Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 121 : Ưng nuôi ở chợ, yên ổn sao có chí bay lên trời cao?
Ngày đăng: 20:54 19/04/20
Đinh Hạo đem vụ án này giải quyết mỹ mãn, điều hắn muốn làm nhất bây giờ là trở về Đinh phủ, thế nhưng ba vị huynh đệ lại quá nhiệt tình, vô luận như thế nào hắn cũng phải nể mặt bọn họ một chút. Chức Kiều tửu lâu nằm cạnh một bờ sông, con đường từ đây đến đó xe ngựa không thể tiến vào được, cho nên Đinh Hạo dặn dò xa phu của Đinh phủ chờ mình ở gần phủ nha, sau đó hắn chạy vội đến tửu lâu nơi bọn Loan Đao Tiểu Lục ba người chờ sẵn.
Con đường này kì thực cũng không phải là nhỏ, chỉ có điều hai bên lề đường hàng hóa bày bán rất nhiều cho nên nó mới nhỏ hẹp như vậy, người đi đường đông nghịt, hắn khó khăn lắm mới lách qua được đám người. Thật vất vả hắn mới thấy tòa tiểu kiều kia, trước cửa tửu lâu cũng có rất nhiều hàng quán rong, lại có vài người đi đường thỉnh thoảng dừng lại xem xét mua bán.
Đinh Hạo chầm chậm tiến đến, chợt thấy phía trước cách đó không xa có ba bóng người nhìn rất quen mắt, hắn tập trung nhìn lại, đúng là Loan Đao Tiểu Lục cùng Thiết Ngưu, Đại Đầu. Đinh Hạo tươi cười rạng rỡ đang muốn gọi bọn họ, đột nhiên một người buôn cá đẩy một chiếc xe gỗ xẹt qua người Loan Đao Tiểu Lục, chỉ thấy Loan Đao Tiểu Lục ôi một tiếng liền nhảy dựng lên ôm chân, sau đó kéo lấy người nọ quát to: "Ngươi thằng nhãi này đi đường không có mắt sao, thế nào mà lại nghiến qua chân lão tử vậy?"
Hắn còn chưa kịp nói xong, Vương Thiết Ngưu cùng Đại Đầu đã hùng hổ chạy tới quát to: "Không nên bỏ chạy, chưa đưa ca ca ta tới chỗ đại phu, lại định bỏ chạy sao?"
Tên bán cá kia tính tình vốn ngay thẳng chân thật, vừa thấy ba người hùng hùng hổ hổ, tay áo sắn tới nách, biết là gặp đám lưu manh rồi, hắn vội vã cười cung kính nói: "Ba vị tiểu ca nhi có chuyện gì cứ từ từ thương lượng, đừng nóng giận."
Loan Đao Tiểu Lục nhổ một bãi nước bọt xuống đât, nói: "Từ từ cái rắm, xe của ngươi nghiến lên chân ta, đó là sự thật rành rành, nên làm như thế nào còn muốn đại gia ta dạy ngươi sao?" Hắn vừa nói xong liền đi tới xe gỗ.
Người nọ hoảng hốt vội vã chạy tới xe gỗ nhấc một con cá lớn lên, dùng một cọng cỏ xâu mang cá lại xách lên đưa tới tay Loan Đao Tiểu Lục, cười xu nịnh nói: "Đây là một chút thành ý của tiểu nhân, tiểu ca nhi tha cho ta một lần đi mà."
Loan Đao Tiểu Lục liền biến giận thành vui, giơ tay tiếp nhận con cá, khen ngợi: "Ngươi đúng là một hán tử có con mắt tinh tường đó, hôm nay đại gia tâm tình rất tốt nên cũng không chấp nhặt với ngươi, mau đi đi."
Hán tử kia luôn miệng nói lời cảm ơn, vội vã đẩy xe né qua một bên. Đinh Hạo đứng phía xa thấy một màn này vừa bực mình lại vừa buồn cười, trước đây chỉ nghe bọn hắn là đám lưu manh vô lại, không ngờ trình độ lưu manh lại đạt đến mức này, mấy người thanh niên nhân này bản tính vốn không có xấu như thế, tại lăn lộn nhiều trên giang hồ nên mới thành cái dạng này, bây giờ bọn họ đã gọi mình một tiếng đại ca, về sau cũng phải bớt chút thời gian giáo huân cho tốt bọn họ mới được.
