Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 189 : Hồng phất di phong
Ngày đăng: 20:55 19/04/20
"Dương Hạo!"
Đường Diễm Diễm vừa cất tiếng gọi, Dương Hạo đột nhiên run lên, dường như giờ mới nhìn thấy Đường Diễm Diễm, vừa vui vừa sợ nói: "A, thì ra là Đường cô nương tới, Dương mỗ không tiếp đón từ xa, xin thứ lỗi…."
"Hừ, bớt nói với ta những lời như thế, bổn cô nương có lời muốn hỏi ngươi"
Chiết Tử Du nhanh chóng để ý, thoáng thấy khuôn mặt tươi cười có chút bối rối khép nép của Dương Hạo, lại nhìn thấy Đường Diễm Diễm thái độ khinh khỉnh người, không tránh có chút hồ nghi.
Lúc đầu tại miếu Quảng Nguyên phổ tể, Dương Hạo quả thật là lấy mất sự trinh trắng của người ta, hắn giấu được người xung quanh nhưng không giấu được bản thân,vì thế đối với Đường Diễm Diễm luôn cảm thấy có lỗi.Về sau do bản thân mơ hồ liền nảy sinh tình ý với người vẫn có tình cảm với hắn -- Đường cô nương
Nhưng hắn lúc đó chưa có tiền đồ, lại cự tuyệt ý tốt của cô nương. Cũng may Đường Diễm Diễm tính khí rộng rãi, nếu đổi lại là người khác, nhận phải sự sỉ nhục như vậy, chưa biết chừng còn tìm đến cái chết cũng nên, vì thế Dương Hạo với nàng càng cảm thấy là một kẻ phụ bạc.
Nếu đối với một cô gái mà cảm thấy hổ thẹn, gặp mặt làm thế nào để đối mặt. Càng đừng nói Đường Diễm Diễm lúc đầu bị phụ tình rời đi, đã từng nói còn muốn tìm hắn tính nợ, ngày này quả nhiên tới rồi, Dương Hạo sao không lo lắng căng thẳng được. Vừa nghe Đường Diễm Diễm gọi hắn, Dương Hạo càng thêm căng thẳng, lắp bắp nói: " Đường cô nương, có….có chuyện gì không?"
Nhìn thấy các quan khách đều như thỏ đang vểnh tai lên lắng nghe, Chiết Tử Du vội nói: "Dương đại ca, Đường cô nương đã có việc muốn hỏi, huynh có thể đưa tiểu thư lên phòng nhỏ trên lầu hai nói chuyện, ở đây đã có ta lo tiếp đã, huynh cứ yên tâm."
Dương Hạo cảm động nhìn nàng, đồng ý đáp: "Được, vậy thì vất vả cho nàng rồi. Đường cô nương, mời đi bên này, có lời gì cần nói, chúng ta lên lầu bàn"
Đường Diễm Diễm nhìn thấy bộ dạng nghe lời Chiết Tử Du của hắn, trong lòng càng cảm thấy tức giận, nàng cũng biết trước mặt các quan khách nếu có làm ầm lên thì là với bản thân bất lợi. Nhưng vì là cá tính vốn thế nên thật sự là không kiềm chế được. Lúc đó Dương Hạo nói lên lầu vào một căn phòng nhỏ nói chuyện, nàng liền phủi tay áo, cứ thế xông thẳng lên phía trước,nện từng bước trên cầu thang, Dương Hạo miễn cưỡng đi theo đằng sau, giống bị áp tải đến nơi thực hiện hình phạt vậy, trong lòng buồn rầu theo lên lầu….
Bên ngoài Phàn lầu, Nhậm Khanh Thư, Mã Tông Cường đã đuổi tới bậc dưới, chỉ thấy khói bụi mù mịt, tiếng chân đã đi xa, mất hút bóng dáng trong đêm tối. Hai chiếc xe ngựa của họ không còn dừng ở vị trí cũ. Vừa thấy hai vị tướng quân đi ra, xe phu vội tiếp đón lên nói: "Nhậm tướng quân, Mã tướng quân, Lý thiếu gia tức giận đùng đùng đi ra, lên chiến mã của ngài ấy, rồi lệnh theo mấy tên thị vệ đi rồi, tiểu nhân không biết đã xảy ra chuyện gì?"
