Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 219 : Ngóng trông
Ngày đăng: 20:55 19/04/20
Lý Quang Nghiễm dẫn một đoàn người chạy như điên, một đội ngũ hai trăm người chạy nhanh như chớp, chạy không ngừng nghỉ, cánh đồng bát ngát, núi non trùng điệp, chúng đều vội vàng phi lướt qua mỗi nơi.
Bộ hạ của Lý Quang Nghiễm, kỹ thuật cưỡi ngựa của mỗi người vô cùng xuất sắc, tuấn mã phóng như điên, tiếng "Lọc cọc" phát ra liên hồi, dù có chạy nhưng cũng phải giữ sức cho ngựa. Đằng này bọn chúng lại chạy hai ngày hai đêm, và chỉ dừng lại nghỉ có bốn lần, mỗi lần một canh giờ, tất cả mọi người đều đã kiệt sức, tất cả chiến mã đều thở phì phò vì mệt. Là người hay ngựa, chúng đều bị kiệt sức.
Lý Quang Nghiễm lúc này không rảnh hơi mà bận tâm đến binh sĩ và lũ ngựa, sẽ ở các thủ lĩnh bộ lạc Hoành Sơn mang đến bao nhiêu sự ngờ vực và gây rối, nên hắn chỉ muốn cố gắng trở về Ngân Châu thật nhanh, ổn định lại Ngân Châu.
"Người Thổ Phiên xuất binh, vòng qua Ngân Châu, tấn công các trạm dịch phía sau rồi".
Lúc Lý Quang Nghiễm nhận được tin cấp báo này, hắn thấy như một tai họa đột ngột ập tới. Hắn chuẩn bị rất tốt mọi thứ xung quanh Ngân Châu rồi, nhưng hắn không thể tin người bắc Thổ Phiên lại dám tấn công Ngân Châu, trong sự suy đoán của hắn, người Thổ Phiên giống như người Khiết Đan mà thôi, cũng chỉ nhân cơ hội mà cướp bóc một chút gì đó bên ngoài trại thôi, nhưng không hiểu từ khi nào bọn chúng lại có dũng khí như vậy?"
Với sự hùng mạnh của ba phương Hồi Hất, Khiết Đan và Ngân Châu, sự tồn tại của bắc Thổ Phiên cũng ngày càng bị thu nhỏ lại, theo như tình hình hiện nay, trong khoảng thời gian mười năm, hai mươi năm, bắc Thổ Phiên sẽ bị ba thế lực xóa bỏ, từ nay về sau sẽ không còn vết tích gì nữa, không ai biết đến, nhưng bọn chúng vẫn cố gắng ăn được cả ngã về không, ngang nhiên xuất binh tấn công Ngân Châu.
Điều xỉ vả chính là, Lý Quang Nghiễm tập trung trọng binh tới bắc Ngân Châu, mà người Thổ Phiên lại xuất ra đội quân tinh nhuệ, đánh lén các trạm dịch phía nam Ngân Châu. Các tòa quân trấn phía nam Ngân Châu d đã rất nhiều năm chưa đánh chiến, cho dù là quan tướng vẫn là binh tốt, song lại bị buông lỏng. Điều càng nguy hiểm hơn là đội ngũ bảo vệ nam Ngân Châu cũng không có nhiều, mỗi tòa quân dịch chỉ có hơn hai nghìn binh đóng, trước khi hắn rời khỏi Ngân Châu, thì lại điều một nửa số người ngựa đi các trấn, giờ mỗi tòa quân trấn binh sĩ không đến nghìn người, trong đó còn có rất nhiều người già ốm yếu, một khi thành bị phá, hỏi rằng có bao nhiêu sức mà chiến đấu nữa.
Người Thổ Phiên thế như chẻ tre, đánh chiếm bất ngờ liên tiếp các tòa quân dịch, xông thẳng đến tấn công tòa quân dịch thứ sáu Hồi Mã Lĩnh, thì tín hiệu chiến tranh mới được truyền ra. Cũng may, quyền lực của Ngân Châu vẫn nằm trong tay hắn, huynh đệ của hắn ở vị trí sau chức phòng ngự sử Ngân Châu của hắn, đã bị mất quyền lực, các tướng trong quân cũng không bị ảnh hưởng là bao. Song quay về điều động quân mã của các trấn phương bắc, thì lại khiến Lý Quang Nghiễm cũng cảm thấy được an ủi phần nào.
