Blue - Neleta

Chương 49 :

Ngày đăng: 12:22 19/04/20


Giữa trưa ba mươi Tết, Khổng Thu môi sưng đỏ, mặt ửng hồng bước xuống lầu, khiến hai vợ chồng nhà kia lại nghi đêm qua cậu trộm đi ăn vụng. Do bị người nào đó mang theo lửa giấm chua công tâm nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh ân ái suốt một đêm nên lúc này Khổng Thu chỉ có thể quăng cho vợ chồng thằng bạn một cái nhìn xem thường, chứ chẳng còn chút khí lực nào mà ôm gối đánh người được. Nhưng cậu vẫn cố không tỏ ra không khỏe dù chỉ là một chút, cậu không muốn bị hai vợ chồng ngưu tầm ngưu mã tầm mã này hùa nhau dùng cái loại ánh mắt đó nhìn mình suốt cả ngày.



Gượng chống đỡ đôi chân bủn rủn, Khổng Thu ngồi xuống băng ghế dưới bếp phụ Đào Đào làm cơm Tất Niên. Blue có thể xem là đã tạm thời tu luyện xong mà đang cuộn mình nằm bên chân của Khổng Thu. Trong đôi mắt mèo màu lam viết rõ: đang cực kỳ không vui. Anh đương nhiên không thích “cục cưng” của mình phụ “tình địch” làm việc nhà rồi. Còn con mèo tối qua bị đả kích lớn – Cam Y đang nằm ườn trên ghế sofa trong phòng khách xem TV. Niềm hân hoan đón mừng năm mới của y đã bị buồn bực do tối qua “bị đuổi ra khỏi nhà” thổi bay đi mất, không còn chút tăm hơi.



Giữa trưa, ba người và hai con mèo cùng nhau ăn chút mì qua loa để lót dạ, dù sao tiệc Tất Niên tối nay cũng vô cùng phong phú, nên bây giờ cũng không cần bày vẽ gì thêm. Đúng sáu giờ, một mâm khai vị đầy món ngon được bưng lên phòng trà lớn trong phòng khách, Dư Nhạc Dương khui chai rượu pháp ngon nhất trong nhà, chuẩn bị sẵn năm cái ly, trong mắt hắn, hai con mèo gần như thành tinh kia tạm thời không tính là động vật bình thường được.



Bởi vì cái nơi khó mở miệng kìa bị chà đạp suốt đêm, nên Khổng Thu chỉ có thể vác tấm thân suy tàn làm ba món ăn, còn lại sáu món một canh đều do một mình Đào Đào thân chinh ra trận. Ngồi vào góc bàn, nhìn hai vợ chồng Dư Nhạc Dương và Đào Đào ân ái hạnh phúc, Khổng Thu không còn cảm thấy chua xót như xưa nữa, hiện tại cậu chỉ chúc phúc cho hai người bọn họ mà thôi.



Dư Nhạc Dương cũng thật sự rất kích động, từ khi Khổng Thu rời khỏi thành phố C, hắn rất lo sẽ thật sự mất đi người bạn chí cốt này, hoàn hảo, hoàn hảo, hoàn hảo tình bạn của hai người vẫn bền vững như trước. Xát xát tay, hắn chăm chú nhìn ba món ăn Khổng Thu làm, vô cùng xúc động nói: “Ôi, đã lâu rồi chưa được ăn đồ do đích thân Trọng Ni làm, nhớ năm đó, nội mì ăn liền thôi mà chỉ cần là Trọng Ni nấu thì đều ngon tuyệt cú mèo hết.”



Khổng Thu không nói gì: “Đó là do cậu lười thì có. Không phải chỉ cần xắt thêm mấy miếng chân giò hun khói rồi đập vào một quả trứng thôi sao.”



“Có người trời sinh đã vô duyên với nhà bếp rồi, mà tôi chính là một trong số đó.” Dư Nhạc Dương khẽ cười hai tiếng, rồi mới nâng ly rượu lên, nói: “Nào, hôm nay là ngày vui nhất trong năm, tôi hy vọng mỗi người chúng ta, còn có cả Gia Đức và Blue, sang năm đều mạnh khỏe, bình an, chúc sự nghiệp của Trọng Ni ngày càng thăng tiến, cụng ly!”



Trong mắt Khổng Thu không giấu được vẻ kích động, cậu cùng Dư Nhạc Dương và Đào Đào nâng ly rượu lên rồi cụng một cái thật kêu, sau đó tiếp tục cụng vào chén của Blue và Cam Y, vui vẻ nói: “Chúc Đào Đào mãi mãi xinh đẹp, chúc sự nghiệp của Nhạc Dương ngày càng phát triển không ngừng, Chúc năm nay hai người sẽ sinh được một baby trắng trẻo mập mạp, chúc hai vị Miêu vương tử mãi mãi anh tuấn, mãi mãi lợi hại.”