Lý Kế Quân vốn cùng Nhậm Khanh Thư, Mã Tông Cường ngồi cùng xe tới, nhưng ngựa hắn cưỡi và mấy tên thị vệ thân tín tháp tùng đi theo sau xe ngựa lại đến trước. Lúc này, Lý Kế Quân chủ động khiêu chiến với Dương Hạo, kết quả lại bị mất mặt, Lý Kế Quân không còn mặt mũi ở lại thêm
vừa ra khỏi tửu lầu liền phi thân lên ngựa, gọi mấy tên thị vệ của mình đi.
Sắc mặt Nhậm Khanh Thư có chút ớn lạnh, vội vàng hỏi: "Thiếu gia có từng nói qua sẽ đi đâu không?"
Xa phu nọ nói: "Lý thiếu gia tức giận đùng đùng đi ra, lên ngựa là đi luôn, tiểu nhân chỉ nghe ngài căm giận rống lên một tiếng: đi, về Hạ Châu! Tùy tùng vội vàng chạy theo mất hút."
Nhậm Khanh Thư thần sắc trầm mặc, chầm chậm hít vào một hơi, nhìn theo hướng Lý Kế Quân đi, ánh mắt đầy xa xăm, cũng không biết đang nghĩ cái gì. Một bên Mã Tông Cường giơ hai tay mặt đau khổ nói: "Cứ thế mà đi! Hừ, đi rồi cũng tốt, mấy ngày nay Lý thiếu gia giống như bị ăn nhầm thuốc,
Khó chịu đến mức ăn ngủ không yên, chỉ cứ băn khoăn không thôi. Không ngờ hôm này hiểu lầm đánh lầm, trái lại bị Dương Hạo một chưởng đánh tơi bời."
Nhậm Khanh Thư lắc đầu nói: "Chỉ sợ hắn chưa chắc đã chịu để yên như vậy. Cứ thế đi, ôi, chúng ta cũng lên xe thôi."
Mã Tông Cường ngạc nhiên nói:" Lý Kế Quân đã đi rồi, chúng ta……không quay lại tiệc rượu của Dương Hạo à?"
Nhậm Khanh Thư "hừ" một tiếng, cười nói: "Ngươi không thấy nhị tiểu thư và Dương Hạo bộ dạng tình tứ ta ta chàng chàng sao? Việc này,…… e rằng đến tiết sư cũng bị che mắt mà khó xử. Chúng ta cứ đi đã, về Bách Hoa Ổ đem sự việc này nói lại với tiết sư, xem xem ý kiến của ông rồi hãy hay."
Mã Tông Cường gật đầu đồng ý, hai người lên xe ngựa, đi thẳng về phía Chiết phủ "Bách Hoa Ổ"
Bánh xe lộc cộc lăn, trước mặt một cây cầu lớn nối hai thành Nam Bắc, Nhậm Khanh Thư nhìn vào màn đêm chỉ nghe thấy tiếng gió đang rít, khó để nhìn thấy màu sắc thật của nước Hoàng Hà, đột nhiên ưu tư nói: "Đường gia có ý phát triển ở Trung Nguyên, hôm nay đã bước lên sợi dây nam nha phủ Khai Phong, ngươi làm việc ở lễ đường, là người ngay bên cạnh Tiết Sư, nếu có bất cứ thông tin gì không có lợi với Đường gia, có thể giúp đỡ che lấp đi chút không?
Mã Tông Cường ngạc nhiên nói: "Đường gia chuyển đến ở trung nguyên, đây là quyết định của lục tông à?"