Hắn nghĩ, người Thổ Phiên thấy hắn hỏa lực tập trung vào phía bắc, liền nhân cơ hội đó phái binh xâm nhập vào trung tâm của Ngân Châu, đập phá doanh trại, ngay cả những tòa quân dịch, hậu phương của Ngân Châu cũng đều đã trở thành cảnh tượng hỗn loạn, khiến cho binh lực của hắn thiệt hại lớn nhất từ trước tới nay, mà chủ lực của người Thổ Phiên vẫn là phương bắc, cũng chỉ có thể ở phương bắc, muốn thừa dịp các quân trở về phát động tổng tiến công.
Nhưng mà hắn lại đang ở Ngân Châu, các tướng khác lại chưa có quyền lực tự tiện thay đổi vị trí quân sự của hắn, tín hiệu chiến tranh sau khi được truyền tới, tướng ở lại trấn thủ Vị Tài Lãng La chỉ xuất ra năm nghìn kỵ binh viện trợ từ thành Ngân Châu, người Thổ Phiên liền bỏ qua tòa quân dịch thứ sáu vừa chiếm được, thậm chí đến lương thảo quân nhu cũng không kịp thiêu đốt, liền chạy trốn về hướng tây, hiển nhiên là muốn trốn khỏi chủ lực của hắn trở về lãnh địa người Thổ Phiên của hắn.
Tin này theo Lý Quang Nghiễm phân tích: người Thổ Phiên di chuyển người ngựa về hướng nam, đây là điệu hổ ly sơn, người Thổ Phiên không thể di chuyển mấy vạn đại quân về phía nam Ngân Châu được, không những mấy vạn đại quân qua lại, bọn chúng làm sao có thể che dấu tiếng động được, làm như vậy sẽ bị Ngân Châu cắt đứt đường lui và bị sa vào nguy hiểm, bọn chúng chủ động vẫn đang tấn công về phía bắc.
Con ngựa của Lý Quang Nghiễm là một con ngựa đẹp và khỏe, nó có thân mình cao lớn, bốn chân dài, mặc dù hai ngày hai đêm chạy ròng rã, nó đã rất mệt, nhưng chỉ cần giật cương ngựa, nó vẫn chạy không biết mệt mỏi.
Kỹ thuật cưỡi ngựa của Lý Quang Nghiễm rất giỏi, hơn nữa lại có một con ngựa tốt, nhưng chạy một thời gian dài trên đường, chân nó bủn rủn, giờ sợ rằng không chạy nổi mấy bước nữa, máu rỉ ra từ chân ngựa. Nhưng hắn vẫn không tiếc thương con ngựa, càng thúc ngựa phi như bay.
Tin hắn được biết, chỉ có mấy tin vừa nãy, hai ngày lại trôi qua, hai ngày này lại xảy ra chuyện gì nữa vậy, hắn hoàn toàn không biết. Vị Tài Lãng La liệu có trúng kế hay không, liệu có điều động trọng binh từ tuyến bắc nam phản không? Những kỵ binh người Thổ Phiên vẫn chưa dừng lại, bọn chúng có tạo thành nỗi họa lớn không đây?
Tất cả những cái này, Lý Quang Nghiễm đã hoàn toàn không biết chuyện, sự lo lắng của hắn khó mà nói trước, hắn giờ chỉ muốn ngay lập tức trở về Ngân Châu, ngồi tại chính mảnh đất Ngân Châu của mình, khiến cho con ngựa mà hắn yêu thương kiệt sức.
"Ta sẽ dùng tất cả máu của người bắc Thổ Phiên đến cảnh cáo tất cả những quân địch dám cả gan xúc phạm đến Ngân Châu".
Lý Quang Nghiễm nghiến răng nghiến lợi nghĩ, vung roi quất mạnh vào ngựa. Giữa ban ngày mà có thể tiến vào chính địa bàn của mình, Lý Quang Nghiễm liếm môi khô rát của mình, rồi lại quất mạnh roi vào hông ngựa.
