Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 129 : Giận dữ vì hồng nhan

Ngày đăng: 20:54 19/04/20


Hôm nay đúng là ngày huynh đệ Loan Đao Tiểu Lục hẹn về quê thăm Đinh Hạo và mẹ hắn. Ba tên lưu manh đi ra khỏi thành, vui mừng đi trên con đường nhỏ về quê, nhìn xung quanh con đường không khỏi buồn bực.



Họ rất ít khi về quê, nhìn phong cảnh quê hương tự nhiên cảm thấy có hương vị khác biệt. Ngẫu nhiên nhìn thấy dưới ruộng có người đang làm việc, bọn họ liền đứng im xem. Nhìn thấy cô thôn nữ đi hái sen bên đường cũng quay ra nhìn trộm, khi người ta đi lại thì bình phẩm khuôn mặt, khi người ta đi qua thì lại binh phẩm cái mông, hi hi ha ha, tự đắc.



Mới chỉ là mấy ngày đầu tháng 5 mà đã làm cho người ta không chịu nổi rồi. Thiết Ngưu và Đại Đầu cởi chiếc áo sờn rách trên người ra, buộc vào hông, lộ ra một thân hình săn chắc như sắt đen sì sì.



Từ thời Ngũ Đại đến đời Tống, nhân gian đã biết khắc những hình xăm, có người không chỉ xăm khắp người, thậm chí ngay cả lưỡi cũng có hoa văn, chịu ảnh hưởng của trào lưu này, ba tên lưu manh đương nhiên cũng không phải là ngoại lệ. Hoa văn trước ngực Thiết Ngưu là hình con bò tót một sừng, mắt con bò đó trợn lên, giống như muốn phi lên như điên vậy. sau lưng Đại Đầu lại là một hình con hổ hạ sơn, mình của con hổ thì nằm đúng trên vai, phía trước thì ngồi xổm, phía sau thì kính cẩn, nhe nanh múa vuốt, đầu hổ thì ở trước ngực giống như đang chọn người để cắn. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn



Ngày xưa không giống như bây giờ, bây giờ có hình xăm thì giống như là treo một cái bảng tự nói mình là lưu manh, người dân lương thiện bình thường nhìn thấy sẽ tránh xa. Nhưng ở thời đó, bách tính bình thường mà có hoa văn thì là chuyện rất mốt, ngẫu nhiên có cô thôn nữ nào đi qua đường nhìn thấy, không những không sợ mà ánh mắt sẽ không tránh khỏi nhìn vào cơ thể hai người đó, làm cho hai tên lưu manh ưỡn ngực dương dương tự đắc.



Loan Đao Tiểu Lục thì thảm rồi, hắn vốn muốn hôm nay đến gặp đại ca và thăm mẹ đại ca, mặc cho có thể diện một chút mới tốt, liền vội vàng mua ngay bộ quần áo công tử của một tên lừa đảo mà còn không kịp mặc cả giá.



Với kiểu người như Loan Đao Tiểu Lục, mặc quần áo công tử vào thì chẳng khác nào là vượn đội mũ người, bất luận là không hợp nhưng hắn vẫn cảm thấy rất tốt, nào có giống như hai cái tên lưu manh ở trần kia, cho nên đi đường ướt cả áo củng chỉ mở chiếc quạt phong nhã ra che lên đầu.



Nhìn thấy phía trước sắp đến Lý gia, Loan Đao Tiểu Lục uể oải nói: "Hôm nay trời nóng như lửa đốt…"



Đại Đầu cảm thấy khó chịu nói: "Tốt nhất là có cái gáo nước lạnh dội vào người."



Thiết Ngưu tức giận nói: "Nóng như thế này thì đến gốc cây mà ngồi nghỉ một chút, còn ngâm thơ cái nỗi gì."



Loan Đao Tiểu Lục nhún vai nói: "Xem lại học vấn của mi đi, ngưỡng mộ chúng ta à?"



"Ta nhổ vào! Ngươi có học vấn của con rùa thì có…"



Hai người đang đấu khẩu, thì Đại Đầu đã đến phía trước một mảnh hoa màu, vui mừng lớn tiếng nói: "Phía trước có một dòng sông, xuống uống nước rồi tắm một trận thoải mái rồi hãy đi tìm đại ca, thế nào?"



