Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 161 : Say rượu

Ngày đăng: 20:55 19/04/20


Dương Hạo cao giọng nói: "Chính là bản quan."



Thiếu niên ở trên trại ung dung cười, lớn tiếng cười nào nói: "Khâm sai triều đình? Quan viên triều đình đến đây chúng ta cũng đã từng gặp một số, nhưng không phải là khâm sai. Khâm sai có bộ dạng rách nát như ngươi chúng ta cũng chưa từng gặp. Vùng này không yên ổn, luôn có những kẻ ngu dốt muốn đến đánh cướp nhà cửa, giả mạo nạn dân lừa gạt trại môn cũng có, giả mạo quan binh đến cướp cũng có, các ngươi nhiều người như vậy, ai biết được các ngươi rốt cuộc là ai."



Dương Hạo chắp tay nói: "Vị tráng sĩ này, xin mời. Bản quan có Tiết - Việt khâm sai, nếu như quý trại chủ không tin thì có thể sai một người đến kiểm tra."



Người trong trại cười lớn: "Ngươi, tên hán tử này nói chuyện thật thú vị, cái gì mà Tiết - Việt khâm sai, chúng ta là dân thường sao có thể nhận ra mấy thứ đó chứ.



Một quân sĩ đằng sau Dương Hạo phẫn nộ quát: "Sứ giả khâm sai Đại Tống ở đây, đám các ngươi còn không chịu ra nghênh đón, đây là miệt thị triều đình, không sợ mất đầu sao?"



Người trên trại đó hoàn toàn không để tâm, chỉ cười khẩy nói: "Ngươi doạ cái gì? Ngươi dám tiến thêm một bước nữa thử xem đầu của ta rơi hay một kiếm đâm xuyên tim ngươi?"



Thứ người này nhặt lên là một chiếc cung săn, nhưng nhìn thấy hắn đang áp sát mũi nhọn vào phía trước người Dương Hạo, câu nói này không phải là lời nói dối, người quân sĩ đó quả thật không dám bước lên trước để chết oan uổng. Địa giới Phủ Châu từ mấy trăm năm trước đã nằm dưới sự thống trị của Chiết Thị, dân chúng ở đây tuy biết Chiết Thị đã quy thuận triều đình Đại Tống, nhưng trong lòng chỉ biết đến Triết đại tướng quân, ai mà để ý khâm sai hay là ai."



Huống hồ những năm gần đây, triều đình mà Phủ Châu đã từng quy phục cũng nhiều rồi, Hậu Đường, Hậu Tấn, Hậu Chu, Hậu Hán, Đại Tống, ai mạnh hơn thì quy phục kẻ đó, chuyện này đã trở thành chuyện bình thường như cơm bữa rồi. Mười năm trước, đại tướng quân Triết Đức quân phạt Bắc Hán, chiếm lĩnh Sa Cốc Nham, chém đầu năm trăm cấp làm lễ tấn kiến, sẵn sáng góp sức cho Đại Tống.



Khi hắn vào triều gặp quân vương, đương kim Đại Tống gia đã hậu đãi ban tặng cho hắn, cũng tại điện Kim Loan chính miệng đã hứa: "Con cháu của ngươi sau sẽ được cai quản các việc của Phủ Châu."



Lời hứa này của Triệu Khuông Dận có nghĩa là gì? Chính là nói Chiết Thị Phủ Châu đời đời kiếp kiếp có thể giữ và cai quản mảnh đất này, Chiết đại tướng quân trên ngựa là người đứng đầu phủ võ tướng, xuống ngựa là đứng đầu phủ quan văn, võ văn đều nắm cả, có quyền tự điều động binh mã, có quyền tự định đoạt phú thuế, binh quy về sự điều khiển của hắn, độc giữa vùng Tây Bắc này!



Việc này chính là quan gia Đại Tống chính thức thừa nhận địa vị phiên trấn của Chiết Thị Phủ Châu.



Cho nên những dân chúng thô lỗ bạo ngược phía Tây Bắc này sẽ không để tâm đến mấy câu doạ dẫm của Tống binh.



Bích Túc thấy dân chúng trong trại quá cảnh giác, không chịu tin những lời Dương Hạo nói, trong đội quân có rất nhiều phụ nữ và trẻ nhỏ không thể không nghỉ ngơi và ăn uống, hắn nhìn chiếc áo cà sa trên người mình chợt nghĩ đến chuyện Dương Hạo lúc trước cầm áo cà sa xông lên trận, hắn thầm nghĩ sao mình không thử làm một đại anh hùng, bây gi thiên hạ phần lớn là thờ phụng Bồ Tát, mình sao không thử một phen làm đạo cao tăng, nếu có thể bảo dân chúng trên trại mở cửa, thì mình sẽ giống như một đại anh hùng xoay chuyển dông tố.



