Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 131 : Giật mình nửa đêm
Ngày đăng: 20:54 19/04/20
Đêm đã khuya, trong phòng Đinh Đình Huấn, Ngọc Lạc ngồi cạnh lão nhẹ giọng nói kết quả hai ngày tìm kiếm: "Cha à, con vẫn chưa tìm thấy Đinh Hạo. Hôm đó nếu không cứu hắn, hắn sẽ bị người của nhà Lý gia đánh chết, con không thể ngồi nhìn được. Nhưng sau khi hắn chạy trốn lại không có tăm tích gì nữa, con nghĩ rất khó có thể tìm được hắn".
Đinh Đình Huấn lặng im, than: "Khi duyên đến khó nắm bắt, khi duyên đi thì không còn cơ hội nữa rồi".
Ngọc Lạc cũng im lặng, một lúc sau mới nói: "Cha à, hắn…hắn lần này khổ quá. Lúc này cha đã tin hắn không phải là kẻ gian nửa đêm vào trong phòng của chị dâu chưa? Cha bảo con tìm tung tích hắn, giờ lại nói có người sẽ tìm giết hắn, lẽ nào…"
Đinh Đình Huấn không trả lời, lại hỏi: "Quan phủ bên kia nói thế nào về vụ án mạng này?"
Đinh Ngọc Lạc đáp: "Hai nhà Liễu, Lý trở về Xử Tuyên Dương nói quan phủ đã nhận vụ này, phái Bổ đầu đi truy bắt hắn. Nhưng…con dùng bạc mua chuộc được người đó, nghe ngóng được hôm nay Phách Châu thay thông phán Triệu đại nhân nói điều tra vô căn cứ, còn cẩn thận điều tra. Người phái đến cũng không phải là Bổ đầu mà là một quan trưởng, viên quan đó hai ngày nay ăn uống hết nhà Liễu lại sang nhà Lý, cả ngày chỉ rượu chè chẳng làm gì cả. Giờ khắp nơi đều là họ hàng của hai nhà Liễu, Lý đi tìm tung tích Đinh Hạo".
Đinh Đình Huấn cười và nói: "Sau khi xảy ra án mạng Đổng thị mỗi tối đều ở trong phủ tránh Trang Đinh. Đinh Hạo may là không đến, nếu vậy thật không biết nên làm thế nào nữa".
"Hắn sẽ không đến đâu."
Đinh Đình Huấn nhắm mắt, lấy hơi: "Hồi trẻ cha lưu lạc khắp nơi đã từng thấy con sói ở thảo nguyên mà người Khiết Đan sùng bái nhất. Con sói đó xem ra không to. Từ xa nhìn nó giống một con chó hiền lành. Nhưng lúc sói hung hăng lên thì làm người ta khiếp sợ. Đặc biệt là sự ở ẩn của nó. Nó đói bụng thì sẽ đi theo con mồi ba ngày ba đêm, đợi tìm được cơ hội thích hợp nhất, sẽ cho một đòn chí mạng... Giờ Đinh Hạo giống như con sói vậy, hơn nữa còn là một loại rất nguy hiểm – một con sói bị thương".
Đinh Ngọc lo lắng nói: "Thế hắn...sớm muộn sẽ bị tìm ra sao? Nếu hắn khăng khăng tìm cha, tìm nhị đệ báo thù...con phải làm thế nào đây?"
Đinh Đình Huấn nhìn lên trần nhà, khẽ nói: "Về hay không, rất khó đoán trước. Lúc nào đến thì càng khó đoán hơn. Nếu...hắn có thể lên thẳng Thanh Vân, cho Đinh gia chúng ta thành mảnh vụn, thì hắn sẽ đến. Một ngày mưa gió, báo thù rửa hận".
Đinh Ngọc Lạc lo lắng: "Cha à, nếu vậy thì..."
"Haha, con sợ hắn ta cuối cùng không bỏ qua Đinh gia chúng ta?"
Đinh Đình Huấn cười lớn: "Con gái à, con đánh giá quá cao hắn rồi. Xem ra, huynh con cũng vậy, hai huynh muội con. Trước đây ít giao tiếp với hắn, nhưng lại tâm đầu ý hợp, rất hợp với hắn. Thật kỳ lạ".
Nhạn Cửu cười khach khách: "Lão gia quả thật thông minh, đã nghĩ ra rồi, không sai, tin hộ tống lương thực đi Quảng Nguyên đã bị lộ, đó là có nội gian, kì thực chính là ta, tiếc là, con ngươi mạng lớn, tàn mà không chết, không sao, vốn dĩ sản nghiệp này phải thuộc về tay con ta, chỉ cần động chút tay chân, để lão gia ngươi sớm quy tiên thì sự sẽ thành…"
"Ngươi…ngươi, giết lão nô…" trước mắt Đinh Huấn hơi thở thoi thóp, không thể đứng dậy được.
