Blue - Neleta

Chương 19 :

Ngày đăng: 12:21 19/04/20


Lúc xe dừng lại trước cửa nhà Mục Dã, Blue mới thôi không gào lên nữa. Khổng Thu thì đầu đầy mồ hôi, vừa ôm nó xuống xe vừa xin lỗi Mục Dã. Còn Mục Dã chỉ cười cười rồi nói một câu: “Hay là đừng cho Blue liếm miệng cậu nữa, dù sao thì nó cũng chỉ là một con mèo thôi mà.”



Vừa nghe dứt câu, Khổng Thu đã nhanh tay lẹ mắt che miệng Blue lại, ngăn không cho nó gào toáng lên.



Tuy chỉ là tiệc tại gia, nhưng người mà Mục Dã mời cũng không ít, trong công ty cũng có mà người bên ngoài cũng không thiếu, trên cơ bản, Khổng Thu đều biết mặt họ, mặc dù tuyệt đại đa số chỉ dừng ở mức sơ giao. Bất quá công việc của cậu đòi hỏi phải tiếp xúc với nhiều người, nên muốn họ không nhận ra cũng khó.



So với trang phục hoa lệ của mọi người hôm nay, Khổng Thu ăn mặc khá giản dị. Một cái quần jeans bạc màu, một đôi giày vải màu lam, một cái áo sơ mi trắng, cùng với thắt lưng da màu đen. Nhưng cũng vì cậu ăn mặc quá mức đơn giản, nên càng nhìn càng nổi bật hơn người thường. Mái tóc hai tháng chưa cắt tỉa được vén lên sau tai, gương mặt lâu ngày không ra nắng cũng tăng thêm vài phần thanh tú. Càng khiến người ta chú ý hơn chính là trên tay cậu còn ôm chặt một con mèo màu hoàng kim, vì thế dù là người quen hay không quen đều vây lại bắt chuyện với cậu.



Sắc mặt Blue lúc này không thể gọi là tốt được, nếu như không muốn nói là cực kỳ, cự kỳ xấu. Bàn tay đặt dưới cằm nó không ngừng gãi gãi, khiến nó chỉ có thể gầm gừ trong miệng, bằng không nó nhất định sẽ tặng cho mỗi người dám tiếp cận Khổng Thu một phát cào vào tay, nhất là cái kẻ nãy giờ không chịu rời Khổng Thu dù chỉ là một giây kia.



Mục Dã dẫn Khổng Thu đi giới thiệu với từng vị khách có mặt ở đây, mị lực của y lúc này được phát huy đến cực điểm, một chút cũng không bỏ sót. Bản thân không giỏi giao tiếp, nên Khổng Thu chỉ biết theo sau y, cùng mọi người cười cười nói nói, thậm chí còn trao đổi cả số điện thoại. Mà không ít người trước đây cho rằng Khổng Thu là người khó gần, nay cũng đã tiêu trừ không ít hiểu lầm với cậu, lúc này họ đã hiểu được, cậu vốn là người hướng nội chứ không phải là kẻ kiêu căng ngạo mạn.



Tất cả mọi người đều rất phóng khoáng, vậy mà Khổng Thu lúc đầu còn vì mình ăn mặc giản dị tùy tiện mà xấu hổ, dần dần cậu cũng không còn để ý nữa.



Tiếng nhạc du dương trong biệt thự làm mọi người cảm thấy thoải mái vô cùng, Mục Dã đưa cho Khổng Thu một ly rượu vang, khuôn mặt hiện vẻ đau lòng, nói: “Cậu ôm Blue cả nửa ngày rồi còn gì, bỏ nó xuống đi, còn phải ăn chút gì nữa chứ.”