Nghĩ đến đây Bích Túc như mở cờ trong bụng, hắn vội vàng chỉnh lại trang phục, bước dài lên phía trước, một tay giơ lên tuyên một tiếng Phật hiệu, nghiêm trang nói: "A di đà phật..., vị tiểu thí chủ trên trại xin nghe ta nói, vị Dương thí chủ này đích thực là khâm sai triều đình, vì bị người Khiết Đan truy sát, cho nên mới rách rưới như thế này, người xuất gia không biết nói dối. Ngài hãy mở cửa ra đi, có thể tiếp đón khâm sai là sự vinh hạnh của thí chủ. Tiểu thí chủ chớ bỏ lỡ, mau đi tìm đại nhân nhà thí chủ ra đây, a di..."



Bích Túc hí hửng nói rồi bước lên trước, nhưng chỉ nghe thấy một tiếng "Phụt". Lại là một mũi tên bay tới, mũi tên bay từ trên xuống dưới, Bích Túc chỉ cảm thấy hoa mắt, mũi tên đó như đi sượt qua sống mũi, đang đâm xuống đất giữa hai chân hắn, Bích Túc dùng đối mắt chọi gà nhìn chằm chằm vào mũi tên ở dưới chân, cảm thấy kinh hãi đến mức mồ hôi lạnh toát ra đầm đìa, may mà miệng của hắn đã tiêu sưng rồi, nếu không mũi tên đó chắc đã cắm xuyên qua chỗ môi sưng của hắn.



Bích Túc ngẩng đầu đang chửi lớn, thì đột nhiên tỉnh ra, nhớ rằng đằng sau đang có vô số dân chúng đang nhìn, mình lúc này đang giả làm cao tăng đại đức. Bích Túc liền nén giận, làm động tác chấn tĩnh, mỉm cười nói: "Tiểu thí chủ, hãy dập cơn tức. Lời của bần tăng không tin thì thôi. Nếu thí chủ rộng lòng mở cửa thì những ngày sau Chiết đại tướng quân tất sẽ có ban thưởng. Thực ra ngài không mở cửa cho chúng ta vào cũng không sao, chỉ là mất đi một số lương thực mà thôi."



"Còn muốn bước đến?" Thiếu niên trên trại cười khẩy, nhìn thấy hoà thượng tóc ngắn còn bước lên phía trước, lại giơ mũi tên ra, nhắm thẳng bắn xuống đất phía trước chân hắn, Bích Túc nhớ đến uy phong ngày đó của Dương Hạo, làm sao có thể tỏ ra yếu thế được, hắn trầm giọng xuống, từ từ bước lên phía trước, nói: "Tiểu thí chủ, bần tăng là người xuất gia, tay không một tấc sắt, lẽ nào ngài cũng không tin sao."



Lời vẫn chưa nói xong thì Bích Túc kêu thảm lên một tiếng. Thiếu niên trên trại lại bắn ra một mũi tên, thiếu niên này cũng lo lắng những người dưới trại kia thật sự là di dân Bắc Hán, vạn nhất làm thương người thì dù sao cũng sẽ bị trừng phạt, hắn chỉ muốn ngăn cản họ không tiến gần thôi, phòng ngừa họ xong lên cửa, nhưng thiếu niên tính tình như Thập Tam Nương này (Thập Tam Nương là một nữ tử cổ đại, dũng mãnh phi thường, chuyên bắt cường đạo) khó mà tránh khỏi có chút khoe khoang, mũi tên này quả thật là rất nguy hiểm.



Giầy của Bích Túc sớm đã bị rách ra, đầu ngón chân cái lòi ra ngoài, thiếu niên trên trại đã tính toán sai lầm, mũi tên này đã bắn sượt qua giầy hắn, lập tức ngón chân cái bị lột một mảng thịt ra.



