Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 11 : Kinh biến

Ngày đăng: 20:52 19/04/20


"Tư vị của nữ nhân…"



Đinh Hạo thì thào, hắn lại nhớ tới cuộc sống hơn hai mươi năm tại kiếp trước, rồi cho tới tận kiếp này hắn cũng từng có một nữ nhân.



Lần đầu tiên tận hưởng là khi hắn bước vào tuổi hai mươi. Lúc đó hắn đã thành người lớn, có khi tự ngắm tiểu huynh đệ của mình, sau khi đình chỉ phát dục thì mọi thứ đã "đâu vào đấy" tất cả chỉ chờ "gió đông.



Rất nhanh "gió đông" đã tới.



"Gió đông" thực chất là một nữ đồng học cùng trường, học ở lớp trên gọi là Mặc Nhan.



Hai người gặp nhau lần đầu ở trong vườn trường. Khi hắn đi xe qua đường thì đụng phải một người cũng đang vội vàng phóng xe – đây chính là nàng. Nàng đi xe đạp cũng đang phóng nhanh, hoảng hốt, tay lái cũng không còn vững nữa nên khẽ lách tay lái qua rồi ngã xuống đất, trong miệng còn kêu "Cẩn thận, cẩn thận, không được ngã lên tôi, không được…"



Mặc Nhan có làn da rất trắng, ánh mắt dài nhỏ, không lớn nhưng tổng quan cũng đẹp, đẹp nhất chính là miệng của nàng. Môi hồng răng trắng và rất đều, trong lúc vội vàng năn nỉ thì vẻ mặt vô cùng mê người. Thân hình của nàng cũng không hề tồi. Dương Đắc Thành có ánh mắt không kém, liếc mắt một cái đã nhìn ra các ưu điểm của nàng.



Sau khi nhìn kĩ Mặc Nhan, nhất là cái miệng nhỏ nhắn kia, Dương Đắc Thành lại nhớ tới thanh âm của nàng "Cẩn thận, cẩn thận, không được ngã lên tôi, không được…"


Đinh Hạo cũng phải quỳ xuống ở vị trí của các nô bộc, hắn nhìn đại lễ hiến tế long trọng của Đinh phủ như xem tuồng vậy, trong lòng âm thầm kêu may mắn, may mà có mẹ hắn nhắc nhở, làm cho hắn một miếng đệm thật dày ngay ở trong quần chỗ đầu gối, bằng không với bộ dạng của Đinh lão gia chủ kia thì đến khi hắn tế tổ xong thì đầu gối của mình cũng tê dại.



Đinh Hạo ngẩng đầu lên nhìn, cung kính ư? hắn thèm vào, bắt đầu đảo mắt đánh giá khắp nơi. Từ đường nét kiến trúc cho tới độ cao của phòng, phòng bình thường đều thấp hơn ở đây, ngay cái ngũ giác đình kia đã cao đến bốn, năm thước; lại có một đám cột chống. Xà ngang của đình cũng thật là to, không hiểu Đinh gia phải chặt cây đại thụ mấy trăm năm mới làm được nó, rồi bao nhiêu khối hán bạch ngọc, cự thạch và thanh chuyên mới làm ra từ đường này.



"Đinh gia quả là lắm tiền, chỉ cần một chút tiền làm đình này mà cho "ta" thì đứa con tư sinh này cũng có thể sống tốt rồi" Đinh Hạo nhìn cái đình, khóe miệng nở nụ cười nhạt. Hắn khẽ hoạt động thân mình một chút, đang muốn tiến tới phía trước, trốn sau thạch quy để tránh gió thì phía sau bỗng truyền tới một tiếng kêu thê lương, vẻ yên tĩnh trang nghiêm của từ đường bỗng bị phá vỡ bởi tiếng thét chói tai: "Ông chủ, ông chủ, việc lớn không tốt, việc lớn không tốt!"



Quản sự đang quỳ gối ở bên ngoài nghe thấy, hắn sợ kinh động đến lão gia đang tế tổ trong từ đường liền đứng nhanh dậy chạy tới bịt miệng người kia: "Tên hỗn trướng, ngươi kêu cái gì vậy, có chuyện gì thì chờ lão gia tế tổ xong rồi nói"



Đinh Hạo quay đầu nhìn lại, trên đại môn giăng đèn lồng rất nhiều, một đại hán đứng ở giữa cửa, chân trong chân ngoài, tay vịn vào đại môn mà thở. Hắn mặc áo da dê, đầu đội mũ kín, vẻ mặt lo lắng kêu: "Không chờ được, có đại sự sảy ra, mau nói với ông chủ xe lương bị cướp, đại thiếu gia bị trọng thương, đại thiếu gia kêu tam ta trở về báo tin cho ông chủ để kịp ứng biến"



"Oanh!" Tin tức này khiến cho mọi người trong sân sợ ngây người. Đại thiếu gia của Đinh gia bị trọng thương thì cũng không can hệ gì tới bọn họ nhiều lắm, nhưng xe lương bị cướp thì không phải chuyện nhỏ, đây là họa diệt tộc.



Đinh gia bán cho quân đội mười năm lương thực, đây chính là tài thần của Đinh gia, mà quyền thế của Đinh gia cũng từ đó mà ra. Nhưng, đây là một thanh kiếm hai lưỡi, có nhiều lợi nhuận nhưng cũng vô cùng mạo hiểm. Một khi quân lương tiếp tế không tốt thì quả là một tội lớn. Vạn nhất khiến cho quân đội bất ngờ làm phản thì thì là tội tru di cửu tộc. Hiện giờ đúng là mùa đông khắc nghiệt, nghe nói bọn cướp ở phương bắc "Đả Thảo Cốc" đã quấy rối ở biên cảnh, nếu quân đội vì không có quân lương mà thất bại thì Đinh gia sẽ thế nào?



Liễu Thập Nhất vừa nghe xong tin tức này thì luống cuống chân, vừa bước lên bậc thang đã ngã té xuống, hắn lại đứng dậy chạy tiếp, đâm quàng đâm xiên, kêu khóc thảm thiết "Lão gia, lão gia, việc lớn không hay rồi…!"