mẹ con con bỏ xứ đi, dì mất luôn tiền.
- Ờ! Giỏi đi thử coi. Bây coi phim riết bị lậm hả. Ở quê mình còn làm ra tiền, lên xứ người chết rủ xương cũng không ai ngó đâu con. Bớt mơ mộng đi. Nghe dì Tám một lần là con đổi đời rồi.
- Dì Tám còn nói nữa, đừng trách sao con hỗn.
- Mày làm gì tao, mày thử coi.
- Thôi, tui xin hai người. Chị Tám à, để tui đi bán thêm, rồi trả gốc lẫn lãi cho chị. Nhi, con không được hỗn, vô nhà, mau!
Nhi vùng vằng vô nhà, mượn bà ta ba triệu, trả hoài không hết. Bà Tám tính chửi thêm, nhưng nghĩ lại nó nói cũng đúng, mẹ con nó mượn nhưng đóng đủ không thiếu tháng nào. Mình ép quá, nó bỏ xứ đi là mất toi mỗi tháng 600 ngàn. Bà nhìn bà Năm, xí một hơi dài rồi cắp giỏ đi về.
- Nhớ đó, tháng sau trả gốc lẫn lãi là 1 triệu tui trừ dần cho. Theo người ta là cộng dồn. Lãi mẹ đẻ lãi con, tui là tui thương Năm nên tui trừ dần cho mau hết, chứ vô nhà Năm xa xôi, tui ngán tận cổ rồi. Tui dìa, khi nào đổi ý, cứ gọi điện cho tui.
Bà Năm lủi thủi vô nhà, ngồi phịch xuống ghế, ngó xa xăm. Sạp cá của bà gom góp vừa đủ trả lãi, không mua nổi cho con nhỏ bộ đồ mới, giờ phải trả thêm tiền gốc, bà biết làm sao đây?
- Má! Sao má không nói dì tiền lời má đóng trong 3 năm, hơn tiền gốc rồi.
- Nhi! Mình mượn tiền của họ, trả lãi là dĩ nhiên. Đâu phải vì mình nghèo mà nói ngang được. Họ làm nghề cho vay có luật riêng, mình chấp nhận thì mượn, họ đâu có ép.
- Con thấy má cực quá, 3 triệu trả hoài không hết. Hay là má lên Sài Gòn đi má, lên đó con vừa đi học, vừa đi làm nuôi má được mà.
- Khờ quá! Mồ mả ông bà ở đây. Má đi sao đặng. Con cứ lo học cho xong, thỉnh thoảng về thăm là má vui rồi, ham làm rồi sinh bệnh không ai hay là khổ.
- Nhưng tiền của dì Tám, má tính sao?
Vị bác sĩ nhìn Phong, xem xét cũng là dân đàng hoàng, sang chảnh, có thể biến thái đến nổi đánh bạn gái ra thế kia không? Có thể cô bé sợ hắn nên không đi bệnh viện. Mình phải tìm cách giữ chân hắn để báo công an, nếu không, chắc sẽ có án mạng.
Thanh Phong bực mình vì tự nhiên rước cục nợ, anh tính giao lại cho bác sĩ, mình ra đóng viện phí rồi ra về. Nhưng chưa kịp nói thì Thanh Mỹ đã vô tới nơi. Chị cầm tay bác sĩ khẩn thiết:
- Con bé là em tôi, trên đường đi học về bị nhóm cướp hành hung mà không dám nói với gia đình, nên chúng tôi...mong anh thông cảm, cố gắng cứu em ấy.
Kèm theo cái nắm tay là phong bì khá nặng, vị bác sĩ trầm ngâm, rồi trả lại cho Mỹ.
- Cứu người là trách nhiệm của chúng tôi. Chị cầm cái này bồi bổ cho em chị. Vì ngoài vết thương, cô bé bị suy kiệt cũng khá nặng, không đủ đề kháng gây sốt.
- Dạ, cảm ơn bác sĩ.
Vị bác sĩ nhìn Mỹ, rồi nhìn Phong lắc đầu ngán ngẫm, quau trở vô phòng. Bên ngoài, Mỹ chưa kịp lên tiếng kêu Phong đi về, Phong đã nói trước
- Em về! Chị liệu về nhà trước trời sáng, đừng để mẹ làm bia đỡ đạn hoài.
- Ừ, chị biết rồi. Em về trước đi. Con bé là ân nhân của chị. Khi nào biết em ấy an toàn, chị sẽ về.
- Chị! Chị chống đối ba vì người dưng?
- Người dưng ấy vì cứu chị của em, nên ra nông nổi đó. Còn ba, ba muốn dồn chị vào đường chết.
- Chị đừng nói bậy.
- Em nhắn với ba, lần sau nên mướn giang hồ chuyên nghiệp chút. Vì lần sau, vệ sĩ của chị là Huyền Long
- Chị nghĩ không có thế lực của ba, chị có thể thuê được Huyền Long sao? Với lại, họ chỉ chuyên lấy thông tin bằng công nghệ tối tân, không có làm vệ sĩ.
- Em quên là chị quen Gia Khiêm?!!!!
Phong nhìn xoáy vào chị mình, để xem lời chị nói tin được bao nhiêu phần trăm. Rồi lừ mắt, ra về.