Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 145 : Khí phách nam nhi

Ngày đăng: 20:54 19/04/20


Điều Dương Hạo lo lắng cuối cùng cũng thành sự thật, bọn họ chỉnh đốn hàng ngũ, tiếp tục đi về phía đông, nhưng ngày thứ hai khi đi tới Sát Hồng Lĩnh thì bị một đoàn người Khiết Đan đuổi đến. Đội quân nghìn người này đã gặp đội kị binh Khiết Đan bị đánh tan rã và biết được đại quân mà Tiêu Hậu lệnh đi tìm đang ở phía trước, hơn nữa quân lính hộ tống chỉ trên dưới ba nghìn người, bọn chúng liền phái người đi truyền tin tức, đồng thời nhanh chóng đuổi đến.



Thủ lĩnh của đội quân Khiết Đan lần này đã nhận được sự giáo huấn của Kha Phi Bào, không dám khinh xuất đánh nhau với đội xe Tống quân nữa, mà ra sức phát huy đặc điểm của kị binh, vừa tiến vừa kùi, vừa trái vừa phải, cả đội quân như gió lốc. Lợi dùng khoái mã mà mì nhanh đến trận địa. Xa trận của quân Tống không thể dùng được vào việc lớn, ba nghìn bộ tốt lại không có cách nào bảo vệ chu toàn cho mấy vạn bách tính. Họ đều đã mệt mỏi kiệt sức với chiến thuật cơ động trên dưới trái phải của kị binh Khiết Đan.



Cũng may là vùng này rừng núi rậm rạp rất nhiều, La Khắc Địch phái hai tướng tài Hách Long Thành, Từ Hải Ba ngăn cản địch ở phía sau, còn Trình Đức Huyền và Dương Hạo đưa dân chúng đi xuyên vào rừng sâu, lúc này trời đã tối dần, mặt trời đã xuống núi, người Khiết Đan sẽ không dám mạo hiểm truy đuổi vào trong rừng. sau khi đám người La Khắc Địch hoàn thành nhiệm vụ ngăn cản địch cũng đuổi kịp đoàn người. Lúc này tất cả tướng sĩ Tống quốc đã chỉ còn không quá 2300 người, rất nhiều người đã bị thương.



Buổi sáng ngày thứ ba, đoàn người cuối cùng đã đi ra khỏi khu rừng rậm, Trình Đức Huyền đi ra ngoài, đứng phía dưới một cây tùng cao lớn thở phào nhẹ nhõm, hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời, đã nhận ra phương hướng, nói: "Người Khiết Đan đi rất nhanh, chúng ta phải tăng tốc, lệnh xuống phía dưới, vứt bỏ tất cả những thứ đồ nặng, chỉ còn lại năm ngày lương thực, tất cả phải dốc toàn sức đi về phía trước.



Dương Hạo cuối cùng không thể kiềm chế được nữa, hắn phi ngựa đến trước mặt Trình Đức Huyền, nói: "Trình đại nhân, hạ quan có lời muốn nói."



Trình Đức Huyền sắc mặt trầm xuống, quát: "Dương đại nhân, bản khâm sai đã có quyết định rồi."



Dương Hạo nén giận nói: "Trình đại nhân, không phải là hạ quan kháng lệnh, nhưng thật sự chúng ta không thể đi tiếp được nữa. Trình đại nhân, hãy nhìn kĩ xem, bên cạnh chúng ta bây giờ còn lại bao nhiêu tướng sĩ? Đại nhân hãy nhìn cả năm nghìn bách tính này, có rất nhiều người già yếu, phụ nữ và trẻ nhỏ, họ đã không thể chống đỡ được với cuộc hành quân gấp này nữa, lẽ nào đại nhân bảo họ bỏ tất cả cha mẹ con nhỏ ở lại đây để lên đường sao?"



