Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 229 : Đi khắp nơi dùng móc câu vàng câu ba ba (1)

Ngày đăng: 20:56 19/04/20


Bây giờ không chỉ theo Lữ Động Tân học được những kỹ xảo cao minh, công pháp nội công cũng đã tăng lên nhiều, sớm đã không phải tên ngố nữa, chân hắn bước loạn nhịp, liên tiếp né được mấy quyền, Đinh Ngọc Lạc nhân lúc hắn còn đang liên tiếp thoái lui chưa ổn định, trong mồm hét một tiếng, nhấc chân lại đá một cước, Dương Hạo nhanh tay nhanh mắt, liền một tay nắm lấy mắt cá chân của nàng.



Đinh Ngọc Lạc không ngờ tên đạo tặc này thân thủ lại cao cường như vậy, lui thân lại định nhảy lên, bay lên đá cho hắn một cước nữa, đã thoát ra khỏi bàn tay của hắn, Dương hạo giữ chặt lấy đôi chân nhỏ của nàng, ngón tay lại điểm một huyệt phụ dương, Đinh Ngọc Lạc "Á" một tiếng đau đớn, nửa thân còn lại tạm thời tê dại, không còn chút sức lực nào nữa.



"Ngươi là ai, đem hôm dám xông vào nha dân, không sợ kinh động quan nha phạm tội hay sao?" Đinh Ngọc Lạc trong lòng âm thầm sợ hãi, nhưng miệng vẫn chưa chịu thua, bây giờ dù sao cũng đã rơi vào tay của người ta, chỉ đành lấy quan pháp ra mà đe dọa thôi.



Dương Hạo cười: "Ta cũng không biết, muội sẽ gọi ta là Đinh Hạo hay Dương Hạo, càng không biết gặp muội rồi, nên gọi muội là Đinh đại tiểu thư hay là Ngọc Lạc."



"Cái gì?" Đinh Ngọc Lạc kinh ngạc, định thần lại nhìn cho rõ khuôn mặt hiện lên dưới ánh trăng mờ ảo, nàng thất thanh kêu lên: "Nhị ca!"



Tiếng gọi "nhị ca" này, khiến cho trái tim Dương Hạo vô cùng vui mừng…..



...........................................................................



Tân nhiệm tri phủ Lô Lĩnh Châu Trương Kế Tố hôm nay sẽ đến nhậm chức. truyện được lấy tại TruyenFull.vn



Mất cả ngày trời để bàn giao và tiếp nhận các văn tự án kiện, điểm thu danh sách tên của các binh sĩ đoàn luyện từ Trịnh Đức Huyền. Đương nhiên, các binh sĩ đoàn luyện này đều là nhưng nông dân vừa mới chuyển đổi thành thân phận binh sĩ công khai. Lại tiếp nhận cả quan ấn của tri phủ đại nhân, hiện nay đã là quan phụ mẫu thứ hai chính thức của Lô Lĩnh Châu.



Trương Kế Tố khá vừa lòng với những hoàn cảnh trước mắt, cái này có thể nhìn ra từ khuôn mặt béo phị tươi cười trông như thiên quan chúc phúc. Hắn vì xử án kết tội một vị giám sát ngự, mắt thấy sắp bị cho từ quan về quê, dù đã có hoàng đệ Triệu Quang Nghĩa hòa giải nên tạm thời chưa bị xử lý, nhưng cũng đành phải nhàn hạ mà yên phận ở đây.



Theo những gì hắn dự tính, cứ cho sẽ không khiến hắn từ quan về quê, một kết cục bại gia lưu vong cũng khó tránh được, do đó hắn bị phái đến nơi Tây bắc vừa khổ vừa lạnh này làm tri phủ, trong lòng dù rằng không muốn lắm, nhưng những dự tính trước mắt cũng có lợi chút ít, hơn nữa đây cũng chưa chắc không phải một cơ hội đến núi Đông xây dựng cơ nghiệp lại, vì thế liền sắp xếp chút hành lý đến đây nhậm chức.



Đến khi hắn đến nơi này, nhìn thấy cửa thành nguy nga cao lớn của thành Lô Lĩnh, trong thành đất đai rộng lớn bằng phẳng, thậm chí phủ nha dựa núi xây dựng khí phách phi phàm, khác xa trong sự tưởng tượng của hắn là một bộ dạng nghèo nàn rách nát. Hắn liền cảm thấy có chút vui vẻ hơn. Lại đến lúc những quan sử văn võ, các ti chúc, thậm chí cả sĩ thân thương cổ của Lô Lĩnh như tuyết rơi liên tục gửi thư mời đến, mời Tri phủ đại nhân đến dự tiệc, cái cảm giác nắm quyền trọng bính trong tay càng khiến Trương tri phủ sung sướng vô cùng.



Yến hội được tổ chức ở trong thương hội của Lô Lĩnh cách phủ nha không xa. Thương hội này là nơi hội họp vui chơi còn mới được tri phủ tiền nhiệm Dương Hạo tạo ra, rất nhiều vấn đề và mâu thuẫn vốn không được dính dáng pháp luật, đều do thương hội đứng ra tự điều hành giải quyết, như vậy cũng có thể tăng thêm sự giao lưu hiểu biết lẫn nhau giữa các thương cổ, khiến bọn họ giám sát lẫn nhay, tăng thêm tính kỉ luật. Đương nhiên, Dương Hạo tạo ra thương hội này, một mặt là chú ý đến tác dụng tích cực của nó, ngoài ra cũng không tránh không tiến thêm một bước tước quyền Trịnh Huyền Đức, phòng ngừa hắn có ý hãm hại từ phía sau.



