Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 116 : Lửa cháy

Ngày đăng: 20:54 19/04/20


La Đông Nhi kinh ngạc nói: "Giảm chữ? Nếu thêm chữ còn có khả năng, nói đến giảm đi… kia giảm làm sao?"



Đinh Hạo đắc ý cười: "Nàng muốn biết, liền hôn ta, ta đây cái gì cũng nói hết."



La Đông Nhi hé miệng nhỏ nhắn nói: "Huynh không đề cập tới điều kiện, thế nào một hồi nữa người ta không phải theo huynh?"



Nàng tức giận nói xong, vẫn là ghé sát vào Đinh Hạo, nhẹ nhàng hôn nhẹ trên miệng hắn, sau đó dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm. Nàng thật không có quên Đinh Hạo đã dạy quy củ: "Hôn, không phải là hai môi chạm nhau đã kêu là hôn, phải dùng đầu lưỡi, hôn xuống, mới đúng là hôn môi."



La Đông Nhi tuy là nghe lời, bất quá ngượng ngùng, không khỏi biến báo giảm bớt đi, huỷ đi một khâu không nói, đầu lưỡi chạm nhau cũng biến thành liếm môi, bất quá nhưng cũng chưa bao giờ thấy Đinh Hạo nói nàng làm không đúng, La Đông Nhi vì chính mình thông minh mà đắc chí.



Đinh Hạo cười hắc hắc, lúc này mới chuyển người, ghé vào lỗ tai nàng tinh tế nói một phen, La Đông Nhi nghe xong mở lớn hai mắt, ngạc nhiên nói: "Thật sự? Trên đời thật sự có việc này? Người ta đúng là chưa bao giờ nghe nói qua."



Đinh Hạo ha ha cười nói: "Thiên hạ to lớn, không có gì là không có, chuyện này cũng không lạ. Hải ngoại có một quốc gia, trong đó có một loại động vật kỳ quái, trên bụng có một cái túi to, đi đến chỗ nào, con của nó cũng nằm trong đó đến theo, nàng nói có phải hay không càng kỳ lạ? Tốt lắm, ta không nói chuyện này nữa, ta có kiện đồ vật này cho nàng."



Đinh Hạo lấy tay cho vào túi, lấy ra một đoạn tơ nhiều màu, nói: "Đến đây, ta cho nàng sợi tơ này, buộc nó lại, không mắc bệnh, được bình an."



La Đông Nhi bật cười nói: "Hạo ca ca, tiểu hài tử mới đeo thứ này."



Đinh Hạo nói: "Ai nói người lớn không thể đeo? Bằng không….Nàng coi nó là tơ hồng đi, bị ta buộc tơ hồng, một đời này, nàng là nữ nhân của ta."



La Đông Nhi ánh mắt dịu dàng dâng lên, nàng vươn cổ tay trắng mịn, tuỳ ý để Đinh Hạo đem chỉ màu buộc trên cổ tay, cúi nhìn cổ tay, sợi chỉ kia trên cổ tay, cũng coi như trong lòng, La Đông Nhi trong lòng mật ngọt, say sưa một lúc lâu, mới giật mình nói: "Suýt nữa quên, người ta cũng có vật này đưa cho huynh."



Nàng xoay người, từ trong lòng lấy ra một vật, đưa tới tay Đinh Hạo, ôn nhu nói: "Hạo ca ca, đây là người ta tự tay may, cho huynh mang theo bên mình."



Đó là một cái túi hương, ngoài thêu nụ hoa ngũ sắc, mùi thơm ngát, tinh thần tươi tỉnh. Đinh Hạo tiếp ở trong tay, mũi ngửi ngửi, khen "Thơm quá ".



La Đông Nhi vui mừng nói: "Bên trong chứa bạch chỉ, xuyên khung, hoắc hương, ngân đan thảo, tía tô, long não các loại dược liệu, cùng hoa ngọc lan, tự nhiên là thơm."
Triệu huyện uý đến đại đường, Trần Quan đang nổi nóng không rảnh để ý đến hắn, hắn đem Ban Đầu Thống mắng một phen đuổi ra khỏi đại đường, thấy Trình Áp Tư vui sướng đứng một bên khi thấy người gặp hoạ, trong lòng hoài nghi hắn sai người phóng hoả, nhịn không được khua thương đấu gậy một phen, Trình Áp Tư vẻ mặt tươi cười, ngoài miệng cũng không hàm hồ, hai người một phen giương thương múa kiếm, Triệu huyện uý nhìn thấy không thích hợp, chạy nhanh lui xuống dưới.