Dương Hạo chất vấn hắn như vậy trước mặt mọi người, làm cho Trình Đức Huyền có chút khó xử, sắc mặt của hắn xanh xám lại, phẫn nộ quát: "Dương Đô Giám, ngươi định uy hiếp ta, một mực ngăn cản, rốt cuộc là muốn gì?"



Dương Hạo lớn tiếng nói: "Bẩm đại nhân, bây giờ chúng ta chỉ còn trên dưới hai nghìn tướng sĩ, phần lớn đều đã bị thương, luân phiên hành quân tác chiến. Cho dù người Khiết Đan đã phát hiện ra ý đồ của chúng ta thì ta vẫn có thể dựa vào dãy núi liên hoàn này, kị binh của chúng sẽ không phát huy được uy lực to lớn vốn có, như vậy chúng ta cũng sẽ có cơ hội thoát thân. Nhưng nếu tiếp tục hành quân ư? Lại đi về phía trước, đó chính là một thảo nguyên hoang dã, lúc đó quân địch đuổi đến, chúng ta chạy không được, đánh cũng không lại, ngay cả lợi thế địa hình cũng không có. Hai nghìn tướng sĩ, năm vạn dân chúng lẽ nào lại vì chúng ta mà bỏ mạng ở trên thảo nguyên hoang vu, biến thành một đống xương trắng hay sao?"



La Khắc Địch trên cánh tay quấn vải đang thấm máu ra, đám người Từ Hải Ba, Hách Long Thành cũng đều bị thương khắp nơi, chọ ghìm cho ngựa nghỉ chân, lạnh lùng nhìn hai vị Chính Phó Sứ, hai người họ sẽ quyết định sự sống chết của hàng vạn sinh linh.



Trình Đức Huyền đột nhiên giận dữ, lớn tiếng quát: "Dương Hạo, ngươi năm lần bảy lượt nói những lời uy hiếp người khác, rốt cuộc là ngươi có ý đồ gì, nói đi."



Dương Hạo không hề sợ hãi, thản nhiên nói: "Trái tim này của Dương Hạo nhật nguyện soi chiếu, liệu có thể có ý đồ gì chứ?"



Trình Đức Huyền cười lạnh một tiếng, nghiêm giọng nói: "Dương Hạo, ngươi vốn là một tiểu dân vùng quê, đừng có quên đấy. Là quan gia đã mở mồm đề bạt ngươi lên làm chức Phó Khâm Sai, Tây Tường Đô Giám, quan gia ân trọng như núi. Chúng ta không thể quên được bổn phận của một thần tử. Ngươi cứ quanh co lòng vòng chính là muốn mấy vạn dân này phải đi về hướng tây nam, ngươi dám nói ngươi không có ý đồ riêng sao?"



Dương Hạo nghe thấy những lời vạch trần của hắn, mặt không khỏi biến sắc, một vài người bằng hữu của hắn đã từng sóng vai ngăn địch, liên thủ đẫm máu nhưng lại làm tướng lĩnh của hai phe triều đình và Chiết Thị. Nghe hắn đã nói ra chuyện này mấy tướng sĩ mà dẫn đầu là Hách Long Thành đều không tránh khỏi thầm nghĩ: "Chẳng lẽ Dương tướng quân thật sự cố ý muốn đem năm vạn dân chúng này đến tây nam?" Còn đám tướng sĩ dẫn đầu là La Khắc Địch thì thấy thần sắc của họ có chút không tự nhiên, nhất thời cũng không tránh khỏi nghi ngờ, không khí lậo tức trở nên quái dị



Dương Hạo cười lớn, cầm roi ngựa chỉ vào Trình Đức Huyền, mắng lớn: "Nếu là chuyện khác thì ta còn nhịn ngươi, nhưng lại tận mắt chứng kiến ngươi đen vô số tính mạng dân chúng đi vào con đường tuyệt mệnh, Dương Hạo ta đã không thể nhẫn nhịn được nữa. Ngươi, cái tên thất phi, đợi đến khi chúng ta rơi vào đường cùng không có lối đi thì ngươi có mấy cái mạng cũng không để đền hết được cho năm vạn dân đâu."