Tựa vào lan can trên ban công, Khổng Thu vươn tay nhận lấy, cậu cười cười xin lỗi, “Để anh chê cười rồi.” Nói xong, cậu cúi đầu, nhìn Blue đang vừa lắc đầu nguầy nguậy, vừa trừng mắt nhìn Mục Dã. Cậu vội vàng gãi nhẹ dưới cằm để trấn an nó. Từ lúc ở trên xe của Mục Dã đến giờ, Blue vẫn luôn tức giận, tuy nó không kêu tiếng nào, nhưng cậu biết, con mèo nào đó đang nộ khí xung thiên.



Phóng tầm mắt nhìn toàn cảnh đại sảnh, Mục Dã đưa tay chỉ về phía hai con chó cùng ba con mèo đang chạy tới chạy lui đằng xa: “Để Blue lại đó chơi chung với bọn nó đi.” Y cảm thấy rất kỳ quái, vì lẽ gì mà ba con mèo kia nhìn thấy Blue liền né ra thật xa, tựa hồ như biết tính tình Blue vô cùng bất hảo, nhưng cái lạ hơn là cả hai con chó của y cũng không dám đến gần Blue.



“Meo meo ngao!” Móng vuốt của Blue gắt gao ôm lấy tay áo của Khổng Thu, tuyệt không buông ra!



Trong mắt Mục Dã ánh lên vẻ kinh ngạc, nhìn Blue một lúc rồi lại quay sang nhìn Khổng Thu: “Nó có thể nghe hiểu lời tôi nói sao?”



Không biết vì cái gì mà Khổng Thu không muốn để Mục Dã biết được Blue có siêu năng lực, nên cậu chỉ đơn giản nói: “Đâu có. Nó là mèo, sao có thể… ừm… hiểu được anh nói gì kia chứ. Vừa rồi chẳng qua nó chỉ buồn miệng kêu lên vậy thôi.”



Mục Dã nhíu nhíu mày, rồi cũng cười: “Ừ, cũng phải, nếu Blue là chó thì tôi còn tin là nó có thể hiểu được tiếng người, chứ còn mèo thì…. tôi chưa từng nghe qua. Bất quá, Blue cũng rất thông minh, nó là con mèo thông minh nhất mà tôi từng thấy đó.”



“Hì, một người bạn của tôi cũng từng nói như thế.” Xoa xoa bụng Blue giúp nó hạ hỏa, Khổng Thu nhanh chóng đánh trống lảng sang chuyện khác, “Hôm nay là sinh nhật của anh, mà tôi lại chẳng kịp chuẩn bị lễ vật gì cả, thật ngại quá.”



Mục Dã nghe thế liền lộ ra nụ cười phơi phới như gió xuân, nháy mắt mấy cái, rồi mới ghé sát vào tai cậu, thấp giọng nói: “Trọng Ni muốn tặng quà cho tôi, rất đơn giản, lát nữa tôi sẽ yêu cầu cậu một việc, chỉ cần cậu đồng ý, thì đó chính là lễ vật tuyệt vời nhất mà tôi nhận được hôm nay, cậu có đồng ý không?”



Mặt Khổng Thu không khỏi nóng bừng lên, cậu vội tránh khỏi hơi thở ấm nóng của Mục Dã, xoa xoa mũi đầy ngượng nghịu, rồi nói: “Cái này còn phải xem việc anh yêu cầu là gì, nếu anh muốn tôi tặng Blue, hay là đem chính mình làm quà, thì khó xử cho tôi lắm.”
“À.” Khổng Thu chột dạ vuốt ve Blue, giúp nó bình tĩnh trở lại.



Triệu Sảnh vừa tủm tỉm cười nhìn Blue, vừa nói với Khổng Thu: “Khổng Thu, mèo của anh đã đến mùa động dục chưa? Bàn bạc chút đi, nó đẹp thế này, anh đừng triệt sản nó nhé, uổng lắm, hay để nó phối với công chúa nhà tôi được không?”



“Hả?” Khổng Thu sửng sốt, cả người cứng ngắc. Công chúa, phối giống?! Với Blue?



Miệng của Blue vừa hé ra, đã bị Khổng Thu nhanh tay lẹ mắt bịt chặt lại.