Mười đầu ngón chân liền tim, đau đến nỗi Bích Túc thu cả người lại mà ôm lấy chân, miệng chứi lớn: "Ai ya ya, ngươi...cái tên con ở nuôi, dám bắn vào chân ta, đau chết mất. Dương Hạo, khâm sai, đại ca của ta...ngươi phải thay ta báo thù! Chúng ta đừng khách khí với họ nữa, chúng chỉ là một đám tráng dân hèn mọn, có bản lĩnh gì chứ, chúng ta có binh, đánh thẳng vào, đánh thẳng vào, lão nạp sẽ bắt con thỏ nhà ngươi rồi chặt chân, móc mắt...!ai ya..."



Thiếu niên trên trại nghe hắn chửi khó nghe như vậy cũng nhức lỗ tai, sắc mặt lạnh xuống, tay đưa ra sau lấy một mũi tên đưa lên cung, lạnh lùng quát: "Tên hoà thượng giả kia, ngươi thì niệm kinh gì cơ chứ, đến đến đây, lại niệm một câu nghe thử."



"Tên tiểu súc sinh kia không biết trời cao đất dày, bản đại soái..." Bích Túc hung hăng ngẩng đầu lên, thấy cung tên đang nhằm thẳng mặt mình, ánh mắt thiếu niên đầy sát khí, lập tức cười khan, đổi giọng nói: "A di đà phật, bần tăng đã thất thố, thiện tai thiện tai."



Đúng vào lúc này thì Đường Diễm Diễn từ phía sau chạy tới, xe của nàng chạy ở đoạn trung hậu, chân núi này đường rất khó đi, người ngựa lại nhiều, nàng đợi không chịu đường liền bỏ xe lại đi bộ tới, thấy phía trước trại Mục Kha có Dương Hạo đang đứng dưới, trên người còn đang cắm một mũi tên, vội vàng chạy tới nói: "Dương Hạo...đại ca, xảy ra chuyện gì vậy?"



Dương Hạo nhìn thấy nàng, sợ người đứng ở phía trước cửa nhiều quá, người thiếu niên kia càng căng thẳng, vội vàng quay người nói: "Ta đang muốn vào trại mượn lương thực, muội lùi xuống đi, tránh để họ bắn tên."



"Mượn lương sao? Chỉ là mượn lương thôi mà, tại sao lại thành ra như thế này?" Đường Diễm Diễm kinh ngạc nhìn Bích Túc bên cạnh, chỉ thấy Bích Túc đứng ôm chân giống như một con khỉ lớn, ở chỗ đó, trên đầu ngón chân còn đang có máu chảy ra, Đường Diễm Diễm không hiểu gì ngẩng đầu lên nói: "Mục gia tỷ tỷ, tại sao lại xung đột với khâm sai Đại Tống và nhưng dân chúng quan binh vậy?"



Thiếu niên trên trại kinh ngạc nói: "Đường tiểu muội, là muội sao, muội...sao lại lẫn lộn với bọn chúng?"



Dương Hạo kinh ngạc hỏi: "Đường cô nương...muội và ả ta...quen nhau?"



Bích Túc nước mắt lưng trọng nói: "Đường cô nương...cô nương nói ả...là đàn bà?"



Sau khi Đường Diễm Diễm nói rõ tình hình với "thiếu niên" trên trại, thì dân tráng bắt đầu trừ bỏ hoài nghi. "Thiếu niên" trên trại và Đường Diễm Diễm đối đáp vài câu, rồi nói: "Tiểu muội đợi chút." Liền quay lưng lại.
Đường Diễm Diễm đứng dậy cầm ngọn nến trên bàn đến, nhẹ nhàng đặt ở trên giường, rồi lấy cây trâm hơ lên ngọn lửa, cẩn thận giúp hắn bôi dược thảo.



Động tác mềm mại làm Dương Hạo cũng cảm thấy sự ân cần của nàng, nghĩ lại những chuyện mà từ khi họ quen nhau, bất giác thở dài một tiếng. Đường Diễm Diễm nhẹ nhàng bôi thuốc, mi mắt hơi nhíu lên, hỏi: "Thở dài cái gì?"



Dương Hạo nói: "Duyên phận của con người thật khó đoán được. Khi mới quen biết cô nương, cô nương có thái độ hung dữ, Dương Hạo lại có chút kinh hãi run sợ, lúc nào cũng muốn trốn khỏi cô nương, thật là không ngờ lại có ngày hôm nay, chúng ta đồng cam cộng khổ, chạy trốn ý trời, còn có thể...được cô nương ân cần chăm sóc như thế này nữa."