Trình Đức Huyền thẹn quá thành giận, hai hàng lông mày dựng lên, quát: "Dương Hạo, ngươi to gan thật, ngươi ôm ý đồ riêng, không nghe theo ý ngươi thì liền muốn xông tới bản quan, đợi khi nào về đến đất Tống, bản quan nhất định sẽ nói tội ngươi trước mặt quan gia, bây giờ à, ha ha. Ta mới là Khâm Sai Chính Sứ, lời của ta chính là thánh chỉ, ai dám làm trái? Đứng ra nói xem."



Hắn trừng hai mắt lên, nhìn lướt qua mặt đám tướng sĩ, đám tướng sĩ đều cúi đầu xuống. Trình Đức Huyền đắc ý cười lạnh một tiếng, quát: "Tiếp tục đi về phía đông, tất cả hậu quả tự bản quan gánh chịu. Đi!"



Dưới sự ra lệnh của hắn, dòng người khổng lồ dần dần đi về phía đông. Dương Hạo tức giận nổi đầy gân xanh trên trán. Hắn ghìm ngựa đứng ở chỗ cũ. Mắt nhìn đám dân chúng như một đàn bò dê bị lủi thủi đi quan mình. Mình chức vị thấp, không có cách nào kháng cự lại tên Khâm Sai Chính Sứ do Hoàng Đế cử ra này. Đang lúc không biết làm thế nào thì đột nhiên có người hét lớn: "Mau nhìn kìa, mau nhìn, phía xa có một đoàn người ngựa đang đến."



"Trời ơi, là từ phía trước tới, chúng đã bao vây phía trước ta."



"Đại Mao, Nhị Mao, mẹ của đám trẻ ơi, mau chui vào rừng đi."



"Không được chạy loạn, ai dám lộn xộn, giết ngay không cần hỏi."



"Nương tử, đừng sợ hãi, ta đang đi tiện, lập tức sẽ ra…"



Đang trong lúc hỗn loạn, một binh sĩ quát lớn: "Không cần phải hoảng sợ, không phải hoảng sợ, những người đang đến là quân của Đại Tống."



"Cái gì?" Trình Đức Huyền nghe thấy thì vui mừng khôn xiết, vội vàng phi ngựa tới, kêu lên: "Là binh mã của Đại Tống sao? Thật là binh mã của Đại Tống sao?"



Tên binh sĩ chỉ về phía xa nói: "Đại nhân xem, đội quân đó mang cờ không phải chính là cấm quân Đại Tống sao?"



Trình Đức Huyền nhín chăm chú, thấy đội nhân mã ấy đi đầu là Phạm Dương Mão, trên đầu đội mũ tua đỏ như một ngọn lửa, trái tim đang nặng nề lập tức được thả lỏng, hắn ngửa mặt lên trời cười lớn nói: "Ha ha ha, binh mã triều đĩnh đã đuổi tới phía trước đón chúng ta rồi, lần này cuối cùng cũng đã an toàn. Ha ha ha. Mau mau theo bản Khâm Sai đi nghênh đón, xem xem người đến là đoàn binh mã nào."



Trình Đức Huyền vui sướng hân hoan, thúc nựa giơ roi lên phi về phía đoàn nhân mã. Vừa đi chưa được mấy trăm bước thì phía sau một người phi ngựa như bay đuổi đến, lập tức kị sĩ nắm lấy cương ngựa của hắn, trầm giọng nói: "Trình đại nhân, không được lỗ mãng, đoàn ngựa này có chỗ cổ quái."



Trình Đức Huyền ngẩn ra, quay đầu lại nhìn, hoá ra đó là La Khắc Địch, không khỏi thừa dịp lên mặt quát lớn: "La tướng quân, ngươi cũng bị Dương Hạo đầu độc rồi à, đoàn người ngựa phía trước có gì cổ quái chứ?"



