Bình Yên Bên Anh

Chương 26 : Quýt làm cam chịu

Ngày đăng: 11:34 18/04/20


Bà An hoảng quá ngất xỉu, Khiêm chán ghét nhìn bà, hất mặt cho hai người vệ sĩ khiêng bà đi ra ngoài. Đang tính đứng dậy đi vào bệnh viện hỏi thăm mẹ của Nhi, điện thoại Khiêm reo, nhìn tên trên màn hình, anh thoáng cau mày, Khiêm nghe máy, nhưng không nói gì cả.



- Alo! anh Khiêm! Bây giờ anh có thể nhín chút thời gian cho em không?



- Sorry! Anh đang bận



- Anh Khiêm! Xin anh đừng cúp máy, cho em hai phút, hai phút nói điện thoại cũng được.



- Em nói đi.



- Em biết mẹ em làm nhiều việc sai trái với Tinh Nhi, em sẽ thay mẹ chịu mọi trừng phạt của anh, xin anh thả mẹ em ra đi.



- Không thể, anh đã cho mẹ em cơ hội, nhưng lần này, mẹ em gián tiếp hại hai mạng người. Em định trả thế nào, hả Thanh Mỹ?



- Em....em....vậy anh sẽ làm gì mẹ, em sẽ chịu thay mẹ, dù hành hạ, thậm chí giết em cũng được. Anh Khiêm! Không ai tự chọn cha mẹ cho mình. Em biết năm xưa, anh vì trả thù cho bác gái mà đưa chú mình vào nhà thương điên. Xin anh hãy hiểu cho em, coi như vớt vát chút tình nhỏ mọn em dành cho anh bao năm qua, cho em cơ hội trả hiếu cho mẹ. Hic....hic....



- Em nín đi, Thanh Mỹ anh quen không yếu đuối như vậy.



- Anh Khiêm! Em hết cách rồi. Em bất lực thật sự. Năm xưa, em cãi ba mẹ, bỏ nhà ra đi để theo đuổi anh, em là đứa con bất hiếu, em đáng bị trừng phạt. Em xin anh, anh muốn em làm sao, anh Khiêm????



Thanh Mỹ vừa khóc, vừa nói trong điện thoại. Càng nói, cô càng đau lòng và khủng hoảng. Cô yêu anh bằng tất cả máu tim, bỏ cả địa vị tiểu thơ để theo anh, nhưng trong mắt anh, cô chỉ là người bạn. Và bây giờ, cô đang dùng chút ân tình của anh để cứu mẹ mình, nghĩa là cô đang tự tay cắt đứt sợi tình cảm mỏng manh của anh và cô. Mỹ ôm điện thoại, quì sụp trên phố đi bộ, khóc rống như đứa trẻ. Khiêm trầm ngâm, anh nhớ về mẹ. Anh cũng gần như phát điên khi chứng kiến mẹ mình bị làm nhục. Thanh Mỹ thiện lương như vậy, chắc chắn đau lòng lắm khi không thể cứu mẹ. Anh đang chần chừ, thì Thanh Mỹ lại lên tiếng:



- Anh Khiêm! Anh mở video call đi.



Mỹ mở điện thoại chế độ gọi video cho Khiêm, đặt trên ghế đá hướng về mình. Cô ra quì giữa phố, với tấm bảng treo trước ngực. "TÔI LÀ NGƯỜI XẤU, MỌI NGƯỜI CÓ THỂ ĐÁNH TÔI". Lúc đầu, người ta tò mò xem xét, sau có một cô gái trông bụi đời, lại tát thử vô mặt Mỹ, nhưng Mỹ không hề phản kháng. Thế là nhiều người đổ lại, người xem, người đánh trút giận, người đánh vì hiếu kì. Đám youtuber xuất hiện, livestream câu view. Mỹ bị đánh từ nhẹ đến nặng, mặt cô bắt đầu sưng đỏ, miệng chảy máu. Người xuất hiện nhiều vết cào. Nhưng cô không mảy may quan tâm, nhìn chằm chằm vào điện thoại, miệng nhép đúng một câu "xin anh tha thứ". Khiêm tức giận chửi thề, quăng luôn điện thoại:
Phong: Nhi, em theo anh, hay muốn theo hắn?



Nhi: em tự đến tự về, không dám phiền hai anh.



Phong: anh có chuyện muốn nói với em, theo anh đi.



Khiêm: Nhi, theo anh.



Nhi: hai anh thôi đi, anh Phong đưa chị Mỹ về, anh Khiêm cũng về đi. Em đi với gia đình em.



Khiêm - Phong: gia đình em?



Nhi: phải, em đã tìm được ông ngoại của mình.



Phong: em theo anh, anh sẽ cho em biết về ba của em.



Khiêm: cậu nghĩ cậu có thể sao?



Hai người đàn ông cực phẩm nhìn nhau bằng ánh mắt viên đạn. Nhi trừng mắt nhìn họ, cô quát lên



- Hai anh im đi, hai người theo em. Mệt quá. Người nhà của ai tự đưa về, riêng hai ông cụ non này sẽ theo tôi. Hết! Dạ Long, để công bằng, anh lái xe chở chúng tôi tới chỗ khác nói chuyện nhé.



Dạ Long nhìn Nhi, có đôi nét giống Thiên An, ánh mắt thâm trầm, môi mỏng nhếch lên gật đầu. Anh chui vô chiếc Camry ngồi chờ. Hai tên soái ca kia cũng răm rắp làm theo mệnh lệnh của cô gái nhỏ. Mọi người lại được phen trầm trồ. Dù có là soái ca thì cũng là những đứa trẻ to xác, phải nghe lời "mẹ nhỏ" à.