[Dịch]Bộ Bộ Cao Thăng

Chương 4 : Bị khiển trách (2).

Ngày đăng: 02:22 16/09/19

Mẹ nó! Bây giờ là ban ngày đấy, vẫn là ở nơi làm việc, Âu Dương Mỹ Mỹ dám thực thi “quy tắc ngầm”, lá gan cũng quá lớn rồi. Thật đúng với một câu nói: Phụ nữ gan lớn lại xinh đẹp, trên quan trường ai có thể ngăn cản được chứ? Âu Dương Mỹ Mỹ nghiêng người sát vào, mùi nước hoa cao cấp nồng nặc đập vào mặt. Trong nháy mắt, trong lòng của Sở Thiên Thư kinh hoàng, hô hấp cũng bắt đầu nặng nề, không phải bởi vì dục vọng bị châm lên, mà là sắp phun trào sỉ nhục. – Chị Mỹ Mỹ, cửa còn chưa khoá đúng không? Sở Thiên Thư cái khó ló cái khôn. Âu Dương Mỹ Mỹ nhướn mày, hỏi ngược lại: – Khoá cửa, cậu muốn làm gì vậy? – Việ này Sở Thiên Thư nhất thời nghẹn lời. – Ha ha! Âu Dương Mỹ Mỹ cất tiếng cười to. Cười xong, cô ta ấn ngón trỏ vào lồng ngực của Sở Thiên Thư, môi màu đỏ tươi tiến đến bên tai của hắn, nhẹ nói: – Thiên Thư, cậu không chỉ rất thú vị, mà trí tưởng tượng của cậu còn hết sức phong phú, quá tuyệt vời, tôi thích! Ha ha. Nói xong, Âu Dương Mỹ Mỹ nhanh chóng trở về chỗ ngồi, cài lại cúc áo vừa mới cởi bỏ, thong thả nói: – Tuy rằng cậu nghĩ sai rồi, nhưng điều này cũng đủ để chứng minh cậu bằng lòng vì tôi mà trả giá tất cả. Mẹ nó, bị Âu Dương Mỹ Mỹ đùa giỡn. Sở Thiên Thư rõ ràng xấu hổ. Âu Dương Mỹ Mỹ thu hồi tươi cười, nghiêm mặt nói: – Sở Thiên Thư, nhiệm vụ sau này của cậu là bất cứ lúc nào cũng phải báo cáo cho tôi nhất cử nhất động của Điền Khắc Minh. Khi bình chọn và đánh giá dân chủ thì phải giúp tôi kéo phiếu bầu từ văn phòng cậu, hiểu chưa? Sở Thiên Thư gật đầu liên tục. Đương nhiên rất hiểu. Điền Khắc Minh là đối thủ cạnh tranh với vị trí Phó chủ nhiệm của Âu Dương Mỹ Mỹ, hơn nữa căn cơ của gã ở Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước còn sâu hơn rất nhiều so với Âu Dương Mỹ Mỹ. Âu Dương Mỹ Mỹ kéo Sở Thiên Thư từ vận rủi trở về phía cô ta, chính là muốn xếp vào một quân cờ đáng tin cậy trong phạm vi thế lực của Điền Khắc Minh. Sở Thiên Thư âm thầm xấu hổ, trái tim nằm sai chỗ kia, rốt cục đã về tới vị trí chính xác. Âu Dương Mỹ Mỹ ném qua một cái liếc mắt quyến rũ, mỉm cười duyên dáng nói: – Biểu hiện thật tốt nhé, nói không chừng ngày nào đó chị Mỹ vui vẻ, cũng sẽ xem xét cho cậu nếm một ít đồ ngon ngọt. Hả? Trái tim Sở Thiên Thư, lập tức lại nằm sai chỗ. Nhìn vẻ mặt bị lừa của Sở Thiên Thư, Âu Dương Mỹ Mỹ cười đến run rẩy cả người, mỗi ngày bị lãnh đạo trêu đùa như cô ta rốt cục cũng có thể hưởng thụ được niềm vui sướng khi trêu đùa cấp dưới. Cô đưa tay ra nắm cằm của Sở Thiên Thư, nghiêng đầu nói: – Nào, em trai nhỏ, cười với chị một cái nào. Em trai thì em trai, như thế nào còn gọi em trai nhỏ chứ? Máu chảy ngược lên mặt của Sở Thiên Thư, xấu hổ không chịu nổi, cắn răng cười một cái rất không tự nhiên. Hắn âm thầm thề: Âu Dương Mỹ Mỹ, hôm nay tôi nhịn, nhưng cô chờ đấy, cô để tôi khó chịu lần này, một ngày nào đó tôi muốn cho cô đau khổ cả đời. Nhìn vẻ mặt kỳ quái của Sở Thiên Thư, Âu Dương Mỹ Mỹ suông sa cười ha hả. Ngoài cửa vang lên