Phía trước xuất hiện một mảnh đất mấp mô, cỏ cây tươi tốt, có những bụi cỏ rậm rạp và những thân cây thưa thớt. Có vài túp chiên bao trắng như tuyết mọc trên thảo nguyên, còn có hai đàn dê trắng, mây trôi lững lờ trên bầu trời.
Xem ra, đây là địa điểm sinh sống của một bộ lạc nhỏ. Môi trường như vậy, thích hợp cho một bộ lạc nhỏ ở. Lý Quang Nghiễm nhìn thấy một người chăn dê cưỡi ngựa, ánh mắt tò mò nhìn về phía bọn chúng. Trước chiên bao gần với bên đường, có hai người con gái người thảo nguyên mặc áo bào da đang vắt sữa ngựa.
Quay đầu lại nhìn đứa con trai, Tiểu Thạch Đầu đang trên ngựa, theo sát hắn. Cuối cùng cũng chỉ là một đứa trẻ, hai ngày hai đêm rong ruổi trên lưng ngựa nên đã mệt mỏi lắm rồi, nhưng nó vẫn cố bám chặt trên lưng ngựa, nhưng hai mắt của nó đã híp lại, ngủ gật trên lưng ngựa. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nó tràn ngập mệt mỏi, mất đi hoàn toàn sự tinh nhanh vốn có.
Lý Quang Nghiễm trìu mến nhìn hắn nghĩ:
"Đứa trẻ này, thật là mệt lắm rồi. Nhưng đưa nó mang theo bên mình cũng không sai, ngôi nhà Ngân Châu này, không dễ cáng đáng, đôi cánh của con chim ưng nhỏ, không dễ dàng để người khác rèn luyện nó, còn nếu không thì nó vĩnh viễn cũng không thể bay lượn bằng chính đôi cánh của mình lên tận trời xanh.
"Thạch Đầu… Thạch Đầu, tỉnh lại đi".
"Cha?"
Lý Kế Thiên thông minh, quắt mắt nhìn.
Lý Quang Nghiễm nở nụ cười, đi chậm lại ôn nhu nói:
"Phía trước có một bộ lạc, đi, qua đó xin một chút gì đó ăn rồi lại lên đường".
Lý Quang Nghiễm ra lệnh, những kỵ sĩ đi đầu giục ngựa chạy về phía trước, chúng lượn vài vòng quanh đó rồi trở lại báo cáo, tiểu bộ lạc này là bộ lạc Mã Tề Thị, trong các chiên bao đều có người sống, song đa phần là người già và trẻ nhỏ, những thanh niên thì đã đi chăn thả, cắt cỏ. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Đêm thu đã khuya, Đường đại cô nương nằm một mình trong trại, đắp chăn nhung dê nửa kín nửa hở, lộ nửa cơ thể của nàng ra ngoài, bộ đồ ngủ ôm sát lấy cơ thể khiêu gợi của nàng, nàng đã đẹp nay càng thêm xin đẹp.
Ngực của nàng không bằng Mục tỷ tỷ, đây là chỗ mà nàng luôn mong ước có. Nhưng nàng lại không biết hai ngọn núi của mình tại sao lại cứng lên như vậy, nó hơi cong cong lên, giống như hai miếng lê thơm, khiến người ta nhìn thấy nước miếng phải chảy ròng ròng. Eo của nàng thon, bụng bằng phẳng, hai chân thon dài thẳng tắp, những phần da thịt lộ ra còn trơn tru hơn vải sa tanh, đúng là hoa tươi khiến người ta ngây ngất.
Trước trại là một ngọn đèn đang được thắp, nó tỏa ra mùi thơm sữa, Đường Diễm Diễm nhìn chằm chằm vào ánh nến ấy, không kìm lòng được lại nghĩ đến buổi sáng hôm đó trong hang động Dương Hạo muốn cùng nàng…muốn cùng nàng làm chuyện thân thiết, lòng nàng rạo rực, người hơi nóng hẳn lên.