La Khắc Địch sắc mặt nghiêm lại, hắn không trả lời, chỉ giơ trường thương lên, nghiêm giọng quát: "Bước lên ba bước dàn trận, cẩn thận đề phòng."



Tướng sĩ Tống quân lập tức chạy lên phía trước, đứng chắn trước mặt dân chúng, rồi vội vàng bày thế trận hình X. Thế trận này rất thích hợp để phòng ngự, hơn nữa có thể tuỳ cơ mà di chuyển đội hình, làm cho trung tâm phòng ngự có thể từ trước chuyển sang hai bên cánh trái phải. Đồng thời, các cung tiễn thủ cũng bước lên trước, đao gươm thủ đứng ở phía sau, kị binh xếp thành ba hàng cũng có mục đích phòng ngự.



Một thế trận nhanh chóng được dựng lên nhưng chưa kịp hoàn chỉnh thì kị binh Tống quân phía trước mặt đã phi đến. Vừa nhìn thấy dưới chân núi là thế trận nghênh chiến của Tống quân, thì người cưỡi ngựa đi đầu liền cười lớn mấy tiếng, cầm cung lên tay, không nói gì, bắn ra một mũi tên, người bắn mặc y phục quan văn. Trình Đức Huyền đứng ngẩn ra phía trước trận.




Đến khi ra bên ngoài, Dương Hạo mới phát hiện ra có một đám người lớn đang ngồi đen một mảng, đều yên lặng không một tiếng động quanh trướng. Dương Hạo đứng lại, có một chút hổ thẹn nhìn họ; binh sĩ, quân hiệu, đô đầu, ngu hầu, chỉ huy…, tất cả binh sĩ đều nhìn hắn, những binh sĩ này không hẹn trước mà cùng giơ hai tay lên, chắp cánh tay nặng trình trịch về phía hắn.



Dương Hạo ngẩn ra, mắt hắn nhoà đi, hắn mở miệng ra lại không nói câu gì. Hắn từ từ chắp hai tay lại, tay trái như mặt trăng, tay phải như mặt trời, hai đầu tay chắp vào nhau hướng về phía binh lính.



Đầy vẻ quang minh lỗi lạc, đầy nhiệt huyết.



Trong trướng, Trình Đức Huyền chán nản ngồi đó, hắn không phải là không hiểu những gì Dương Hạo lo lắng, nhưng hắn chỉ có thể ôm ý chí như của con bạc, tiếp tục kiên trì hướng đi của mình.



Lúc này nếu đồng ý với ý kiến của Dương Hạo, dẫn mấy vạn dân quay đầu nam hạ chẳng khác nào chứng minh những gì hắn luôn kiên trì làm là sai lầm, như vậy tất cả sẽ vứt hết, đến khi luận công lao thì hắn một tấc cũng không có, rồi đám Giám Sát Ngự Sử lại hùa nhau vào viết tấu chương vạch tội hắn.



Khi đó hắn sẽ phải chịu trách nhiệm với cái chết của hơn hai nghìn tướng sĩ, với cái chết của bốn nghìn dân chúng rơi vào tay giặc, hắn phải chịu trách nhiệm vì đã đưa mọi người vào con đường chết…hắn sẽ phải chịu trách nhiệm nặng như vậy sao?



Nhưng nếu như trên con đường chỉ còn hơn 200 dặm, trên bình nguyên rộng lớn mênh mông mà không xuất hiện một người Khiết Đan nào thì hắn sẽ dễ dàng đưa thành công đám dân chúng vào đất Tống, lúc đó hắn sẽ là Khâm Sai đầu tiên di dân được dân chúng Bắc Hán, công lao của hắn rất vĩ đại, tiền đồ to lớn sẽ có được dễ như trở bàn tay. Thậm chí trong sử sách cũng sẽ lưu lại tên hắn. Điều này…còn không đáng để làm sao?



