Blue - Neleta
Chương 551 :
Ngày đăng: 12:22 19/04/20
Trong phòng, Khổng Thu lẫn Mục Dã đều không sao bình tĩnh được. Đến trước mặt Mục Dã, Khổng Thu ôm chầm lấy y, hô hấp trầm nặng, giọng mũi anh ách nói: “Anh bình an vô sự thật tốt quá…. Tạ ơn Trời Phật đã phù hộ…”
Mục Dã vỗ nhè nhẹ vào lưng Khổng Thu, hô hấp cũng trầm nặng hệt như cậu: “Làm hại cậu phải lo lắng. Tôi cũng không biết tình hình sẽ trở nên tệ đến vậy, nếu không có Bố Nhĩ…” Khổng Thu ôm chặt Mục Dã, thiếu chút nữa cậu đã vĩnh viễn mất đi người bạn tốt này.
Hai người ôm nhau thật lâu mới chịu buông tay, Khổng Thu cười cười, lau lau khóe mắt, hít hít mũi. Mục Dã cũng cười cười, lau lau khóe mắt, hít sâu một hơi, rồi mới thở mạnh ra.
Khổng Thu lo lắng nhìn y, hỏi: “Vậy giờ anh đã bình phục hoàn toàn rồi chứ?”
Nụ cười của Mục Dã mang theo ngữ ý trấn an: “Bố Nhĩ nói mọi chuyện toàn bộ đã được xử lý ổn thỏa, tôi tin anh ấy.” Tiếp theo, y lại thở một hơi thật dài, thanh âm khàn khàn nói: “Tôi không hề hay biết bản thân bị ung thư dạ dày, không chỉ vậy, mà tế bào ung thư đã di căn. Mỗi khi dạ dày phát đau tôi chỉ nghĩ mình chỉ bị đau dạ dày bình thường thôi, còn không thì cao lắm cũng chỉ là loét dạ dày sơ sơ. Trong suốt thời gian tiến hành trị liệu, Bố Nhĩ cũng không giải thích gì với tôi hết, anh ấy chỉ nói là tôi bị bệnh, những thứ khác cái gì cũng không chịu nói. Có một hôm, anh ấy đi vắng, tôi trộm vào thư phòng của ấy, mới phát hiện ra hồ sơ bệnh án của mình, lúc ấy tôi mới biết được…..”
Tâm Khổng Thu tựa như bị ai bóp nghẹn, tuy là Mục Dã đã bình yên vô sự, nhưng cậu vẫn sợ y sẽ gặp chuyện bất trắc.
Nhìn Khổng Thu cười cười, thanh âm dịu dàng của Mục Dã vang lên: “Tất cả đều đã qua rồi. Sau khi sống sót qua khỏi giai đoạn trị liệu đầy thống khổ kia, có thể nói tôi nay đã thoát thai hoán cốt, một lần nữa được tái sinh. Cũng chính trong giai đoạn kia, tôi đã phát hiện ra Bố Nhĩ Thác thật sự để ý đến mình, nhiều hơn gấp trăm nghìn lần những gì tôi tưởng tượng. Chỉ là biển hiện của anh ấy lạnh lùng quá mức, nhưng có lẽ đó là thiên tính. Đương nhiên, thời điểm mới bắt đầu, ngày nào chúng tôi cũng khắc khẩu với nhau, ôi, kỳ thật là tôi đơn phương cãi nhau với anh ấy.” Rồi sau đó, dạ dày lại phát đau, rồi…. ánh mắt của Mục Dã chợt như xuất thần.
Khổng Thu cũng hiểu được phần nào, cho dù là đại ca hay là Blue cũng sẽ không thích tranh cãi với người khác. Nếu là Blue thì anh ấy nhất định sẽ dùng miệng mình nuốt hết những lời cậu định nói, sau đó sẽ dùng phương pháp của bản thân để dập lửa.
Khổng Thu tỏ vẻ tò mò hỏi: “Hai người quen nhau từ khi nào? Sau khi từ Đức về sao?” Mục Dã sau khi từ Đức về, liền trở nên “u uất”.
Nụ cười trên mặt Mục Dã chợt vì nhớ lại những ngày đó mà phút chốc tiêu tan: “Đúng vậy, chúng tôi quen từ hồi ở Đức. Còn nhớ hôm tôi không được khỏe không? Tôi lừa cậu, nói là mình bị dị ứng, kỳ thật không phải vậy.”
Khổng Thu trừng to hai mắt, thúc giục Mục Dã nói nhanh nhanh lên. Ở cùng Cam Y một thời gian khá lâu, nên cậu không tránh khỏi bản thân đã bị lây nhiễm “lòng hiếu kỳ” siêu cấp cao đó.
Mục Dã uống một hớp nước để nhuận giọng, rồi nói: “ Đêm hôm đó, tôi tỏ tình với cậu, nhưng đã bị cự tuyệt…” Khổng Thu cười “phù” một tiếng, Mục Dã cũng cười ha hả thật sảng khoái: “Sau khi cậu đi khỏi, anh ấy vào phòng của tôi, rồi mới…” Chuyện phát sinh tiếp theo không cần nói cũng đủ hiểu.
“Me too.” (Tôi cũng vậy.)
Hai người nhìn nhau, đồng thời uống nước.
Không khí trong phòng chợt lặng yên trong chốc lát, Khổng Thu nhỏ giọng hỏi: “Nếu đại ca muốn có em bé…. anh sẽ sinh sao?”
“Vậy nếu Blue muốn có con thì sao?”
Khổng Thu không chút băn khoăn đáp: “Tôi nhất định sẽ đồng ý. Tôi không sao cự tuyệt được yêu cầu của Blue.”
Đến nửa ngày sau Mục Dã vẫn chưa hồi phục lại được, ngay lúc Khổng Thu nghĩ có lẽ y không hề muốn có con, thì y lại thản nhiên cười: “Tôi cũng không cách nào cự tuyệt được. Kỳ thật… cũng không phải là chối bỏ, chỉ là chưa từng nghĩ đến, cũng chưa bao giờ ngờ là đột nhiên có một ngày chuyện như thế này lại xảy ra trên người mình, có lẽ tôi cần một thời gian ngắn để thích ứng.”
“Ừ ừ.” Khổng Thu gật đầu thật mạnh, chính là như vậy đó! Rồi cậu mới nói: “Bất quá Blue nói anh ấy không muốn có con, mà giống như là không thích nhiều hơn. Nhưng anh ấy cũng nói, nếu tôi thích thì anh ấy sẽ cho.”
Mục Dã tự nói: “Ừ… tôi phải tìm dịp nào hỏi Bố Nhĩ một chút mới được, nếu anh ấy muốn, thì cũng có thể.”
“Anh cảm thấy đại ca sẽ muốn có con sao?”
Mục Dã lắc đầu: “Không biết nữa.” Y bất đắc dĩ nói: “Từ sau khi tôi nói với Bố Nhĩ là tôi thích anh ấy, thì anh ấy ngày càng ít nói hơn.”
“Hả?”