Nhậm Khanh thư mỉm cười, nói: "Cũng không hẳn là quyết định của lục tông, ngươi cũng biết, đại chấp sự của lục tông là do gia chủ của lục tông thay nhau nắm quyền, đối với trói buộc của lục tông có hạn, chỉ cần không phải làm ra chuyện bất lợi với mọi người, các tộc sẽ có quyền tự chủ. Bây giờ quan gia có ý tước phiên, Tiết sư đã sử dụng một chiêu, nuôi thổ phỉ để thực hiện kế hoạch liên hợp Lân châu, Hạ châu, Đường tắc lại. Nhưng…..thế lực triều đình ắt sẽ không chịu bỏ qua, theo ta thấy, khi nào Đường Hán bị diệt, lúc đó là thời của quan gia hướng về Tây Bắc để tranh đoạt quyền.
Đường gia dự định trước khó khăn, không thể không thử. Cho nên có thể giúp chúng ta giúp hắn một tay."
Mã Tông Cường trầm ngâm một hồi lâu, thần sắc có chút thẫn thờ nói: "Trung nguyên chúng ta tứ phân ngũ liệt, chư hầu tranh bá tới nay, thất tông của ta ngũ họ liền đem tài sản chuyển đến nơi xa xôi an cư, mãi hơn đến hàng trăm năm, mới tại nơi giao gianh của man hán định cư lại, bây giờ Đường gia lại muốn đi về Trung nguyên, họ cho rằng Triệu Quan Gia chính là chân mệnh thiên tử sao?
Nhậm Khanh Thư nhìn ra phía ngoài cửa sổ thu ánh mắt lại, vuốt râu mỉm cười nói: "Hôm nay nói ra, lời không phải còn mới. Tần Thủy Hoàng ngàn cổ nhất đế, thống nhất thiên hạ, uy phong bát hoang, đó là uy phong gì, còn không phải là chỉ có hai đời đã kết thúc sao? Tùy Văn Đế hùng tài đại lược, nam bắc chia cắt ba trăm năm, tự tay ông thống nhất một phương, ngắn ngủi hai mươi năm, Đại Tùy hộ khẩu kéo dài, khai khẩn ruộng đất, tích trữ súc vật đầy đủ, giáp binh tinh nhuệ, uy phong chấn động thịnh hưng. Nhưng kết quả Tùy Diễm Đế chưa chết, giang sơn tươi đẹp vẫn sụp đổ tan tành chỉ trong khoảnh khắc đấy hay sao?
Từ khi Đường Trung Diệp đến, tiết độ các phương nảy sinh dã tâm, liên tiếp năm đời, đại quyền nắm trong tay soán vị tự lập đếm không hết, ba năm lập một đế, mười năm mất một nước, cưỡi ngựa đen hoa ảo mộng. Hôm nay nếu không có Triệu Quan Gia chén rượu thích binh quyền, phân quyền trị pháp, tầng tầng khống chế, trung nguyên thiên hạ sớm không biết đã đổi chủ nào.
Nhưng kịch vui soán vị có thể duy trì tới Tống hay không, thiên hạ có thể yên ổn từ đây không, bây giờ nếu chưa biết được. Lục tộc cho rằng, kế sách góp tài sản cho biên cương tạm thời không được thay đổi. Nhưng Đường gia muốn trước quay về con đường Trung nguyên, cũng do hắn đi, nhiều một con đường thì dù sao cũng tốt hơn.
Mã Tông Cường nhíu mày trầm ngâm nói: "Năm xưa, Chiết gia vì căn bệnh thổ phiên, từ Lân châu tú binh lấy thủ cường, lục tông chấp sự cho rằng Chiết gia là loại thấp kém, không phải chủng tộc của ta, do đó nâng đỡ Hỏa Sơn Vương Dương Tương, hi vọng hắn có thể tranh bá tây bắc trở thành chủ của nhị châu Lân phủ, nào ngờ sau khi Dương Cổn trở thành chủ của Lân châu, trái lại thoát ra khỏi sự khống chế của chúng ta, cùng Chiết gia kết làm đồng minh thông gia, may là hắn đối với chúng ta có chút kiêng kỵ, chưa dám tiết lộ ý đồ của chúng ta, nếu không thực lực của chúng ta lộ ra rõ ràng, lúc đó có lẽ sẽ bị tổn hại trong tay Chiết gia, Tây bắc căn cơ khó lòng lại được tái thiết. Hôm nay Đường gia tự ý hành động, cùng với Triệu Quang Nghĩa có cấu kết với nhau, chỉ e sự việc lộ ra, sẽ liên lụy đến chúng ta…..