Tiểu Lục và Thiết Ngưu nghe thấy liền chạy lại phía trước, quả nhiên có một con sông lớn. Nước sông cuồn cuộn. Sóng vỗ trắng xoá. Nhìn thật là sảng khoái. Tiểu Lục liền nói: "Có sông sao không nói sớm. Đi đi đi. Chúng ta đi…Ý! Đám người kia vui mừng phấn khởi đến đây là có chuyện gì nhỉ?



Ba tên lưu manh vốn là những kẻ thích chốn náo nhiệt, vội vàng nhanh bước chạy tới, chỉ nhìn thấy nam nữ già trẻ rất nhiều người đi ra khỏi thôn. Bốn người đàn ông lực lưỡng đang vác một cái lồng lợn. Ba người nhìn vào bên trong lồng lợn liền nhìn thấy một tiểu nương tử xinh đẹp vô cùng, xem ra chắc cũng 17, 18 tuổi rồi, mặc một bộ váy màu xanh hơi rách, trên người có một số vết bẩn. Mái tóc đen nhánh bù xù. Nhưng khuôn mặt vẫn rất đẹp và thanh tú.



Loan Đao Tiểu Lục chưa từng đọc qua sách cũng không nói được rốt cuộc làm sao lại có thể sinh ra một người như thế, chỉ là cảm thấy cảm giác khi nhìn thấy tiểu nương tử này lại thấy giống như hình cái phôi đá của ông chủ trong tiệm đá quý, lộ ra một mảng màu xanh ngọc, làm cho mắt người nhìn sáng lên, trong lòng vui phơi phới.



Một tiểu nương tử làm cho người ta phải thương như vậy, hai cánh tay nhỏ lại bị người ta trói vào, cả người lại bị cho vào trong lồng lợn. Hai hàng lông mi dài, con người không động, dường như đối với tất cả mọi người xung quanh nhìn mà không thấy.



Loan Đao Tiểu Lục vừa nhìn thấy liền chạy ra chặn một người đàn ông đang vui vẻ hân hoan đi tới, hỏi: "Tiểu nương tử này đã làm chuyện gì đáng xấu hổ sao?"



Người đàn ông này nhìn thấy là người ngoài thôn, đúng là thời cơ tốt đẻ nêu cao tên tuổi của Lý gia, liền nói: "Tiểu nương tử này không chịu được cô đơn, dám làm chuyện vụng trộm với đàn ông, cậu nói xem người như vậy có đáng chết không? Nói ra thì cô ta là quả phụ của Đổng gia, mẹ chồng cô ta mới là người mà Lý gia trang ta gả đi, nhưng nam nhân Đổng gia đều chết hết rồi, Lý gia ta thay thiên hành đạo, trượng nghĩa rút đao."



Ở triều Tống, tội thông gian, nam phạt ba năm lao dịch, nữ hai năm, bằng với lao dịch cải tạo bây giờ. Nhưng tuy triều đình có những luật định liên quan, nhưng vùng nông thôn tương đối lạc hậu này thì lại vẫn quen thói không báo quan mà lạm dụng tư hình. Nói chung, pháp luật không chấp nhận hành vi này, nhưng thông thường cũng không cấm, đặc biệt là những chuyện mà người trong cả thôn đều thống nhất, tất cả những biện pháp thi hành, pháp luật không truy cứu, một khi đã xử lí thì rất khó giải quyết, vạn nhất kích động dân biến thậm chí sẽ mất cả cái ô sa trên đầu, cho nên quan lại đại đa số đều giả câm giả điếc, mà tư hình của dân gian còn tàn khốc hơn nhiều, hình phạt thường dùng nhất chính là "Dìm lồng lợn", cũng chẳng có ai cảm thấy có gì sai.



Loan Đao Tiểu Lục vừa nghe thấy liền gật gật đầu: "Trượng nghĩa, thật là trượng nghĩa, người phụ nữ như thế quả thật đáng chết. tại sao lại chỉ có một mình cô ta, thế tên tặc tử của cô ta đâu, hay là đã bị đánh chết rồi?"