Đao Tiểu Lục nhưng không biết Đinh Hạo đang ở trong đám người nhìn mình, hắn nhấc nhấc tay, cười hì hì nói: "Mấy lần trước đại ca mời chúng ta uống rượu toàn chọn chỗ xa hoa đắt tiền. Hôm nay chúng ta mời lại đại ca uống rượu, chí ít cũng phải có cá có thịt chứ. Bây giờ có cá rồi, chúng ta mau đi kiếm thịt thôi."
Phía trước, dưới cây cầu đá không xa có một sạp hàng nhỏ bán thịt heo. Bên trong có một vị phu nhân tầm khoảng ba mươi tuổi. Mặc một thân Y phục màu lục đã phai nhạt, mái tóc búi cao đen tuyền, bên tai đeo một đôi bông tai giống cánh hoa. Trước người có một chiếc thớt bóng nhẫy dính đầy mỡ. Bên cạnh nàng có hai đứa nhỏ. Đứa lớn tầm bảy tám tuổi, đứa nhỏ tầm ba tuổi. Đều mặc một cái quần thủng cũ kĩ, đang ngồi xổm trên mặt đất nghịch bùn.
Loan Đao Tiểu Lục vừa thấy sạp hàng nhỏ này, trên mặt liền nở nụ cười tươi như hoa. Kêu lớn: "Bành tam nương tử, hôm nay có kiếm được nhiều tiền không?"
Phu nhân kia quay đầu lại nhìn hắn, nàng trợn trừng hai mắt, phi phi một ngụm nước bọt, nói: "Lăn đi nơi khác mà kiếm ăn, ngươi lại định lừa tiền lão nương phỏng."
Huynh đệ bốn người chính là đang thoải mái cười, dưới lầu bỗng nhiên có người gấp giọng kêu lên: "Đinh quản sự, Đinh Hạo, ngài có ở đây không?"
Đinh Hạo đi tới đẩy cửa sổ ra nhìn xuống, chỉ thấy tên xa phu của Đinh phủ đang đứng dưới lầu, người nọ vừa thấy Đinh Hạo liền vội kêu lên: "Đinh quản sự, trong phủ xảy ra đại sự rồi, tiểu nhân nghĩ nên lập tức thông báo với ngài một tiếng."
"Xảy ra chuyện gì?"
"Nghe nói đại thiếu gia đột nhiên phát bệnh, hôn mê bất tỉnh..."
Trong lòng Đinh Hạo liền khẩn trương lên, vội vàng nói: "Ngươi đợi đó... Ta lập tức sẽ xuống."
Đinh Hạo nghiêm túc xoay người lại, hướng Loan Đao Tiểu Lục ba người nói: "Đinh gia xảy ra chuyện, ta phải lập tức trở lại, các ngươi cứ chậm rãi ăn uống đi, hãy nhớ kĩ mấy lời đại ca đã khuyên nhủ đó."
Loan Đao Tiểu Lục đứng lên hỏi: "Đại ca, ngươi bao giờ thì lại tới thành?"
Đinh Hạo nói: "Hiện tại còn không biết, ta phải lập tức trở về đây."
Loan Đao Tiểu Lục nhân tiện nói: "Vậy được rồi, huynh đệ sẽ không tiễn ngươi đâu, ngày mai huynh đệ chúng ta sẽ đi tới cửa hiệu tìm ngươi, nhân tiện bái kiến đại nương luôn."
Đinh Hạo không rảnh để nhiều lời, vội vã phất tay, nhanh chóng thoát ra tửu lâu. Vừa đến dưới lầu hắn liền vội vã hỏi: "Ngươi nói rõ ràng hơn xem, vô duyên vô cớ đại thiếu gia sao lại hôn mê bất tỉnh?"
Phu xe kia nói: "Tiểu nhân cũng không hiểu, đó là Tao Trư Nhi nói, hắn vừa mới vào trong thành mời Từ đại y sĩ về chuẩn bệnh, trên đường gặp được tiểu nhân, hắn chỉ vội vã nói với đôi lời liền ly khai, tiểu nhân cũng không biết tình hình cụ thể ra sao."
Đinh Hạo vừa nghe vậy, vội la lên: "Chúng ta đi mau, lập tức hồi phủ!"