“À… mèo của cô là giống mèo rất nổi tiếng nhỉ?” Trong lòng Khổng Thu có chút không thoải mái, ngay cả chính cậu cũng không phát hiện ra.



Triệu Sảnh nhìn Blue mà thèm nhỏ dãi, “Đúng vậy, nhưng mèo nhà anh lại là loài quý hiếm, từ trước tới giờ, tôi chưa bao giờ thấy một con mèo nào đẹp như nó. Tôi muốn để công chúa của mình phối với Blue nhà anh, lứa con sinh ra nhất định sẽ rất đặc biệt. Anh thấy sao?”



“Điều này…” Khổng Thu gắt gao che miệng Blue lại, một tay xoa xoa cái bụng mềm mại của nó, “Bác sĩ nói mèo chưa triệt sản, sau này rất dễ bị bệnh truyền nhiễm, cô không định triệt sản cho mèo nhà mình sao?”



Triệu Sảnh xua xua tay, nói “Tôi cũng không muốn công chúa nhà mình sinh nhiều, tôi chỉ định để nó đẻ hai lứa, rồi sẽ đem nó đi triệt sản, chắc không có gì ảnh hưởng về sau đâu. Hơn nữa mèo nhà anh vừa đẹp vừa hiếm có thế này, không để lại mấy đứa con nối dõi thì sẽ uổng lắm đó, chẳng lẽ anh không tò mò xem mèo con của hai đứa nó sẽ ra sao ư? A, nghĩ đến bầy mèo con nho nhỏ xinh xinh là tim tôi như nổ tung lên vậy.”



Khổng Thu cúi đầu nhìn Blue, mà Blue cũng đang chăm chú nhìn cậu, nhãn thần hiện rõ sự kiên quyết. Ngẩng đầu, Khổng Thu mỉm cười với Triệu Sảnh: “Chờ sau khi Blue động dục rồi hãy tính, nó hiện giờ còn đang bị thương, tôi vẫn chưa nghĩ đến chuyện này.



“Aiz, dù sao cũng không gấp. Vậy quyết định nhé, sau khi Blue động dục, anh nhất định phải điện thoại cho tôi đấy, chỉ sợ vừa phối một lần đã dính ngay. Đến lúc đó số mèo con, tôi với anh mỗi người một nửa.”



“Được.” Khổng Thu nở một nụ cười không mấy thân thiện.



Con mèo của Triệu Sảnh vẫn trốn trong lòng cô, nó thật sự vô cùng sợ hãi Blue. Mà Triệu Sảnh cũng không ngồi thêm nữa, cô tặng cho Blue một cái hôn gió, rồi ôm công chúa đi ra chỗ khác. Thấy cô vừa đi, Mục Dã liền hỏi: “Cậu không muốn sao?”



Khổng Thu nhăn mặt nhíu mày, bất đắc dĩ nói: “Cũng không phải không muốn, chỉ là tôi không thích hai chữ “phối giống” mà thôi. Blue mặc dù là mèo, nhưng từ đó đến nay tôi chưa bao giờ đối xử với nó như một con mèo cả.”



Mục Dã vẫn tiếp tục khuyên nhủ: “Trọng Ni, mặc kệ cậu có chịu hay không, Blue căn bản vẫn là một con mèo. Bất quá cách nói chuyện của Triệu Sảnh đúng là khiến người ta khó chịu, cậu không vừa ý cũng là chuyện bình thường. Nếu bác sĩ nói cần triệt sản Blue, thì cậu cứ đem nó đi triệt sản đi. Blue tuy đặc biêt, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là nó bắt buộc phải lưu lại con cháu, còn quyết dịnh ra sao là tùy vào ý của cậu.”



“Vâng.” Trong lòng vô cùng hỗn loạn, Khổng Thu chỉ biết vô thức đưa đồ ăn vào miệng.



Cho Blue phối giống sao?