Hắn vừa ra khỏi, một nha sai chạy nhanh tới bẩm: "Huyện uý lão gia, Đinh gia quản sự Đinh Hạo tới."



Nha sai này là người mấy ngày nay đi theo Đinh Hạo ăn sơn hào hải vị, đi theo Đinh Hạo ăn mười ngày qua, thành bộ dáng không ra gì. Triệu huyện uý thấy hắn chạy vài bước thật sự khó coi, trong lòng chính đang bực mình, vốn định há mồm răn dạy một phen, vừa nghe tên Đinh Hạo liền đổi giận làm vui, liên thanh nói: "Mau mời, mau mời."



Đinh Hạo theo nha sai đến, chỉ thấy Triệu huyện uý đang xoa tay đi tới đi lui, vừa thấy hắn đến, Triệu huyện uý liền tiến tới trước đón nói: "Đinh lão đệ, một phen hoả hoạn này, vật chứng trọng yếu đều bị huỷ, làm sao cho tốt bây giờ?"



Nói xong những lời này, thấy nha sai còn đứng ở đằng kia, Triệu huyện uý lập tức trừng mắt, quát: "Cút ra ngoài!"



Sai nha kia hoảng sợ, trận hoả hoạn này, dẫn tới quan nhi trên dưới toàn bộ phủ nha cơn tức tựa hồ không nhỏ, hắn cũng không dám nhiều lời, vội vàng lui ra ngoài. Đinh Hạo hỏi: "Tiểu đệ đã nghe nói, không biết ba quyển sổ sách mà tiểu đệ sửa sang lại có còn không?"



Triệu huyện uý nói: "May mà ba quyển sổ sách ngươi sửa sang lại đưa cho ta, ta cất vào kho phủ nha, không bị hoả hoạn."



Đinh Hạo mỉm cười, nói: "Nếu như thế, Triệu đại ca còn gấp làm gì, sách kia là Từ Mục Trần ký tên đồng ý, đủ coi làm bằng chứng, tại sao phải sợ Từ Mục Trần không nhận?"



Triệu huyện uý vội la lên: "Sổ sách kia của ngươi đơn giản, dù có manh mối khả nghi, vẫn là phải tra sổ sách nguyên bản a, chỉ là ngươi này….A…..A……"



Triệu huyện uý nhìn thấy Đinh Hạo ra vẻ biết trước tươi cười, trong lòng nhất thời cả kinh, một ý niệm trong đầu dâng lên: " Lão thiên a, chẳng lẽ châm lửa tây viện, đúng là hắn…hắn sử thủ đoạn? Đinh Hạo này thật to gan, hảo đại khí phách, vì đạt mục đích, mà ngay cả nha môn châu phủ cũng dám xuống tay?"



Đinh Hạo thấy hắn có chút ngộ ra, cười ha ha nói: "Tiểu đệ nghe nói phủ nha bị cháy, trong lòng cũng sốt ruột, cho nên vội vàng tới để hỏi cho rõ. Nếu sổ sách tiểu đệ sửa sang lại kia vẫn còn. Tiểu đệ liền về khách sạn chờ, huyện uý đại nhân nhanh chóng cho người tra sổ sách kia, một khi có tin tức, đưa tin cho tiểu đệ, tiểu đệ lập tức đến."



Triệu huyện uý ngầm hiểu, vội vàng đáp ứng, Đinh Hạo thấy hắn tâm thần đã đặt hoàn toàn ở phủ khố, liền đứng dậy cáo từ. Đinh Hạo chân trước vừa đi, Triệu huyện uý liền đến thẳng phủ khố lấy ba quyển sách kia đến, vội vàng nhìn không ra cái gì môn đạo, tự biết chính mình không thiện sổ sách, liền đến nha môn, gọi đến ba lão thư lại giàu kinh nghiệm, cho bọn hắn kiểm tra cẩn thận ba quyển sổ sách này.



Triệu huyện uý an bài xong, trở lại nha môn của mình, gọi người đưa lên một chén trà nóng, người chưa đưa trà đến, một lão thư lại, vẻ mặt cổ quái đi đến, mở miệng nói: "Huyện uý đại nhân, thuộc hạ phụ trách một quyển sổ sách, tra ra có chút vấn đề…."