Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 17 : Trừu ty bác kiển

Ngày đăng: 20:52 19/04/20


Triệu huyện úy đứng ở trấn khẩu ( cửa ngõ ra vào của 1 thị trấn), nhìn bóng lưng của Đinh Hạo đang từ từ khuất xa, vuốt râu thở dài nói: " Người này tâm tư cẩn mật kín đáo, quan sát cặn kẽ tỉ mỉ, nếu như y có thể theo bổn quan tới Lâm Thanh nhậm chức, để hắn trở thành 1 áp ti cho mình cũng không có gì quá đáng, chỉ cần hơi rèn luyện hắn 1 chút, không lâu sau người này sẽ trở thành trợ thủ đắc lực."



Áp ti không phải quan, thị lại, huyện tôn hay huyện úy đều có thể bổ nhiệm người vào chức vụ đó. Quan rất ít khi trực tiếp quan hệ với dân, áp ti này chính là nhân vật quan trọng để làm cầu nối, họ lật tay làm mây, vẫy tay làm mưa, ở bất kì địa phương nào cũng có thế lực riêng. Trong " Thủy Hử ", Tống Giang Tống Công Minh, chính là áp ti của 1 tiểu huyện thành, nhờ đó mà cũng hô mưa gọi gió một thời.



Ở bên cạnh, lý chánh của Thanh Thủy trấn là Lâm Tế Minh nghe vậy, nhất thời đầy vẻ hâm mộ, nói: "Huyện úy lão gia nếu như đã thích hắn như vậy, sao lại không lưu hắn lại?"



Triệu huyện úy cười tự giễu, lắc đầu đáp: "Đinh cô nương bắt đầu trước rồi mới tới Đinh Hạo, rất rõ ràng, y mới chính là người chủ sự của Đinh gia. Phách châu Đinh gia ta cũng nghe nói qua, Đinh gia thiếu gia sao lại rời cố hương đến Lâm Thành huyện làm lại mục cho ta? Thật đáng tiếc. Được rồi, người phương bắc các ngươi có phải là bị bệnh gì không?"



Triệu huyện úy hỏi không chút suy nghĩ, Lâm Tế Minh lại không phải là không suy nghĩ, hắn không khỏi cười mỉa mai, nói: " Ý của huyện úy đại nhân là?"



" Các vị công tử của đại hộ thế gia ở chỗ các ngươi khi ra ngoài,ai nấy cũng đều thích trang phục giản dị, thậm chí còn mặc cả trang phục của hạ nhân hay sao?"



Triệu huyện úy hơi có chút buồn bực, khẽ nhướn mày hỏi, mới vừa rồi khi bắt được chân hung ( hung thủ thực sự), hắn lập tức phái người đi thả Tần thiếu gia, vừa xin lỗi, vừa khéo léo dò hỏi thăm thân phận thực sự của Tần công tử, không ngờ vị Tần công tử kia tức giận bừng bừng lên ngựa bỏ đi mất, khiến kẻ làm lão đại như hắn buồn bực không thôi. Triệu huyện úy cũng có chút đau đầu, chính là bởi vì y ăn vận như vậy, cứ coi như y chính là Tần công tử đi, nhưng trên người lại chẳng có tín vật gì để chứng minh, đổi lại là người khác thì liệu ai có thể tin được?



Trang phục của vị Đinh công tử này lại càng kỳ quái hơn, y dứt khoát chơi trội ăn mặc như hạ nhân, thật không rõ khu Tây Bắc làm sao lại có tập tục quái gở như vậy, chẳng lẽ bởi vì nơi này không an toàn, sợ người ta trói lại bắt cóc đi hay sao?
Những người xung quanh không biết những chi tiết như thế, nghe hắn thao thao bất tuyệt như vậy, bèn coi hắn như là thần nhân. Mấy người Dương Dạ, Lý Thủ Ngân nghe đến nhập thần quá trình phân tích tinh tế đến như thế, chỉ có thể không ngừng than thở. Đinh Ngọc Lạc liếc nhìn hắn một cái, không nhịn được lòng trọng dụng người tài, nói: " Sau này khi nghỉ ngơi, ngươi không cần phải cùng phòng với Phùng đại chưởng tiên nữa. Được rồi, lòng hiếu kỳ của mọi người cũng đã được thỏa mãn rồi, cũng nên giải tán đi thôi, nên chú ý đến xa đội cho tốt."



Mọi người nghe xong lục đục giải tán, Đinh Ngọc Lạc quay ngựa chạy về phía trước, tới 1 nơi khá gần,rồi chợt ghìm cương ngựa, đợi cho tới khi ngựa của Đinh Hạo chạy tới phía nàng,nàng vươn cao bờ lưng ong yêu kiều, cao giọng nói: "A …… Đinh Hạo, từ giờ trở đi, ngươi không cần phải đánh xe nữa."



"A? Vậy …… Tiểu nhân làm gì bây giờ?"



"Ngươi tâm tư cẩn mật, đúng là người đáng để trọng dụng. Vậy hãy làm chấp sự của đoàn xe chuyển lương của ta đi, ngươi phụ trách việc dò đường, an bài chỗ ăn nghỉ cùng tuyến đường vận lương, ngươi thấy sao?"



Đinh Hạo đi cất cây roi điều khiển ngựa ở chỗ càng xe, tươi cười nói: " Tiểu nhân nào có tư cách nói làm hay không làm, đại tiểu thư nói làm là làm thôi."



Đinh Ngọc Lạc giả vờ tức giận hỏi: " Bổn tiểu thư hỏi ngươi có làm hay không, làm là làm, không làm là không làm, miệng lưỡi thế làm gì, muốn làm lại giả vờ làm cao hả?"



Đinh Hạo lập tức lớn tiếng đáp: " Làm!"