Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 204 : Sử trá
Ngày đăng: 20:55 19/04/20
Người của bộ lạc Bạch Linh Thị đương nhiên là khó chống đỡ nổi, những kẻ tập kích lai lịch bất minh kia đã tiến đến rất gần doanh trại của Dương Hạo, nếu có thể trốn đến nơi doanh trại của Dương Hạo để hợp binh ở một nơi, cùng với bọn họ chống lại kẻ địch, vậy có thể bảo toàn được tính mạng của dân chúng bộ tộc Bạch Linh thị. Chỉ cần sương mù tan đi, hơn hai trăm kẻ tập kích kia cho dù có dũng mãnh cũng chẳng thể nào làm được gì.
Nhưng những kẻ đến lai lịch không rõ ràng này, rõ ràng cũng đã định phá hỏng ý đồ của bọn họ. Dựa vào sự che giấu của sương mù, liều mạng ngăn trở hành động của bọn họ, dù chỉ còn cách một vài bước, sự di chuyển của bọn họ cũng khó mà tiến lên, mỗi lần tiến lên trước một bước đều phải hi sinh không biết bao nhiêu thân thể.
Đường Diễm Diễm mắt nhìn những người dân bị ngã từ trên ngựa, hai mắt đỏ cả lên, nếu không phải Dương Hạo đang nắm chặt lấy vai của nàng nàng sẽ nhảy lên mà chạy về phía đó giúp đỡ. Dương Hạo hít một hơi, lớn tiếng hét: "Các huynh đệ Bạch Linh tộc, sương mù đầy trời, hành tung địch khó nắm bắt, Dương mỗ không tiện chi viện, các huynh đệ Bạch Linh tộc hãy cố gắng tiến gần hơn về phía chúng tôi, sóng vai hợp sức."
Tiếng hét từ xa vang trời, tiếng chém giết kịch liệt, người của Bạch Linh thị đến thời gian trả lời cũng không có, nhưng tiếng nói của Dương Hạo quả nhiên đã mang đến cho bọn họ một dũng khí cực lớn. Bản năng sinh tồn khiến bọn họ liều mạng ngăn địch, dần dần cũng tiến đến gần hơn. Hai bên đánh nhau phải tới gần chỉ còn trên trăm chục thước nữa, từ trong sương mù đột nhiên có một thiếu niên dáng người nhỏ nhỏ đang chạy như điên về phía này, thở hồng hộc mà hét lớn: "Dương đại nhân, địch đến hung hãn, chúng tôi không chống cự được, xin người hãy phát binh cứu, phát binh…….."
Người thiếu niên chạy về hướng này, đằng sau lưng đột nhiên có một kị sĩ cưỡi ngựa rất nhanh đuổi theo, kị sĩ trên ngựa giơ cao cây đao, dường như sắp đuổi đến nơi, cây đao cứ như sẽ bổ đôi đứa trẻ. Đường Diễm Diễm nhìn mà thấy run sợ kinh hãi, thét lên một tiếng, Mộc Ân đã nhìn rõ địch ta liền vội vàng giương cung lên bắn.
Tên đã rời cung tiếng cung bắn đi vẫn còn vang vọng bên tai, tên đại hắn cầm cây đao gục xuống đầu ngựa, con ngựa hí lên mấy tiếng, dựng người giơ cả móng ngựa lên rồi đổ xuống bên cạnh người thiếu niên. Thiếu niên đó là Thạch Đầu, tuy nó tuổi còn nhỏ người cũng rất mau lẹ, lập tức trèo lên định cưỡi con ngựa vô chủ ngay, nhưng thân hình hắn quá thấp lại không ai đỡ lên ngựa cũng chẳng có thang trèo lên muốn leo lên lưng ngựa thật khó khăn.
Đường Diễm Diễm Mộc Ân mấy người đều căng thẳng nhìn theo, trong lồng ngực tim đập thình thịch như đánh trống. Giây phút căng thẳng này không kém gì tâm trạng căng thẳng lúc đầu Dương Hạo ôm con chó nhỏ lên ngựa. Thật khó thể nhìn thấy thân hình bé nhỏ ấy đang nghiêng mình nhảy lên con ngựa, từ phía không trung phát ra hàng loạt tiếng hoan hô.