Cánh tay Đường Diễm Diễm chợt dừng lại, nhìn chăm chú vào ngọn lửa hồng, nghĩ đến những chuyện từ khi họ gặp nhau, nhất thời cũng ngẩn ra, một chốc lát nàng mới định thần lại, vừa cần thận bôi thuốc cho vết thương, vừa hất hất mấy sợi tóc mai đang buông nhẹ xuống, dịu dàng cười nói: "Huynh nói cũng đúng, sau này, tuy biết huynh đã cứu đường đệ của muội, hơn nữa còn giúp chúng ta chửi mắng tên mọt sách trong tiệc rượu của lão thái quân, nhưng...muội vẫn thấy huynh đáng ghét. Nhưng...huynh vừa rời đi thì muội lại rất nhớ huynh..."



Nói đến đây nàng vội cho vào thêm một câu: "Thật đấy, muội không lừa huynh. Khả năng ghi nhớ người của muội rất giỏi. Tuy muội không nhớ được tên huynh nhưng hình dáng của huynh muội lại nhớ rất rõ, khi gặp huynh trên thảo nguyên, đầu tóc bù xù, quần áo tả tơi, nhưng muội vừa nhìn đã có thể nhận ra huynh. Chuyện này...có lẽ là duyên phận..."



Nàng xấu hổ liếc nhìn hắn, lại nhìn thấy tấm lưng rắn chắc của Dương Hạo: "Huynh...huynh có cảm giác này với muội không?"



Dương Hạo hơi ngẩn ra, cảm thấy những lời này của nàng có chút không thích hợp lắm, liền cười khan nói: "Việc này ư...ta là một người khá một lòng một dạ."



"Là có ý gì?"



"Nhìn thấy cô nương thì muốn chạy, đã rời xa rồi thì đương nhiên là vẫn muốn chạy."



"Huynh..." Đường Diễm Diễm giơ tay muốn đánh, nhưng nhớ tới khi hắn sắp chết bên sông đã thật lòng tỏ tình với mình, trong lòng lại chợ có cảm giác ngọt ngào, liền tha thứ cho cái miệng lưỡi trơn tru của hắn, nàng cúi đầu xuống, ngại ngùng nói: "Huynh...huynh khi ở bên bờ sông...huynh đã ra hiệu. Có thế...có thể nói cho người ta biết là có ý gì không, người ta không...không có hiểu."



Nói đến đây thì nàng xấu hổ không thể ngẩng đầu lên, trái tim như con nai đang sợ hãi muốn chạy ngay ra khỏi lồng ngực. Nàng thật sự muốn được nghe chính miệng Dương Hạo nói ra với mình, nhưng nàng cũng đã biết Dương Hạo sẽ nói gì nên vui mừng mà khó tránh khỏi lo lắng. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn



Thuốc đã bôi xong, Đường Diễm Diễm nhẹ nhàng quấn hai vòng băng trước ngực lại. Gục đầu xuống một lúc lâu mà không thấy Dương Hạo thổ lộ. Đường Diễm Diễm bất giác kinh ngạc ngẩng đầu lên: "Sao vậy?"



Dương Hạo ngẩn ra nghĩ, lắc đầu nói: "Lúc sắp chết có rất nhiều tâm nguyện, rất nhiều tâm tư muốn bộc bạch cùng người ta đều muốn nói cho người ta biết. Người chết như ngọn đèn đã tắt, chẳng mấy ngày mà mục nát, những gì có thể giữ lại chỉ có mấy lời nói và một chút niềm tin mà thôi. Nhưng, bây giờ không chết được, trong lòng đột nhiên trở nên mệt mỏi, lại không có tâm sự muốn nói cho người khác nữa rồi."



Đường Diễm Diễm vô cùng thất vọng, Dương Hạo đang ngồi quay lưng lại với nàng dường như không có một chút cảm giác, hắn lạnh lùng cười, cảm khái nói: "Nam và nữ không giống nhau, như không mà có, nam nhân thích mang tâm tư của mình giấu vào trong lòng, mà không phải nói với người đó. Nam nhân càng thích hành động!"



Nụ cười trên khoé môi của hắn có chút lạnh lùng, trong mắt lại trở nên mạnh mẽ hơn, thầm nghĩ ngợi: "Nếu ta đã không chết thì những tâm nguyện kia nhất định sẽ phải đi hoàn thành cho bằng được. Cái chết của mẹ, cái chết của Đông Nhi đều là do sự hãm hại của Đinh Thừa Nghiệp mà ra. Món ân oán này ta nhất định sẽ trở lại Bá Châu, làm một nhát cho nó kết thúc!"