Bỗng nhiên một cơn gió thổi tới trại của nàng, làm cho ánh nến bập bùng, ý nghĩ kì quái của Đường đại cô nương bừng tỉnh, vội đắp lại chăn, khẽ cắn môi, oán trách mình:
"Xem xem, chim trong lồng còn có thể bay đi. Chàng không đến đánh đổ, bổn cô nương sẽ không chủ động, ta giờ phải ngủ đã, chàng nửa đêm canh ba mà lén lút mò đến, thì liệu chừng ta sẽ đá veo chàng ra ngoài, hừ!"
***
Ánh trăng chiếu sáng đêm tối, không gian yên ắng.
Chiết Tử Du đang ngồi dưới đèn, lấy chiếc khăn trắng lau nhẹ thanh bảo kiếm, kiếm dài ba thước, nó sáng long lanh như gương, soi rõ khuôn mặt xinh đẹp của nàng.
Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa, Chiết Ngự Huân đẩy cửa đi vào.
"Ca…" Chiết Tử Du cũng không quay đầu lại, chỉ nói nhẹ.
"Ừ…" Chiết Ngự Huân khoanh tay đứng ở cửa, được một lát rồi mới từ từ tiến lại:
"Chưa ngủ sao?"
"Vâng, nhưng muội đang lau thanh kiếm này trước đã". Chiết Tử Du ngẩng đầu, cười nói.
"Ngày mai…sẽ lên đường rồi, nàng cần đi Lô Lĩnh một chuyến trước sao?"
"Vâng, chuyến đi lần này, ít nhất cũng mất nửa năm, muội muốn đi thăm chàng".
Yên lặng một chút, Chiết Ngự Huân nói:
"Chuyện gia tộc, vốn là do nam nhi chúng ta gánh vác. Tử Du, nàng không cần lo như vậy, nếu việc làm được thì mới làm, nếu không làm được thì…ca ca cũng không phải là một cái đầu bò ngu ngốc, sẽ không để mất cơ nghiệp này, sẽ làm cho nó phát triển lên.
"Muội biết".
Chiết Tử Du cười:
"Lần đi Khai Phong, muội có ngẫm lại, Đại Tống này, rốt cuộc là thế nào, nếu như Triệu Quan Gia quả nhiên là một cộng chủ của thiên hạ, như vậy cũng không phải là cái mà Chiết gia chúng ta có thể kháng cự. Song, thiên hạ còn chưa thống nhất, nếu chúng ta làm mất tổ tông cơ nghiệp, Triệu Quan Gia lại không phải là con rồng đích thực trị vì thiên hạ, như vậy nếu có thay đổi bất ngờ, đến Chiết gia chúng ta cũng khó mà giữ được".
Mắt nàng chớp chớp, tiếp tục nói:
"Lần này đi, ta muốn xem, Nam Đường, Nam Hán, Tiền Việt có phải có sức mạnh như vậy hay không. Triệu Quan Gia rốt cuộc là có ý gì với Chiết gia ta, tính toán gì? Chúng ta cần phải quyết đoán, nếu như có thể tiếp tục duy trì cơ nghiệp tổ tông, thì những người trong Chiết gia cũng đều có bổn phận duy trì nó, nếu không thì sẽ không thể làm được gì, cũng cần phải giữ gìn được những vinh hoa phú quý cho con cháu Chiết gia".
Chiết Ngự Huân ánh mắt chợt lóe lên nói:
"Đại hội Dương Hạo và những thủ lĩnh người Khương Hoành Sơn đã họp rồi, tính về thời gian, cũng là lúc nên trở về rồi. Song đại ca nghe nói cô nương Đường gia cũng ở gần bên hắn, giờ nàng lại đi Khai Phong, đi cũng mất khoảng thời gian nửa năm…nếu như nàng nói thân thế của mình cho Dương Hạo biết, nàng cũng không thể dấu hắn mãi được, một người cô nương bình thường, một khuê nữ con nhà giàu có, xét về sắc đẹp, ca lo rằng…"
"Chàng dám vậy sao? Thanh kiếm này, muội vốn là để tặng cho chàng".
Chiết Tử Du cầm thanh kiếm sáng loáng đưa ra cho Chiết Ngự Huân xem, vừa thấy ánh sáng của kiếm lóe lên, Chiết Ngự Huân vội lùi lại ba bước, Chiết Tử Du hừ lạnh nói:
"Nếu hắn dám yêu người khác, muội sẽ cho hắn một nhát!"