Blue - Neleta
Chương 161 :
Ngày đăng: 12:21 19/04/20
Xuống xe, Khổng Thu nói lời tạm biệt rồi vội vàng ba chân bốn cẳng chạy như bay về xe của mình. Con mèo vốn đang nằm trong giỏ chỉ gầm nhẹ mấy tiếng, lúc này đã gào to meo meo không ngừng.
Ôm Blue đặt lên đùi, Khổng Thu vuốt ve bộ lông đang dựng dứng của nó, rồi nói: “Blue, sao lại giận nữa rồi? Ta đâu có xem mi là vật nuôi của ta đâu, mà bản thân ta cũng không cho mình là chủ nhân của mi bao giờ. Mi chính là người thân của ta. Chẳng qua là do người khác không hiểu chuyện thôi, mi không cần phải tức giận làm gì.”
“Meo meo ngao!”
Đôi mắt xanh lam của Blue phát ra tia sáng lạnh lẽo, tiếng rống giận cũng ít hẳn đi. Nó leo thẳng lên vai của Khổng Thu, tìm thế đứng dậy. Khổng Thu cúi đầu nhìn nó, khóe miệng không giấu được nụ cười, cậu hôn lên đỉnh đầu nó một cái, rồi mới dịu dàng chạm nhẹ lên khóe mắt.
“Meo meo…”
Lông mao đang dựng đứng, theo bàn tay vuốt ve mà gọn gàng trở lại, Blue hơi nghiêng đầu, mồm dán sát vào miệng Khổng Thu, Khổng Thu cũng không tránh nó, mà chỉ cúi đầu, cười nói: “Không giận nửa hả, ừm? Nhóc hư này.”
Blue liếm nhẹ vào môi Khổng Thu, rồi mới đem mồm của mình áp sát vào miệng cậu, đây có thể xem như là một cái hôn môi thật mạnh. Trái tim Khổng Thu chợt mềm nhũn ra, cậu chủ động hôn lên miệng Blue một cái, rồi mới ngồi thẳng dậy, xoa xoa đầu nó. Đến lúc này, Khổng Thu cũng tự động bỏ qua việc suy nghĩ xem có nên cùng một con mèo hôn môi hay không?
“Nhóc hư, hết giận rồi chứ?”
“Meo meo…”
Liếm liếm miệng, Blue nằm sấp trở lại, rồi vươn móng vuốt ra, ôm lấy quần áo của Khổng Thu, toan tính giở trò “sắc miêu” trên đùi của cậu.
“Đi về thôi.” Cũng không đem Blue ôm trở về ghế của phụ lái, Khổng Thu khỏi động xe.
“Bạn bè” mà Mục Dã muốn chỉ đơn thuần là bạn bè thôi sao? Trong lòng tuy vẫn quẩn quanh nghi vấn này, nhưng Khổng Thu chỉ cười cười, lúc này cậu không có tâm tư để suy nghĩ nhiều như vậy.
“Blue, sáng mai phải dậy sớm, tối nay mình ngủ sớm một chút nha.”
Nhìn nhìn môt chút, hai mắt Khổng Thu vô thức khép lại, để ý thức dần trôi xa, nhưng cậu tựa hồ vẫn nghe được tiếng ai đó thì thầm tên mình: “Thu Thu….”
Hai tay ôm lấy Blue, môi của Khổng Thu bị khiêu mở ra, trong hắc ám, một bóng người nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh cậu, dịu dàng mà kiên định hôn lấy cậu, cởi bỏ áo ngủ của cậu, vuốt ve thân thể cậu.
Một đêm không mộng mị, có thể nói, giấc ngủ đêm qua khiến cậu vô cùng thoải mái. Mở to mắt nhìn đồng hồ, đã hơn bảy giờ sáng. Ý thức ùa trở về, Khổng Thu cảm thấy vô cùng kinh ngạc, cậu nhớ rõ hôm qua trước khi đi ngủ, cậu đang tựa lưng vào đầu giường kia mà, sao sáng nay lại nằm ngủ ngon lành trong ổ chăn thế này? Chợt có tiếng gầm gừ phàn nàn vang lên trong lòng, một khối mềm mềm đang vươn vai, Khổng Thu lập tức hoàn hồn, theo thói quen sờ sờ lên cái khối mềm mềm đó.
“Blue, dậy rồi sao?”
“Meo ô ô…” Rõ ràng là còn chưa tỉnh hẳn.
Xoay người nhìn đồng hồ, Khổng Thu dùng giọng còn khàn khàn ngái ngủ của mình nói: “Cho mi ngủ thêm hai mươi phút nữa đó.”
Vuốt mèo liền vươn vào trong áo ngủ của Khổng Thu mà sờ loạn, đầu nó khẽ di chuyển, rồi mới rút chân ra, chân trước chạm mạnh lên hai má của Khổng Thu, rồi liếm nhẹ lên miệng của cậu một cái.
“Meo meo.”
Cười nhẹ, Khổng Thu đưa tay vò vò đầu con mèo: “Buổi sáng tốt lành, Blue. Bất quá, mi còn chưa đánh răng đâu đó.”
“Meo meo.” Lại liếm thêm chút nữa, con mèo nào đó đã hoàn toàn tỉnh táo rồi.
“Hư quá đi.”
Blue đã tỉnh, Khổng Thu cũng không định ngủ thêm nữa. Cậu xuống giường, ôm con mèo nào đó vào nhà tắm, Khổng Thu bỗng cảm thấy xúc động: Cậu cư nhiên lại có thể dậy sớm thế này.