Nhậm Khanh Thư tỉnh táo nói: "Lúc này, từ lúc kế thừa truyền đời đến nay, sứ mệnh duy nhất chính là duy trì những người còn lại của gia tộc, bảo toàn sự giàu sang. Đường gia muốn đem sự làm ăn thêm một lần đặt vào trung nguyên, mục đích là muốn có lợi, so với ngày trước giúp đỡ Hỏa Dơn Vương và Chiết gia tranh đoạt không giống, vì thế cứ coi như Tiết Sư biết được trong lòng không vui, nhưng cũng sẽ không vì thế mà có ý tiêu diệt, cùng lắm là ảnh hưởng đến lợi ích của Đường gia ở tây bắc thôi. Ta đối với Tiết Sư dù sao cũng hiểu được một chút, điểm này ngươi có thể yên tâm.
Nhưng theo cách nhìn của ta, chúng ta khả năng nhiều là không cần tranh lợi với các thương đại lớn ở Trung Nguyên. Bao nhiêu năm nay, chúng ta ở đây vất vả buôn bán, đã ổn định được căn cơ. Thổ phiên, hồi cật, đại thực, thiên tiệm, ba tử, những đường buôn bán tây vực con đường vàng bạc là con đường các tiền bối thất tông ngũ họ, ta lao tâm khổ tứ, bỏ ra không biết bao mồ hôi nước mắt và tiền bạc mới gây dựng nên. Lục tông ta bây giờ cùng lúc nắm giữ được những con đường thông thương của quốc gia và địa phương, tất cả đều là do tự mình phấn đấu. Trung nguyên rung chuyển, uy thế còn lại không đủ để làm tổn hại đến cơ nghiệp của ta. Trung nguyên bình ổn, vương triều Triệu Thị thống nhất, tây bắc tam phiên bất kể là tồn hay lụi, cũng không làm tổn hại đến bước đi vững vàng của ta. Chúng ta đặt chân ở đây, và không trở ngại. Nếu là trung nguyên ổn định lại, những con đường quan trọng như vậy chúng ta nắm giữ hết, tiếp nhận đông tây, còn sợ không có tài nguyên cuồn cuộn, vĩnh viễn phồn hoa phú quý sao?"
Mã Tông Cường vui vẻ nói: "Ta cũng là có ý này. Đúng rồi, bây giờ Dương Hạo lãnh quân nổi lên ở Lô Lĩnh Châu, lục tộc chấp sự có ý mượn sức hắn không?"
Nhậm Khanh Thư mỉm cười ẩn ý nói: "Người đoán xem….. Hắn có thể làm nên chuyện gì? Lục tộc chấp chính đối với sáu tộc ta có vũ lực hỗ trợ, Lân châu như thế, Phủ châu như thế, Hạ châu như thế. Lô Lĩnh châu ngày trước không là gì, dù hắn có làm mọi việc để thay đổi thay đổi, lấy việc trọng thương buôn lập châu, nhưng…….nếu hắn chỉ là làm ăn buôn bán, có đáng chúng ta đầu tư vào đấy không? Buôn bán của hắn có làm lớn hơn nữa, lớn được hơn sáu tộc chúng ta sao? Ha ha.."
"Có đẹp không?"
Dương Hạo vội lắc đầu: "Không không. Kì thực…….. cũng không có gì…..Nàng nghĩ xem, sương mù dày đặc, có thể nhìn rõ cái gì chứ."
Ừ? Chiết Tử Du hai mắt mở to đảo một vòng tròn, một bàn tay véo vào đùi hắn, hai ngón tay ngọc ngà như muốn tra khảo.
