Blue - Neleta
Chương 462 :
Ngày đăng: 12:21 19/04/20
Lấy cơm chiều của mình và Blue xong, Khổng Thu liền trốn trở lên phòng ngủ. Còn nếu hỏi vì sao Blue không chịu xuống lầu? Thứ nhất: anh chán ghét Dư Nhạc Dương, không muốn nhìn thấy mặt của tên kia; thứ hai, anh phải đem “chứng cứ phạm tội” đêm qua của anh và Khổng Thu đi giặt sạch sẽ. Căn bản không thể nào để nguyên tấm drap giường còn dính đầy dịch thể-mà-ai-cũng-biết-là-cái-gì-ấy rồi phủi mông về thành phố S được.
Thân trên xích lõa, đầu đội nón, Blue chỉ mặc độc cái quần dài đang ở trong nhà tắm giặt drap giường. Khổng Thu thì ngồi trên ghế sofa nhỏ trong phòng ngủ ăn tô mì cà chua trứng mà cậu đã đặc biệt yêu cầu làm cho Blue, kỳ thật chính là bản thân cậu muốn ăn. Còn tô cơm cá kho cùng salad to tướng còn lại là của Blue. Tuy là, Đào Đào đã hảo tâm chuẩn bị để Khổng Thu bổ sung thể lực.
Giặt drap giường xong, Blue lấy tô cơm qua, cúi đầu ăn, trên mặt vẫn còn vài phần tức giận. Khổng Thu thỉnh thoảng lại lén liếc nhìn cái nón trên đầu anh mấy cái. Điều này cũng không thể trách cậu nha, cậu chỉ là tò mò, tò mò thôi. Ôi… cứ nghĩ có thể nhìn thấy bộ dáng tuấn mỹ của Blue cộng thêm đôi tai mèo trên đầu, ngón tay cậu lại nhịn không được chỉ muốn lấy máy ảnh ra, rồi tháo nón của đối phương xuống, chụp mấy trăm tấm cho hả lòng hả dạ, đảm bảo có thể hù chết người luôn.
“Thu Thu.” Bực mình.
“A, cá của anh ăn ngon không?”
Blue ngẩng đầu lên, sắc mặt của anh làm Khổng Thu không dám loạn tưởng nữa, ngoan ngoãn cúi đầu ăn mì.
“Sau này không cho phép sờ đầu của anh.”
“Dạ, dạ, dạ, em nhất định sẽ nhớ kỹ.”
“Ngoại trừ thân trên và chân, trước khi anh biến thân hoàn toàn, dù thế nào cũng không cho phép em sờ loạn.”
Ách…. Nhân dạng nếu chỉ có thân trên, chân cùng mặt vậy còn lại…. Khổng Thu cố nén tò mò…. Chẳng lẽ trên người anh vẫn còn cái kia… Ôi, tò mò quá… muốn xem… muốn chạy đi lấy máy ảnh, rồi nhào qua chụp mấy trăm tấm quá à.
“Thu Thu.”
“Rồi rồi, em nhớ rồi, sau này em nhất định sẽ quản lý tốt hai tay của mình.” Thật đáng tức mà.
“Thu Thu!”
“Dạ dạ, em nhớ rồi.”
Gõ gõ đầu, đem tất cả những lời anh dặn gõ vào đầu, Khổng Thu buông chén xuống, bước đến trước mặt Blue, nhẹ nhàng ôm lấy anh.
“Thật xin lỗi, tối hôm qua em không phải cố ý, em không biết mọi chuyện sẽ như vậy…”
Hung hăng cắn miệng Khổng Thu một cái, Blue tha thứ cho cậu.
Ngẫm lại, người trong lòng có tự trọng cao như vậy, chuyện tối qua khẳng định đã làm anh khổ sở lâu nay. Bỗng nhiên trong đầu Khổng Thu chợt lóe ra một chuyện, dường như tối qua cậu đã phát hiện ra một bí mật, bất quá, còn phải chứng thật lại một chút.