Nhạn Cửu liên tục hét: "Ai biết được, giờ con riêng của ngươi có tiền đồ rồi, còn nói à, thật là có huyết thống nhỉ, ngươi tôn trọng hắn nhỉ? Cả anh lẫn em đều thích gần hắn, khắp nơi người người đều thích Đinh Hạo, muốn bảo nó nhận tổ quy tông, kế thừa gia nghiệp. Vốn dĩ con của ngươi mà nhiều năm nay ngươi lại không cần, cứ mời bọn tạp chủng."
"Ngươi bất nhân, ta có nghĩa, điều này không phải nói. Đại thiếu gia lại không thích lo chuyện vặt, nhưng Đinh Hạo bây giờ đã rời đi, ngươi nói xem bây giờ làm gì mới được đây?"
"Hừ, con ta tuấn tú, lời ăn tiếng nói phong nhã, thi từ ca phú, cầm kỳ thi họa, gì cũng giỏi. Đại thiếu gia nhiều năm bôn ba, mà thiếu phu nhân còn trẻ, hoạt bát, khi buồn chỉ trong sân nhìn trời nhìn đất, chẳng bao lâu mà sinh tình với con ta, làm chuyện "vợ chồng"".
Đinh Đình Huấn nghe được chuyện này, tức giận muốn chửi nhưng không có sức mà chửi.
Nhạn Cửu vỗ tay cái "Bộp": "Lần này xong xuôi rồi, cô ta ngoan ngoãn nghe lời. Lão nô nhiều lần quan sát, phát hiện ra Đinh Hạo chỉ cần về đến Đinh phủ, mỗi tối ở trong phòng nghỉ, chưa từng đi uống rượu, thế là ta có gian kế, với sự hợp tác của thiếu phu nhân, có Nghiệp nhi, Lan nhi hưởng ứng, không để sơ hở, không thể khiến lão gia ngươi nghi ngờ".
Lão nô vốn nghĩ, mượn tay ngươi, giết đi đứa con duy nhất của Đinh gia, ai cũng biết Đinh Hạo cũng là một người phong lưu, quyến rũ một nàng rồi lại làm cho nàng ta thất vọng, làm hỏng việc của ta. Cũng may, tuy hắn chưa chết, nương tử của ngươi bị ngươi áp bức mà chết, đến Đổng tiểu nương tử cũng chết, ha ha ha, mối thù sâu nặng, cả đời không rửa được thù, lão nô chưa nghĩ đến người có quyền lực nhất, chính là lão gia ngươi…"
Đinh Đình Huấn co quắp vài cái, răng nghiến chặt, máu đen từ trong miệng trào ra. Hai mắt mở to, nhìn thẳng lên trần nhà, giờ đã là người chết.
Nhạn Cửu đắc ý, cười nhếch mép, an ủi vài câu: "Lão gia, đi mát mẻ nhé, đại thiếu gia chưa uy hiếp gì ta, đến Từ đại y sĩ cũng bó tay, còn ai có thể giỏi hơn hắn? Nên ta sẽ cẩn thận hầu hạ hắn, sẽ đi khắp nơi hỏi thầy thuốc cho hắn, như vậy mới là kính huynh đệ, nhị thiếu gia nhà này được coi là gương mẫu, lão gia nói xem có phải không? Giờ ai ngăn cản ta sẽ bị xử lý hết, người khác nhà họ Đinh ta sẽ không hại đâu, lão gia nghe rõ chưa, cảm ơn lão nô đi chứ?"
Nhạn Cửu khom lưng, cẩn thận xem xét hình dáng Đinh Đình Huấn, thò tay ra quơ quơ trước mặt lão, nói: "Lão gia sao đi lúc này, lão nô còn chưa nói hết mà. Lão gia cũng bị lão nô hạ thuốc, nếu không thì…chết cũng không có ai biết sẽ có điểm bất thường".
Hắn ta từ từ đứng dậy, mặt ngạo nghễ: "Thật là đáng tiếc, ngươi còn chưa biết thân phận của ta". Hắn thò tay nhẹ nhàng vuốt mặt Đinh Đình Huấn, nói: "Ta được xếp vào hàng cao quý, con ta là chủ của Đinh gia các ngươi. Đời ngươi thích sĩ diện, lẽ nào không thấy vinh hạnh sao?"