Dương Hạo vội vàng gật đầu: "Đẹp."
Đáp án muốn biết bản thân đã biết, Chiết Tử Du trái lại muốn ghen tuông một lần, nàng ngồi thẳng thân, ưỡn ngực hừ nhẹ nói: "So với ta thì sao?
Dương Hạo thăm dò ý tứ hai mắt nàng, cười có chút gian tà: "Cái này…. Ta cũng chưa nhìn thấy của nàng. Làm sao mà so sánh……"
Chiết Tử Du nhẹ nhàng đánh hắn một cái, kiêu ngạo nói: "Chàng đừng mơ tưởng, ta không mắc lừa đâu…."
Nàng quay người vén tấm rèm cửa nhìn ra phía ngoài, quay đầu nói: "Xe đi về phía trước thì dừng lại một chút. Ta muốn xuống xe."
Dương Hạo vội vàng nói: "Trời đã tối như vậy rồi, để ta đưa nàng về, nàng muốn đi đâu, ta cũng đang tiện đường"
Chiết Tử Du lưỡng lự hồi lâu, gật đầu nói: "Vậy… cứ qua sông trước đã, nhà ta không ở nơi này. Bây giờ ta ở tại Bách Hoa Ổ của bắc thành, ở chỗ cửu thúc."
Qua cầu lớn, hướng về trước không xa là một thành lũy to lớn lấy những hòn đá lớn dựng lên lấy kì sơn mà xây, cửa thành có các giáp sĩ đứng bảo vệ, bắc thành còn có tên khác là Bách Hoa Ổ. Kì thực ngoài người Chiết thị chỉ có các giáp sĩ đứng canh, gia nô nô tỳ trong nhà đêm tối mới có thể ngủ ở bên trong. Còn lại người không có lệnh bài đặc thù đến cửa thành cũng không được bước vào.
Xe ngựa vừa dừng lại, Chiết Tử Du nhìn hắn một cái, hài hước nói: " Ta xuống xe đây, chàng……chàng nhớ sau khi trở về phải uống chút canh giải rượu, đã làm quan rồi, tiếp khách uống rượu là không thể tránh khỏi, nếu không sẽ phá hủy sức khỏe của mình."
Dương Hạo ừ một tiếng, đột nhiên cười nói: "Có vị cô nương nói tối nay là vợ của ta vì ta mà tự ta làm một bát canh giải rượu mà, ta đã chờ đợi lâu quá rồi, ai ngờ cuối cùng lại là mừng hụt."
Chiết Tử Du "a" một tiếng, che miệng nói: "Sao…Sao chàng lại nghe được."
Trong khoảnh khắc, ngón tay nàng nõn nà như tuyết lộ ra, liền vội vàng kéo áo lại.
Dương Hạo nhẹ nhàng kéo bàn tay nhỏ của nàng, nhìn khuôn mặt e thẹn ửng hồng, hiền hòa nói: "Tử Du, lúc nào nàng mới có thể tự tay nấu canh giải rượu cho ta ăn?"
Chiết Tử Du nhẹ nhàng nắm chặt lấy bàn tay hắn, ánh mắt long lanh, nhẹ giọng nói: "Chuyện của ta với chàng, ta vẫn chưa nói với phụ huynh. Hơn nữa, Lô lĩnh châu mới xây dựng, nhiều việc còn vướng bận, lần này Lý Kế Quân đùng đùng tức giận mà đi chỉ sợ cũng sẽ bất lợi với chàng, chàng làm sao có thể còn tâm trí nghĩ đến tình nhi nữ. Chuyện của chúng ta để sau tốt hơn. Đã là của chàng, tất cả là của chàng, chàng còn sợ ta bị người ta cướp đi không bằng?"
"ừ" Dương Hạo nặng nề gật đầu một cái, mỉm cười nói: "Không sợ. Nếu nàng thật sự bị người khác cướp đi, ta sẽ đem kiếm đi cướp nàng về, thần ngăn giết thần mà phật ngăn thì giết phật."