“Trọng Ni, còn không thì để Gia Đức ngủ chung với bọn tôi đi.” Đào Đào đề nghị.
“Không được.” Khổng Thu lắc đầu, nắm Cam Y lên: “Tôi dẫn nó đi ngủ. Con mèo này tối ngủ rất quậy, hai người không chịu nổi đâu. Ngủ ngon.” Trong khi con mèo nào đó đang gào lên giận dữ, Khổng Thu đã ôm Cam Y bế vào phòng ngủ.
“Meo meo ngáo ngáo ngáo ngáo!!!” Con mèo nào đó càng gào rống rung trời.
Đóng cửa lại, Khổng Thu hôn Blue trước mặt Cam Y, trấn an: “Anh có muốn tận dụng thời gian tu luyện một chút không? Em muốn có thể sớm một chút nhìn thấy bộ dáng của anh sau khi biến thân hoàn toàn, chủ nhân.”
“Meo meo gào gào gào!!”
Nếu không phải có cái tên Cam Y siêu cấp bóng đèn nằm một đống ở đây, Blue nhất định sẽ biến thân áp đảo người hầu của mình.
Rống mấy tiếng uy hiếp Cam Y, không cho phép y giở trò xằng bậy, Blue đi vào ngâm mình trong bồn tắm. Đóng cửa nhà tắm lại cho Blue, Khổng Thu nhẹ nhàng thở ra, xoay người lại, phía sau lại có thêm một người, chính là Cam Y vừa biến thân xong. Trong mắt y không giấu được kinh ngạc, rồi mới tặng cho Khổng Thu một ngón tay cái.
“Cậu đúng là giỏi. Không ai trong nhà anh có thể trấn an được Đề Cổ, nhất là khi cậu ấy đang trong tình trạng hiện tại.”
“Hả.”
Khẽ mở miệng, Khổng Thu cũng không biết nên nói gì cho phải. Cậu ra ngoài rót cho mình và Cam Y hai ly nước, khi trở lại, Cam Y đã thay đồ mặc trong nhà, còn đang vô cùng thoải mái nằm trên sofa. Đưa ly nước cho đối phương, Khổng Thu có rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng lại sợ bản thân quá đường đột.
Cam Y tựa hồ nhìn thấu được tâm tư của Khổng Thu, nên chỉ cười trừ nói: “Không có gì đâu, muốn hỏi gì cứ hỏi đi. Anh không giống như Đề Cổ, trời sinh cậu ấy không thích giải thích nhiều lời, ừm, em cũng nên bỏ quá cho, cái này là do huyết thống trời sinh định đoạt rồi. Đó cũng là lý do tại sao anh lúc nào cũng nhường nhịn cậu ấy, thậm chí còn có chút sợ. Kỳ thật, trong nhà của bọn anh, chỉ có cậu ấy và đại ca là như vậy thôi, còn tính tình của những người khác cũng tương tự như anh vậy.”
Khổng Thu sửng sốt: “Anh không phải là anh trai của anh ấy sao? Sao lại sợ anh ấy?”
Cam Y chỉ cười ha ha, nói: “Em không phát hiện ra bộ dáng của anh và Đề Cổ không giống nhau à?”
Khổng Thu gật gật đầu.
Cam Y nói: “Bọn anh tuy là mèo, nhưng cũng không phải là mèo theo đúng nghĩa một con mèo. Ấn ký trên mi tâm cùng nhãn đồng của Đề Cổ có màu lam, cái này chứng minh cho sức mạnh của cậu ấy. Theo anh, trước hết chúng ta nên bắt đầu từ lịch sử của bộ tộc bọn anh thì hơn.”
“Dạ.”
Khổng Thu không hiểu sao lại có chút khẩn trương trong lòng, rốt cục phía sau Blue có những bí mật gì, còn có những điều mà Blue không muốn nói cho cậu biết, cuối cùng tất cả sẽ được vạch trần toàn bộ trong đêm nay.