vài tiếng gõ cửa rất đanh. Âu Dương Mỹ Mỹ ra hiệu Sở Thiên Thư đi mở cửa. Mở cửa, là một cái đầu trọc, Điền Khắc Minh. Điền Khắc Minh quét nhìn Âu Dương Mỹ Mỹ và Sở Thiên Thư vài lần, giả vờ giả vịt mà cười nói: – Ha hả, trưởng phòng Âu Dương, đến không đúng lúc rồi, hai người cứ tiếp tục, tiếp tục. Nói xong, làm bộ đóng cửa lại. Âu Dương Mỹ Mỹ đứng lên, cười quyến rũ nói: – A, là chủ nhiệm Điền. Anh tới rất đúng lúc, tôi đang muốn tìm anh bàn về chuyện chọn người đấy. Tiểu Sở, cậu đi ra ngoài trước đi. Sở Thiên Thư như chạy trốn lao ra khỏi phòng làm việc của Âu Dương Mỹ Mỹ, chạy đến phòng vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh, lại buông lỏng người, trở về văn phòng phòng Tổng hợp. – Sao rồi? Tiền Mỹ Hoa lập tức chạy đến, hỏi. – Cái gì mà sao rồi? Sở Thiên Thư biết rõ còn cố hỏi. Tiền Mỹ Hoa nói: – Trưởng phong Mỹ không phải tìm cậu nói chuyện à? – Đúng vậy. – Sao rồi? Sở Thiên Thư cười thản nhiên: – Người ta là dao thớt, tôi là thịt cá, còn có thể như thế nào chứ? Trên mặt Tiền Mỹ Hoa hiện lên vẻ vui mừng, nhấc mông ngồi trở lại trước bàn làm việc. Lưu Xuân Na đưa một cốc nước cho Sở Thiên Thư, cũng về tới trên chỗ ngồi, sắc mặt thoáng sáng sủa một ít. Phạm Diệc Binh không nói chuyện, ấn điếu thuốc đã hút được một nửa vào gạt tàn thuốc, hơi thở khôi phục bình thường. Nhìn bộ dáng ba người bọn họ như trút được gánh nặng, trong lòng Sở Thiên Thư vô cùng đắc ý. Nhưng Sơ Thiên Thư du đăc y cung không thê hiên vui sương ra như vây, hăn ngôi xuông, bưng ly lên uông môt hơp, u ru thơ dai môt hơi. Trong bôn người thì Tiên Mỹ Hoa là lớn nhất, có kinh nghiệm nhiều nhất, miệng lưỡi nhanh nhất, cô bày ra dáng vẻ đồng tình rồi khuyên nhủ: – Tiểu Sở, cậu còn trẻ, vẫn còn cơ hội. Nhưng mà người bạn đó của cậu cũng thật là, sớm không gọi muộn không gọi lại gọi ngay lúc chủ nhiệm đang nói. – Hừ! Sở Thiên Thư nặng nê cầm ly nước lên, nói: – Người đã xui xẻo thì uống ly nước mát thôi cũng bị tê răng, trách y cũng không có tác dụng. Lưu Xuân Na là người đẹp trẻ tuổi nhất trong phong Tổng hợp, cô ta nhíu mày nói: – Haizzz, tiểu Sở à, có chút khí phách được không? Sở Thiên Thư nhìn Lưu Xuân Na tức giận nói: – Đều do y không lựa thời điểm, ở đó mà còn nói cái khí phách chó má gì nữa hả? Đồng chí tiểu Lưu, cậu muốn tỏ ra thanh cao thì thay tôi đi. Lưu Xuân Na vừa nghe sắc mặt liền trắng bệch, vôi vang noi: – Đừng đừng đừng, tiểu Sở, cậu đừng có làm tôi sợ, tôi nghe nói xa Thạch Hà Tử ngay cả một cái nhà vệ sinh đàng hoàng cũng không có, toàn bộ đều là nhà xí lộ thiên. Sở Thiên Thư nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của Lưu Xuân Na, cảm thấy có chút hả dạ, liền nửa đùa nửa thât nhắc nhở: – Đồng chí Lưu Xuân Na, cô không cần lo lắng, trở về cầu xin bố chồng tương lai của cô thì không ai dám làm gì cô cả. Lưu Xuân Na đỏ măt, kiên quyết nói: – Tôi sẽ không đi cầu xin ông ta. Lưu Xuân Na thuần khiết hoa lệ vài ngày trước thông qua giới thiệu quen biết được một tên tiểu tử, nghe nói là công tử của một vị lãnh đạo khu Bắc Hồ của phân