La Đông Nhi nghe được tin này sắc mặt trở nên bi thảm, khóc lóc nói: "Việc này…việc này nào có tốt, huynh ấy một mình làm sao có thể là đối thủ của chúng, huynh ấy…huynh ấy bị thương hay đã làm sao, bây giờ thế nào rồi?



Tiểu Lục lại nói: "Bị thương…hình như là không nghiêm trọng lắm. Ừ…chắc không nghiêm trọng, huynh ấy có thể tháo chạy nhưng không biết đi đâu rồi, ta nghĩ…chắc không có gì đáng ngại lắm."



Thiết Ngưu giận giữ, mắng: "Bình thường nói ngươi lanh lợi, huynh đệ chúng ta có chuyện gì đều để ngươi ra mặt hành động, nghĩ cái bà mẹ ngươi, sốt ruột muốn chết đi được. Còn cái gì nữa, ngươi một hơi nói hết ra đi."



Tiểu Lục trợn mắt lên nhìn hắn, vỗ vỗ mông nói: "Đại ca vừa động thủ, thì có một hiệp khách qua đường nhìn thấy chuyện bất bình nên ra tay tương trợ, giúp huynh ấy đánh ngac hơn hai mươi mấy tên, chặn người của Lý gia trang, giúp huynh ấy chạy thoát rồi, bây giờ hoàn toàn không có tung tích của đại ca. Nhưng đại ca tuy không luyện võ nghệ, cơ thể vẫn rất cường tráng, sẽ không có chuyện gì lớn đâu. Chỉ là…huynh ấy ngoài Đinh gia ra, còn có thể đi đâu nữa, tẩu tẩu, người biết không?"



La Đông Nhi lắc đầu: "Không có nơi nào có thể đi, huynh ấy…huynh ấy từ nhỏ đã ở trong đại viện của Đinh gia, bây giờ…đại nương qua đời rồi, Trư Nhi đi đâu không rõ, huynh ấy chắc chắn nghĩ ta chết rồi, bây giờ…bây giờ huynh ấy đang cô độc đau khổ một mình, còn có thể có nơi nào để đi nữa?"



Nói đến điều đau lòng này, Đông Nhi ngừng lại, Thiết Ngưu thấy bực mình, nói: "Ta chịu không nổi rồi, Tiểu Lục, mụ điêu phụ đó ở đâu, ta đi đánh chết mụ ta trước rồi sẽ đến Lý gia đánh một trận cho sảng khoái, đánh xong Lý gia rồi, lại đến Đinh gia đòi lại công bằng cho đại ca, các ngươi có đi không?"



Loan Đao nói: "Thủ phạm đầu sỏ hại đại tẩu chính là người nhà Đổng gia, mụ ấy đã trở về Đổng gia rồi, chúng ta có thể đi đánh cho mụ ta một trận. Còn về Đinh gia, lại không phải là chuyện dễ nói, chúng ta còn cần phải tính kế lâu dài, không nghĩ cho chúng ta thì cũng phải nghĩ cho tẩu tẩu, nếu như chúng ta tất cả đều bị hãm hại ở trong đó thì tẩu tẩu cơ thể nữ nhi yếu đuối làm sao mà chống lại được?"



La Đông Nhi nghe thấy họ bàn bạc đi đánh mẹ chồng, rốt cuộc có chút không đành lòng, vội nói: "Thôi đi, bà ấy dìm nô gia xuống sông, duyên phận này với bà ấy coi như đã cắt đứt, từ nay về sau bà ấy là bà ấy, ta là ta, không có vướng mắc gì nữa thì thôi đi. Các ngươi đều là hảo hán đường đường chính chính, sao phải đi bắt nạt bà ta, hay là chúng ta đi tìm Đinh đại ca đi."



Tiểu Lục nhíu mày nói: "Điều này có chút khó, gia trang bị thương hơn hai mươi người, rất nhiều đại hán đang nằm ở trong nhà, trật khớp có, gãy xương có, người của Lý gia đang la hét đòi tìm đại ca trả thù. Đại ca tất nhiên sẽ không công khai lộ diện, việc tẩu tẩu chết đi sống lại cũng không thể cho mọi người biết, nếu không người đàn bà đanh đá đó nhất định sẽ không tha cho người? Bà ta dùng thân phận mẹ chồng thì ai cũng không thể công khai bảo vệ người, nếu như biết những nơi đạ ca có thể đến thì chúng ta sẽ đi tìm, như vậy thì tiện hơn nhiều."