Lúc này từ phía sau lại có mấy kẻ kị sĩ đuổi theo hắn, mấy người này bèn chạy đuổi về phía trước, binh khí trong tay vẫn không ngừng hướng thẳng về phía Thạch Đầu, thấy rõ địch ta, một bên muốn bảo vệ cho tiểu tộc trưởng, một bên lại muốn giết hắn hoặc ít nhất là muốn bắt hắn lại. Đường Diễm Diễm nhìn thấy máu sôi sục, hét lớn bên tai của Dương Hạo: "Đã đến gần như vậy rồi, huynh còn không xuất binh tiếp viện sao?"
Dương Hạo nói: "Vừa rồi, vội vàng ứng chiến, ta cũng chỉ là mơ hồ, rất nhiều điều nghi ngờ chỉ hiện lên ở trong lòng, nhưng từ đầu tới cuối nghĩ mãi vẫn không hiểu. Đám sương mù lớn thế này, lại thêm địch là người đột ngột mà đến, không những che mắt của ta cũng che luôn cả trái tim của ta."
Hắn xoay người lại, hướng về phía kẻ địch đột ngột mà yên lặng tiến đến trong sương mù nhìn một hồi nói: "Tối đó, khi Thạch Đầu bắn chết người Nhật Cốc Đức đi cướp vợ, cái thần thái lạnh lùng mà bình tĩnh đã khiến trong lòng ta có sự sinh nghi. Bộ lạc Bạch Linh vốn sống hỗn tạo lẫn với người Mãn Hán, lâu rồi cũng phải chịu sự Hán hóa, những đứa trẻ của mấy năm gần đây nếu như bình thường chưa từng giết người làm sao có thể có thái độ tự nhiên và lạnh lùng như thế."
Không sai, thiên hạ rộng lớn, chẳng có gì là không thể. Cứ cho là một đứa trẻ ung dung giết người, cũng không phải là không thể. Vì thế lúc đó ta dù rất kinh ngạc nhưng cũng không quá chú tâm vào đó. Nhưng, bộ lạc Bạch Linh chống giặc không nổi, khi tiến đến gần chỗ doanh trại của ta nhờ giúp đỡ nên để một võ sĩ cường tráng mở đường, phải bảo vệ cho người già và trẻ nhỏ ở giữa mới đúng. Địch đến từ bốn phương tám hướng, đến thế nào thì nói sau. Nhưng bọn họ lại để cho phụ nữ và trẻ con xông lên phía trước, chịu sực tấn công của kẻ địch, vũ khí sát thương như vậy là quá bất thường.
Đến nước này, ta vẫn chưa nghĩ được ra rõ rang lắm, nhưng lúc Thạch Đầu đột nhiên xông vòng vây hướng về phía ra thì thật đáng ngờ, hắn là tiểu tộc trưởng của bộ lạc Bạch Linh, người trong tộc thấy hắn nguy hiểm chạy lên trước để bảo vệ là điều đương nhiên, nhưng như thế đương nhiên kẻ địch đến dù bất ngờ nhưng cũng biết rõ thân phận hắn sao? Vì sao không để ý sự nguy hiểm khi tiến đến gần doanh trại của ta mà cứ lúc nào cũng đuổi theo hắn ngay.
Những điều nghi ngờ này, quả thật khiến người ta khó hiểu, mắt thấy hắn xông ra từ trong đám sương mù, ta đột nhiên nghĩ ra, trong đêm đó sương rơi xuống, khi sương dày đặc nhất chỉ ngoài mười bước chân đã khó nhìn ra mặt người, đám người ngựa này từ đâu đến từ hướng nào làm sao để có thể chuẩn xác mà tìm thấy nơi dừng chân của chúng ta? Sợ hãi nảy lên trong lòng chỉ cảm thấy đột nhiên hết sức nguy hiểm theo bản năng hạ lệnh chống cự ngăn trở địch, kì thật các nghi ngờ cũng là cho đến bây giờ mới nghĩ được triệt để."
Đường Diễm Diễm tò mò quá đến lúc này không thể nhịn được buột mồm hỏi: "Nhưng……. Bộ lạc Bạch Linh thị tại sao lại muốn đánh lén chúng ta?" nguồn TruyenFull.vn
Dương Hạo nhìn nàng một cái, Đường Diễm Diễm vội vàng bịt miệng lại lùi sau hai bước, cứ như sợ hắn lại đá cho mình một cái, đỏ mặt ấp úng: "Ta…..ta biết là làm sai rồi không được sao?"
Dương Hạo vừa muốn trả lời liền nghe thấy tiếng cười lớn truyền đến trong đám sương mù: "Ha ha, Dương đại nhân ngươi thật là phúc lớn, tiểu nhi vừa bắn một tên mà vẫn chưa bắn chết người sao?"