Blue - Neleta

Chương 602 :

Ngày đăng: 12:22 19/04/20


Nữu Nhân khẽ thở dài, nói: “Những ngày xa nhau thật sự, thật sự vô cùng cô đơn, cũng phi thường thống khổ, có nhiều đêm thấy nhớ người đó đến không tài nào chợp mắt được. Nhưng…..” Giọng bà có chút thay đổi mà tràn đầy mật ngọt hạnh phúc, “Sau khi vất vả vượt qua hết những ngày tháng thống khổ nhất đó, các con sẽ chỉ cảm giác được một thứ, đó là hạnh phúc, hạnh phúc không từ ngữ nào có thể hình dung hết được, cảm giác hạnh phúc dâng tràn khi được nâng niu trong lòng bàn tay, được yêu thương, được quý trọng. Dùng vài chục năm để đổi lại hạnh phúc trăm năm, quá đáng giá đúng không.”



“Con đã hiểu.” Mục Dã và Khổng Thu nhìn nhau cười cười.



Nữu Nhân cảm động nói: “Cám ơn hai con đã yêu Tiểu Kha Kha và Tiểu Thác Thác, có tình yêu của hai con, bọn nó sẽ có đủ động lực để cố gắng. Ta tin là chỉ trong một thời gian ngắn, cả hai đứa nó sẽ đạt được thành tựu cao nhất.” Tiếp theo, bà sờ sờ đầu Cam Y, nói: “Tiểu Gia Gia là bé ôn nhu nhất nhà, con còn cẩn thận hơn cả Bối Ti nữa, còn biết chiếu cố những người xung quanh. Bây giờ là Tiểu Thác Thác, sau này là Tiểu Kha Kha không có mặt ở đây, ta tin tưởng Tiểu Gia Gia sẽ thay mặt anh em mình chăm sóc thật tốt cho người hầu của hai đứa nó.”



“Mẹ, cứ yên tâm giao Khổng Thu và Mục Dã cho con.” Cam Y không chút kháng cự trọng trách được giao phó, không chỉ vậy, còn vô cùng nguyện ý.



“Bọn con biết mà.” Khổng Thu và Mục Dã trăm miệng một lời, “Trăm sự xin kính nhờ, anh Cam Y.”



“Đây là chuyện phải làm thôi mà.” Nghĩ đến những trường hợp sắp gặp phải, đôi mắt mẫn cảm của Cam Y lại ửng đỏ: “Mẹ, cha chuẩn bị khi nào bắt đại ca đi Đan Á?”



Trên mặt Nữu Nhân hiện rõ vẻ khổ sở, nói: “Với tính tình của cha con, e là trễ nhất ngày mai Tiểu Thác Thác sẽ phải lên đường.”



“Ngày mai sao?” Mục Dã sửng sốt, tim như ngừng đập, nhanh như vậy sao?



Nữu Nhân gật gật đầu: “Đối với Tiểu Thác Thác hiện giờ, càng sớm về Đan Á càng tốt.”



Mục Dã mấp máy môi, rồi mới khẽ cong khóe miệng lên: “Con biết rồi.” Y nhìn về phía Khổng Thu: “Trọng Ni, lát nữa cậu chụp ảnh cho tôi và Bố Nhĩ được không?”
Không ai màng đến chuyện cơm nước, tình nồng ý mật, Bố Nhĩ Thác ôm Mục Dã vào nhà, lên lầu, tiếng máy ảnh tách tách không ngừng cho đến khi bước chân họ khuất hẳn trên cầu thang. Buông máy ảnh xuống, mặt Khổng Thu lúc này đã ướt đẫm nước mắt. Blue từ sau lưng ôm chầm lấy cậu, anh ách nói: “Thật xin lỗi, Thu Thu.”



“Đừng nói xin lỗi.” Khổng Thu xoay người, lau khô nước mắt: “Em chỉ là cảm động thôi. Blue, em không muốn bản thân trở thành chướng ngại vật trên con đường tu luyện của anh. Đây là lựa chọn của Mục Dã, cũng là lựa chọn của chính em.”



“Anh đáp ứng em.” Blue thâm tình hôn lên môi của Khổng Thu, “Anh sẽ nhanh chóng vượt lên bậc “Cung” nhanh hơn tất cả mọi người, anh sẽ không để em phải chờ lâu.”



“Không cần tạo áp lực cho bản thân, mặc kệ là bao lâu, em đều có thể chờ anh.”



Ôm nhau, hôn môi, tựa như ngày mai hai người cũng sắp phải chia ly.



Trên giường lớn trong phòng ngủ, hai thân thể nam nhân triền miên bên nhau, chỉ hận không thể hút đối phương vào trong thân thể của mình.



“Mục, sinh con cho anh.”



Thân thể bị xỏ xuyên qua, Mục Dã ôm chầm lấy người phía trên: “Chờ sau khi…. anh trở về…. ưm….” Biết người này không muốn mình cô đơn, Mục Dã hôn lên vết thương trên mặt anh: “Em hy vọng, con của chúng ta, lớn lên, bên cạnh hai người cha thân yêu của nó….. Bố Nhĩ, không cần lo lắng cho em, chờ sau khi anh trở về, em sẽ đòi cả vốn lẫn lời, đây là đứa con, anh thiếu nợ em….” Y sẽ không để con của hai người bởi vì cha không có bên cạnh mà sau này sẽ thường xuyên bất hoà với cha.



Bố Nhĩ Thác cũng không nói thêm nữa, chỉ dùng hành động thực tế của mình phong tỏa từng hơi thở của Mục Dã, làm cho y phải chặt chẽ nhớ kỹ từng hương vị của hắn, cũng để bản thân mãi mãi nhớ kỹ hương vị ngợt ngào của người yêu. Không biết trong tương lai, hai người sẽ phải trải qua bao nhiêu năm cô đơn nhung nhớ lẫn nhau, nhưng hắn thề, chia ly đau khổ thế này, chỉ có một lần duy nhất.