cục Công an. Nhưng mà tối hôm qua mới ngày thứ hai cùng với tên đó gặp mặt mà tên đó đã động tay động chân ý định lột y phục của cô, Lưu Xuân Na vừa xấu hổ vừa tức giận, giãy giụa ra khỏi tên đó liền chạy về nhà. Bây giờ đi cầu xin ông ta, chẳng khác gì trực tiếp dâng bản thân tới miệng của tên sắc lang đó sao. Yên lặng một hồi, Lưu Xuân Na lại nhút nhát hỏi: – phong Thư ky còn có những người khác nữa mà, danh sách những người bị đi đày chưa chắc rơi vào chúng ta đâu. – Ôi… Pham Diệc Binh học theo bộ dạng răn dạy của Điền Khắc Minh, nói: – Đồng chí Lưu Xuân Na, cô là đầu heo à? phong Thư ky xưa nay so với phong Tông hợp đều cao hơn một bậc, những việc thối nát như vậy chỉ biết đổ lên đầu người của phong Tổng hợp chúng ta. Câu nói này của Phạm Diệc Bình quả không sai. Vài người của phong Thư ky như trưởng phong vừa mới lên Tề Đại Quang, tất nhiên không động tới ông ta, Triệu Bình Nguyên và Trương Quốc Bình cũng vậy, bình thường hai người họ cũng có giao tình với Điền Khắc Minh, với sự khôn khéo của Điền Khắc Minh, bây giờ đang là thời kì nhạy cảm, nhất định sẽ không đi trêu chọc vị Bồ Tát đứng sau họ. Lại có một người tên Vạn Bằng, là từ xí nghiệp cấp dưới chuyển lên nhằm thay thế Thái Quốc Lương, năng lưc kha cao, con ngươi cung thât tha. Điên Khăc Minh ngoai trư khoac lac ninh not, thi chăng co năng lưc gi, phong Thư ky phai nhơ vao tiêu Van lam viêc nên không dê gi đê cho y đi. Yên lặng, yên lặng như chết. Sự yên lặng như chết này đột nhiên bị tiếng quát thô lỗ của Điền Khắc Minh phá vỡ. – Giữa ban ngày ban mặt mà đóng cửa tán dóc, xem ra phong Tổng hợp của mấy người đúng là người nhiều việc ít, ai nây đêu nhàn rỗi. Điền Khắc Minh mạnh bao đẩy cửa ra, tiếng quát lớn tới nỗi hầu như cả tòa nhà đều nghe được. – Sắp 11 giờ rồi, báo hôm nay tại sao vẫn chưa đưa tới, bôn người các ngươi lại có thể ngồi đây, cũng không biết đi hỏi xem thê nao? Mọi người trong văn phòng ai cũng biết, Điền Khắc Minh có một thói quen xấu là lúc đi cầu thích xem báo, sau này thói quen trở thành tự nhiên, nghe nói phát triển tới mức không xem báo thì không thể đi ngoài được. Biết rõ Điền Khắc Minh là đang bới móc, soi mói, Pham Diệc Binh đứng lên, bày ra bộ mặt vui vẻ đưa cho Điền Khắc Minh một điếu thuốc, nói: – Chủ nhiệm, anh đừng nóng, tôi đi hỏi ngay. Chưa nói hết câu đã nhanh chân chạy ra ngoài. Điền Khắc Minh chắp tay sau lưng đi một vòng quanh văn phòng, đột nhiên cười híp mắt hỏi Lưu Xuân Na: – Tiểu Lưu, đã thích ứng được công việc chưa? Bất chợt nhận được sự quan tâm ân cần của Điền Khắc Minh, Lưu Xuân Na sợ tới mức run rẩy. Lưu Xuân Na cung kính đứng lên, cúi đầu thấp giọng nói: – Tôi, tôi Điền Khắc Minh cười ha hả, nói: – Tiểu Lưu, đừng khẩn trương như vậy, ai cũng có một quá trình để thích ứng, nếu có gì khó khăn có thể trực tiếp nói với tôi. Lưu Xuân Na ngẩng đầu lên, như trút được gánh nặng, nói: – Cảm ơn chủ nhiệm đã quan tâm. Sở Thiên Thư giành lấy ly nước ngay trước Tiền Mỹ Hoa, đưa tới tay Điền Khắc Minh, nịnh nọt cười nói: – Chủ nhiệm, mời uống nước.