Đường Diễm Diễm ở đằng sau nghe hắn lẩm bẩm như vậy lập tức tai nóng tim đập loạn lên: "Hành động? Huynh...huynh ấy là có ý gì? Muốn hành động như thế nào? Nếu như muốn hôn ta...ta có cần phải cự tuyệt không?"



Một lát sau cơ thể mềm mại của Đường Diễm Diễm như căng ra giống dây cung, hai tai dựng lên, giống như một con thỏ đang cảnh giác, đáng tiếc Dương Hạo không có hành động gì, chỉ ngồi yên một chỗ. Đường Diễm Diễm thở phào một hơi, lại không cảm thấy có chút thất vọng nào nữa, tâm sự của nữ nhi Thập Tam Nương quả thật là khó đoán.



Dương Hạo ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng, lại nhìn thấy mặt Đường Diễm Diễm đỏ lên như ngọn lửa, bất giác Dương Hạo hỏi: "Loại rượu này uống có vị chua ngọt, độ ngấm quả thật là không nhỏ, Đường cô nương, cô không sao chứ?"



"Muội...muội không sao." Đường Diễm Diễm mấp máy môi, ngay cả thở cũng không dám, bàn tay nhỏ của nàng đang bận rộn ở phía trước ngực Dương Hạo, ngón tay nhẵn nhụi đang trêu đùa ngực của Dương Hạo, Dương Hạo tuy đối với nàng luôn không có ý nghĩ khác, nhưng bây giờ một thiếu nữ dung nhan xinh đẹp đang đứng trước mặt bất giác cũng hơi động lòng. Hắn cũng không dám nói gì nữa. Căn phòng trở nên tĩnh mịch, chỉ nghe thấy hơi thở của hai người, ngược lại càng bớt đi chút không khí mập mờ.



Đường Diễm Diễm vội vàng băng bó cẩn thận vết thương cho Dương Hạo. Bây giờ một bên đùi đã ngồi lâu đến mức tê cả đi, nàng kêu "ôi cha" lên một tiếng, nhấc đùi lên, đúng vào lúc này thì "rầm", cánh cửa mở ra. Đường Diễm Diễm rất ngạc nhiên, lập tức bỏ chân xuống. Cả người đứng không vững mà ngã nhào về phía Dương Hạo, xô hắn ngã xuống giường.



Bả vai của Dương Hạo va vào giường, đau đến mức kêu cả lên, Đường Diễm Diễm luống cuống, hai tay đưa ra trước ngực hắn, chỉ muốn kéo hắn lên, nhưng một chân nàng đang bị tê, cảm giác khi vừa chạm vào thì nửa thân tê dại quả thật là khó hình dung được, động cũng không thể động, chỉ có thể kêu a a không ngừng.



Diệp đại thiếu gia tay đang cầm chặt một con cú mèo vừa mới bắt được, đứng ngẩn ra ở trước cửa. Hắn vốn muốn bắt con này là để tỏ lòng thành kính với Dương Hạo, nhưng ai ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng này.



Chỉ thấy tiểu mỹ nhân Đường Diễm Diễm đổ mồ hôi mà nằm trên lòng Dương Hạo, kêu a a không ngừng. Dương Hạo phía dưới bị váy của Đường Diễm Diễm che phủ...



Tư thế này của hai người...!



Dương Hạo ngẩng đầu lên thì thấy Diệp công tử đang há mồm ra đứng nhìn, trong tay còn cầm một con cú mèo, hai mắt của Diệp công tử và con cú mèo đều kinh ngạc nhìn chằm chằm vào mình, không khỏi giơ tay lên xua xua, kêu ca oan ức: "Diệp công tử, ta không có làm gì cả..."



Diệp công tử giật mình một cái, lúc này mới nhớ ra thân phận khâm sai của đối phương, vội xua hai tay nói: "Dương khâm sai, ta không nhìn thấy gì cả!" Nói rồi quay đầu chạy mất.



"Đường cô nương...nhìn thì có vẻ là một nữ tử thuần khiết đáng yêu, lại...lại ngay cả một động tác có độ khó cao như thế mà cũng làm ra được, thật là cao thủ trên chiến trường tình yêu. Tiếc cho ta đã xem nàng là nữ thần, hoá ra lại là một thần nữ."



Diệp đại thiếu gia nghĩ đến đây không chịu nổi, bất giác thấy bi thương trong lòng, trái tim như đã vỡ ra vậy...