Mặc dù thất bại, chỉ cần hắn quyết không thay đổi con đường khác, thì rất lâu sau cũng sẽ không có ai có thể chứng minh rằng con được thứ hai nhất định là con đường có thể đi tốt hơn. Như vậy cho dù hắn có chết trên con đường về đất Tống thì hắn vẫn có thể giữ lại được cái danh quyên thân cho đất nước. Vì thế hắn không được chọn. Bất kể là còn đường hắn đang đi có sai, nhưng bây giờ hắn chỉ có thể đi tiếp mà thôi, đem tất cả mọi người theo hắn lên đường, đã sai rồi thì chỉ có thể sai đến cùng, hắn không có cách nào quay đầu lại được.



Ý chí đã quyết, Trình Đức Huyền cắn răng chậm rãi ngẩng đầu lên, cây đuốc đang được cắm nghiêng trong trướng đang cháy hừng hực, ngọn lửa chiếu vào hai con ngươi có chút điên cuồng của hắn, mơ hồ ánh lên màu đỏ. "Tách tách" tiếng nhựa thông bị đốt kêu nhè nhẹ lên, trong tai Trình Đức Huyền như nghe thấy tiếng chém giết liên tục, tiếng thương đao đánh lên, khoé mắt hắn không khỏi nhăn lại.



Ở một bên góc rừng, có một cái trướng to khác, trong trướng cũng đang cháy một cây đuốc. Dưới đất còn đốt một đống lửa nhỏ, trên ngọn lửa dùng mấy cây gỗ thô làm một cái giá, rồi dùng một thanh sắt uốn cong một đầu treo lên làm cái móc.



La Khắc Địch khoanh chân ngồi cắt những cành cỏ dày để làm đệm nằm, hắn nhìn chăm chú vào Dương Hạo người đang ngồi đối diện mình.



La Khắc Địch đã bỏ áo giáp ra, hắn cởi trần, một miếng vải đã được băng trước ngực hắn. Xem ra vết thương rất nghiêm trọng, nhưng thần sắc của hắn thì khá tốt, hắn một tay cầm hũ đầy nước rót cho Dương Hạo, còn tay kia lại không chút cử động, đến khi bát nước đã đầy hắn mới lại treo hũ nước trở lại lên giá



Dương Hạo không đặt bát nước xuống đất, hai tay đặt lên đùi, trầm giọng nói: "La quân chủ. Ngươi xuất thân từ quân ngũ, nguy cơ trước mắt ngươi chắc hiểu rõ hơn ta. Trận chiến đẫm máu lần này người ngựa của chúng ta đã tổn thất hơn nửa, sức cùng lực kiệt, đã không thể tiếp tục chiến đấu, còn những dân chúng kia đã vứt đi một lượng lớn xe cộ, tổn hại rất nhiều lừa ngựa. Mặc dù nơi đây cách Minh Cố chỉ còn hơn 200 dặm, nhưng với tình hình của chúng ta bây giờ thì chưa đến được đó toàn quân đã bị tiêu diệt, tiếp tục tiến về phía trước chỉ còn một con đường chết. Chúng ta phải quyết định thật nhanh, lập tức thay đổi đường đi, nam hạ rồi chuyển sang tây, như vậy mới có khả năng cứu được mấy vạn tính mạng."



La Khắc Địch hai tròng mắt buông xuống, nhìn vào bát nước bập bềnh, chậm rãi nói: "Dương đại nhân, chuyện này đại nhân nên bàn với Trình đại nhân mới phải."



Dương Hạo trầm giọng nói: "Trình Đức Huyền vốn là người thông minh, nhưng càng là người thông minh, một khi đã đi vào ngõ cụt thì lại càng kiên trì theo ý nghĩ của mình, vô cùng ngang ngạch cố chấp…còn ngu xuẩn hơn cả heo. Hắn bây giờ vẫn kiên quyết đi theo hướng đông, hắn làm như vậy sẽ có rất nhiều người bị kéo xuống âm tào địa phủ. Ở đây ngươi là Thống Soái cao nhất trong quân, ta hi vọng ngươi có thể cùng ta ngăn cản hắn."