"A!" La Đông Nhi chợt kêu lên một tiếng, vui mừng nói: "Tôi đã nghĩ ra nơi Hạo ca ca có thể đến rồi."



Ba người vui mừng đồng thanh hỏi: "Đại ca đi đâu?"



Đông Nhi nói: "Hạo ca ca luôn nói với ta, nói muốn đến phủ Quảng Nguyện dốc sức cho đại tướng quân. Lúc đó, huynh ấy nói muốn đưa ta theo, đưa cả Dương đại nương và Trư Nhi cùng đi, bây giờ…bây giờ huynh ấy ở đây không còn chỗ dung thân nữa, lại cho rằng ta đã…, ta nghĩ nhất định là một mình đến đó rồi."



Ba người ngạc nhiên một hồi lâu, Tiểu Lục hơi hơi lắc đầu nói: "Điều này cũng chưa chắc, đại ca cho dù có đi, cũng nên gặp mặt tụi ta một lần, nói một tiếng. Bây giờ trời đã tối, tẩu tẩu có thể theo tụi ta trở lại thành, tạm thời ở nhà ta. Nhà ta huynh đệ tỉ muội rất đông, người tạm thời có thể ở cùng phòng với muội muội ta, hai ngày này chúng ta sẽ cẩn thận đi tìm đại ca."



Đại Đầu gãi đầu nói: "Vậy…nếu như đại ca đã đi rồi, thì phải làm thế nào?"



Thiết Ngưu hỏi: "Vậy thì có sao đâu, nếu như đại ca đã đi rồi, chúng ta lại hộ tống tẩu tẩu đến Quảng Nguyên tìm."



Đại Đầu líu lưỡi nói: "Quảng Nguyên? Ta đã từng nghe thấy tên đó, nhưng…ba người chúng ta vẫn chưa từng đi đến nơi nào xa như vậy."



Thiết Ngưu hoàn toàn không để ý nói: "Lúc này đường có đáng là bao, nghĩ lại lúc đầu Triệu quan gia của chúng ta chưa có công danh, một chặng đường dài cả nghìn lí đưa Kinh nương đi, đó là nghĩa khí. Triệu quan gia và Triệu Kinh nương vốn không quen biết nhau, nhưng người mà chúng ta hộ tống lại là đại tẩu, giữa huynh đệ với nhau lại càng cần phải có chữ nghĩa, có gì mà không đi được."



Loan Đao Tiểu Lục nghe thấy hắn nhắc đến sự tích anh hùng Triệu Khuông Dận, trong ngực bỗng trào lên một luồng dũng khí: "Được! Chúng ta đón đại tẩu về, đợi ba ngày sau nếu như không có tin tức của đại ca, thì chúng ta sẽ đưa đại tẩu đến Quảng Nguyên!"



La Đông Nhi cảm kích vô cùng, gập người quỳ xuống: "Ba vị huynh đệ trượng nghĩa, La Đông Nhi cảm tạ đại ân đại…"



"Tẩu tẩu mau đứng lên." Loan Đao Tiểu Lục nhìn thấy vội vàng ngăn lại: "Người là đại tẩu của chúng ta, hành đại lễ này chi bằng giết chúng ta, tẩu tẩu mau đứng lên. Đại Đầu, Thiết Ngưu đều là cô nhi, đi đâu cũng được, còn huynh đệ tỉ muội Tiểu Lục rất nhiều, cha ta chỉ hận trong nhà không bớt đi được mấy miệng ăn, nên ta có đi cũng chẳng thèm quản. Chúng ta đã định xong rồi, tẩu tẩu đến nhà ta, ba ngày sau nếu như không có tin tức của đại ca, ba huynh đẹ chúng ta sẽ… "Nghìn lí hộ tẩu, Quảng Nguyên tìm phu""



Đông Nhi vừa nghe thấy thế, khuôn mặt liền đỏ lên, Thiết Ngưu và Đại Đầu lại ha ha cười, ba huynh đệ vỗ tay thề, rồi đưa La Đông Nhi vào Bá Châu Thành.