Chiết Tử Du nghe được trong lòng nhộn nhạo khó tả, nhưng lại nhăn mặt nhăn mũi gắt giọng: "Tốt nhất là lo cho thân chàng trước. Ai bảo chàng không biết kiểm điểm, toàn đi trêu chọc vào cọp cái. Người ta Đường cô nương không chịu từ bỏ ý định đâu, ta lại sợ chàng bị nàng ta…….
Hừ hừ……"
Dương Hạo nhấc tay lên: "Ta thề, vì Tử Du giữ thân như ngọc……."
"Thôi đi chàng." Chiết Tử Du mỉm cười, nhẹ nhàng đánh hắn: "Nam nhân các chàng lời thề ra, có lúc nào nghe mà không vui vẻ nhưng rồi cũng thế thôi, ai mà cho là thật thì chỉ thêm phiền lòng. Chàng muốn vì ta mà giữ thân trong sạch, người ta cũng biết hết rồi."
Nàng giả bộ buồn rầu, vén tấm rèm kiệu lên rồi bước ra ngoài, Dương Hạo cười nhìn bóng dáng kiêu sa của nàng vẫn còn chưa vào đến cửa thành đến lúc khuất bóng mới dặn dò phu xe quay lại, trở về Nam thành.
Xe ngựa đi qua cầu lớn, Dương Hạo dựa vào ghế sau,khuôn mặt cười thoải mái dần dần biến mất, thần thái cũng trở nên trầm mặc. Hôm nay cùng với Lý Kế Quân kết oán, đã ép bản thân đối đầu với Hạ châu trước, thật khó nói Lý Kế Quân tức giận bỏ đi, liệu sẽ là bất lợi đối với Lô Lĩnh châu.
Nếu muốn dựa quân sự ủng hộ lấy lợi ích kinh tế để đổi lấy phủ châu, xem ra phải bỏ ra e rằng còn vượt qua cả sự dự liệu của mình. Trừ phi, bản thân có thể đủ sức lớn mạnh tự mình bảo vệ bản thân, như vật mới có thể thắng được sự tôn trọng của đối thủ hợp tác.
Nhưng, không phát triển vũ lực, lại là cơ sở để bản thân mưu cầu thừa nhận và ủng hộ của phủ châu, phủ châu sẽ dễ dàng cho phép ra phát triển vũ lực sao?
Dương Hạo trên đường đi về trầm tư duy nghĩ, chưa từng chú ý tới trước mặt một chiếc xe ngựa đang đâm thẳng mà tới, người trên xe ngựa đó đều đã nhìn thấy hắn, lập tức liền thu thân lại, tránh xuống bên dưới bóng của chiếc xe, chỉ dùng hai con mắt âm thầm nhìn chăm chú hắn. Đợi hai chiếc xe đi giao nhau,
Người ngồi bên phải trên xe ngựa đột nhiên chui vào thùng xe, lớn tiếng nói: "Cửu gia, ngài thấy không, người vừa rồi……..
Người trong xe cũng lạnh lùng cười, trầm giọng nói: "Đương nhiên thấy."
"Cửu gia, hôm nay hắn đã là mệnh quan triều đình, ngài nói…..hắn liệu có làm gì bất lợi với chúng ta?"
Người trong xe hắc hắc cười nói: "Lô lĩnh châu quan phủ. Có thể quản được việc ở phủ Khai Phong sao? Cửu gia cần chính là con đường của Đường gia, Đường gia quan tâm cuãng là đại nhân vật của phủ Khai Phong.Dương Hạo cầm dép cho người ta còn không xứng, ngươi sợ cái gì chứ."
Hắn hướng về chỗ ngồi dựa lưng, lạnh lùng dặn dò: "Sáng sớm ngày mai, chúng ta quay về Bá châu."
Bắt đầu thu dọn gia sản, bán hết ruộng đất, trước khi tuyết mùa động năm nay rơi, phải chuyển hết đến phủ Khai Phong, Dương Hạo ở Lô lĩnh châu có như gió như mưa, cũng không can dự gì đến chúng ta."