La Khắc Địch cười cười, nhẹ nhàng lắc đầu: "Dương đại nhân, ngài ấy là Khâm Sai, ngài bảo mạt tướng phải ngăn cản như thế nào?"



"Tướng ở bên ngoài quân mệnh thì không phải nghe. Ta hi vọng tướng quân có thể phối hợp với ta quay đầu về hướng nam."



La Khắc Địch thở dài, tỏ ra khó xử nói: "Dương đại nhân, tuy nói tướng ở ngoài quân mệnh thì không phải nghe, nhưng bây giờ Khâm Sứ của quan gia đang ở trong quân. Ngài ấy chính là đại diện cho quân mệnh. Nếu coi như không có thì chẳng phải là dối mình dối người sao. Khi mạt tướng thống lĩnh binh đã nhận được lệnh là tất cả nghe theo sự dặn dò của Trình đại nhân. Quân lệnh đã hạ xuống thì cho dù là núi đao biển lửa ta cũng chỉ có thể xông lên mà thôi. Cũng có nghĩa là quân lệnh cho dù có sai thì ta vẫn phải tuân theo."



Dương Hạo rất thất vọng, cười gượng nói: "Thôi vậy, ngươi cố chấp như thế ta thấy… có lẽ là có chút hoang đường, nhưng ta biết chính vì sự cố chấp này mới nhận được rất sự kính nể của mọi người. Ta không làm khó ngươi nữa. La quân chủ, trên cả chặng đường may mà có ngươi mưu trí dũng mãnh, chúng ta mới có thể chống cự được đến ngày hôm nay. Dương mỗ bây giờ phải lui về, duy có một thỉnh cầu mong La quân chủ đáp ứng."



"Dương đại nhân xin cứ nói."



"Sáng ngày mai, ta sẽ đưa bộ quân nhân mã đi về phía nam. Nếu như dân chúng đồng ý đi theo thì xin La tướng quân đừng ngăn cản, họ bây giờ còn có thể sống, cũng công lao của tướng quân và rất nhiều tướng sĩ đã hi sinh máu tươi của bản thân và tính mạng để đổi lấy, ta tin rằng tướng quân cũng không muốn họ phải chết một cách oan uổng. Dương mỗ chỉ nói vậy thôi, xin cáo từ."



Dương Hạo đứng dậy, chắp tay chào hắn rồi quay người bước đi.



La Khắc Địch khoanh chân ngồi một chỗ, lẳng lặng nhìn hắn. Dương Hạo vừa mới bước đến cửa thì La Khắc Địch đột nhiên nói: "Trận huyết chiến hôm nay, mạt tướng đã bị thương."



Dương Hạo dừng lại, quay người, lông mày hơi nhíu lên, có chút kinh ngạc khi nghe thấy hắn nói điều này.



La Khắc Địch tiếp tục nói: "Vết thương của mạt tướng rất nặng, không chừng ngày mai sẽ hôn mê không thể tỉnh lại."



"Sao cơ? Nghĩa là sao?" Ánh mắt Dương Hạo sáng lên.



Ánh mắt La Khắc Địch buông xuống, trầm giọng nói: "Một lát nữa mạt tướng sẽ hạ lệnh cho một đội quân, hiệu dụ cho tất cả các tướng sĩ: hành trình trở vệ Đại Tống cực kì nguy hiểm. Bản tướng quân không thể nắm trong tay toàn quân cùng một lúc, nên để cho Hách Long Thành tướng quân tạm thời thay chức bản tướng, nghe theo sự điều động của Hách Long Thành tướng quân."



Chỉ Huy Hách Long Thành chính là người của Trình Thế Hùng, như vậy là nói…



Nghĩ tới đây, Dương Hạo vừa mừng vừa sợ, khi nhìn vị thiếu niên tướng quân này lại có cảm giác nghiêm nghị đến đáng kính, hắn vui vẻ nói: "Đa tạ La tướng quân."



La Khắc Địch mỉm cười, nói: "Dương đại nhân bảo trọng."