“Meo meo” Cam Y cực kỳ hưng phấn, liếm hai ngụm rượu, lần đầu tiên có người gọi y là vương tử đó nha.



Còn vị miêu vương tử cao ngạo kia lại hướng Khổng Thu mà meo meo hai tiếng, anh không thích trong mắt vợ yêu có thêm một vị miêu vương tử nào khác ngoài mình. Khổng Thu hôn lên miệng anh ba cái liên tục, dịu dàng nói: “Chúc Blue của em kiếp này bình an, có thể ở bên cạnh em suốt cuộc đời này.”



Blue nghe thế liền đứng dậy, ngẩng đầu liếm khóe môi của Khổng Thu một cái, làm cho Đào Đào và Dư Nhạc Dương nhìn thấy đều há hốc mồm, trợn trắng mắt. Nhìn về phía hai người, Khổng Thu lại cụng ly một cái, cười cười hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy? Bị luộc sao?”



Đào Đào hét chói tai: “A a a Tình cảm của Trọng Ni và Blue thật tuyệt quá đi, thật thắm thiết quá a Chồng ơi, chồng ơi, em muốn nuôi một con mèo.”




“Tùy anh ta!”



“Cám ơn anh, chủ nhân.”



“Gào!” Người nào đó đã muốn động dục!



Ở ghế sau, tai của người nào đó giật giật, khẽ cắn cắn môi để nhịn xuống niềm vui không thể tả trong lòng. Thật tốt quá! Y có thể ở lại thành phố S rồi! Khổng Thu! Em là thần tượng của anh!



Chuyện Cam Y lưu lại đã được Khổng Thu thoải mái an bài. Vì để báo đáp Khổng Thu, Cam Y vừa giả vờ ngủ say vừa hăng hái xung phong lái xe tiếp quãng đường còn lại, Blue không nói hai lời liền giao vị trí tài xế lại cho y, rồi mới ôm Khổng Thu ra phía sau. Bên trong xe xuất hiện một tầng kết giới, để không ai có thể nhìn thấy hai người, Blue xé toạc quần áo của Khổng Thu ra, khẽ gầm một tiếng.



Chủ động tách hai chân ngồi lên trên người Blue, một tay của Khổng Thu tự tách mở nụ hoa nơi cánh mông của mình, làm cho hậu huyệt ẩm ướt ngậm chặt lấy vật cứng của Blue. Blue của cậu sắp nhịn không được rồi, cậu cũng thế. Không biết tại sao mỗi lần kêu Blue là chủ nhân, tim cậu tựa như được ngâm trong mật ngọt, ngọt đến chết người.



Hậu huyệt theo thói quen thong thả ngậm chặt côn th*t nóng rực của Blue, khẽ cắn lên cằm và khóe môi của anh, Khổng Thu than nhẹ một tiếng. Không thèm nghĩ đến sau này có thể sinh được em bé hay không, không thèm nghĩ đến khi nào thì Blue mới có thể tháo nón ra, giờ phút này cậu chỉ muốn Blue tiến vào trong cơ thể cậu, hung hăng chà đạp cậu trong khoái hoạt và hạnh phúc.



“Chủ nhân, em muốn…”



“Gào gào!!”



Túm chặt vòng eo của Khổng Thu, Blue bị hai tiếng “chủ nhân “ này làm cho phát cuồng. Thân thể sau khi ký kết khế ước không cách nào miễn dịch với cách xưng hô đó. Không sợ sẽ làm Khổng Thu đau, Blue tận lực va chạm vào cơ thể cậu. Nếu không gặp được Khổng Thu, anh nhất định sẽ không bao giờ tha thứ cho Cam Y. Nhưng Cam Y đã giúp anh gặp được Khổng Thu, giúp anh tìm được người định mệnh của mình, cũng là người hầu suốt đời này của anh, cho nên, anh tha thứ cho y.



Cam Y đang lái xe, tuy y không nhìn thấy những gì đang diễn ra phía sau, bất quá y cũng có thể hiểu được. Khóe miệng khẽ cong lên, y vững vàng lái xe. Trước kia y luôn lo lắng cho đại ca và Đề Cổ sau khi đạt đến “Đường” sẽ rời khỏi khỏi gia tộc. Nhưng hiện tại, y đã an tâm được phần nào, nếu như người hầu của đại ca đúng thật là bạn của Khổng Thu, người đó nhất định sẽ giống như Khổng Thu, giúp đại ca hoà hợp với gia đình, như vậy thật tốt, ha ha ha, thật tốt.