Các thương cổ có tiền, thương hội này xây dựng cũng to lớn hơn kém không nhiều so với tri phủ nha môn, khí thế cũng hào nhoáng như thế, xa hoa tráng lệ. Cữu phụ của Lý Ngọc Xương của Đường Diễm Diễm chính là hội trưởng đứng đầu của thương hội Lô Lĩnh, yến tiệc tối nay chính là do Lý hội trưởng dẫn đầu cử hành, các quan khách được mời đến cũng đa dạng đông đủ, không chỉ là những nhân vật đứng đầu của các ngành các nghề, các quan sử Lô Châu phần lớn cũng vội tớ góp mặt, đưa mắt một vòng, chưa từng tới dự tiệc đại khái cũng chỉ có hai vị đoàn luyện sử Mục và Kha, và chỉ huy sử, chỉ huy, đô đầu cấp dưới.



Trương tri phủ là một văn nhân từ đầu đến chân, hắn rất coi thường những kẻ võ tướng, cũng không cảm thấy võ tướng có cái gì quan trọng. Lần này đến Lô châu, hắn cũng đã sớm biết binh quyền của đoàn luyện sử, không thể rơi vào tay hắn, triều đình sau này tất nhiên còn có chỉ lệnh khác sắp xếp, nên chuyện này chẳng có ảnh hưởng đến sự phấn khích của hắn.



Bàn rượu của yến tiệc vô cùng phong phú thịnh soạn, đối với Trương tri phủ mà nói ít nhiều cũng là một niềm vui ngoài sự tưởng tượng, không ngờ được Lô lĩnh châu mới xây dựng được chưa đầy một năm lại có được khí thế quy mô như thế. Trước khi hắn đến đây trong ấn tượng khẩu đầu tương truyền giữa nhiều quan lại trong kinh thành, Lô Lĩnh Châu này vẫn còn là một nơi khô cằn lạc hậu, rất nhiều dân chúng đều sống cuộc sống ăn lông ở lỗ ăn sống uống máu, giống như cuộc sống của người nguyên thủy.



Thật không biết được tiền nhiệm Dương Hạo đã nghĩ cái gì, một công trạng như vậy lại chưa từng tấu rõ ràng lên với triều đình. Bây giờ nhìn lại, cần thiết phải đánh giá lại tình hình nơi này từ đầu. Mà công trạng này, đương nhiên chỉ có thể tính vào bản thân Trương Kế Tổ hắn thôi. Nhưng trước mắt vẫn phải đợi xem thế nào, qua khoảng một năm rưỡi rồi tính, lúc đó tấu lên triều đình, nói rõ công trạng của hắn, dưới sự điều hành của hắn tình hình phát triển của Lô châu thế nào, thỉnh cầu triều đình bãi miền chính sách miễn thuế dân nghèo, đề nghị nộp thuế sưu cho triều đình. Trong lòng quan gia có thể nào không có sự ưu đãi.



Trương tri phủ trong lòng suy nghĩ vui mừng, lại thêm mọi người xung quanh hỏi thăm tới tấp, rộn ràng tưng bừng, càng khiến hắn mặt mày tươi cười hớn hở. Trình Đức Huyền vốn định tạo mối quan hệ thân thiết với hắn, cũng định thể hiện quan hệ không bình thường giữa hai người. Ở trước mặt quan lại và các thương cổ ở Lô châu xây dựng lại từ đầu hình tượng và vị thế của bản thân, nhưng mấy đám thương cổ quan lại đó giống như mấy con giòi thấy miếng thịt thối, vây xung quanh Trương tri phủ ào ào không ngừng, Trương tri phủ đường như cũng lấy đó mà hưởng thụ, bị chúng họ tâng bốc lên hơn chín tầng mây rồi.



Cũng may bản lĩnh chèo thuyền trước gió của Lâm Bằng Vũ, Tần Giang, Lô Vũ Hiên, Tịch Sơ Vân mấy lão già không hề kém cỏi, mắt thấy chỗ dựa Dương Hạo đã bị điều đến kinh thành, các thương cổ vây quang Trương tri phủ a dua nịnh hót, cũng tươi cười vây lấy hắn, người tung người hứng, nói chuyện thân mật ý định lấy lòng thể hiện rõ ràng.



Trình Đức Huyền trên mặt cũng phải đeo một nụ cười gượng gạo, nhưng trong lòng hiểu quá rõ, mấy tên lão quỷ này chẳng có chút lễ khí nào, dù rằng hành động bỉ ổi, nhưng bọn họ dù sao cũng nắm rất nhiều việc ở Lô châu này, nếu không thông qua bọn họ, bản thân có rất nhiều việc nhất thời cũng chẳng cách nào hiểu được tường tận. Bọn họ đã cố ý nịnh hót một tri phủ mới về, bản thân cũng có những chỗ giúp đỡ cho bọn họ, những việc trước đây tất nhiên cũng không tiện truy cứu nữa, về điểm này hắn vẫn còn chút khí phách.



Nhưng mấy kẻ này nếu có ý định tinh vi thái quá, hiện nay không còn giống trước kia, bản quan còn không thê rtừ từ mà xử lý các người hay sao? Tân quan nhậm chức phải đốt ba đuốc, có điều ba đuốc này không phải do Trương Kế Tổ đến đốt, mà là do hắn đến nắm giữ.Nhưng đám người Lâm Bằng Vũ xem ra lại cũng không giống có ý đồ gì khác. Đám người quân nhân võ sĩ Mộc Lão Nhi, Kha đoàn luyện chưa từng vội vàng đến để theo đuổi của tân thượng quan. Phạm Tư kỳ cái tên mọt sách kia dù có đến dự, nhưng mặt mày lạnh lùng, đối với Trương Kế Tổ chẳng có chút gì muốn lân la làm quen. So sánh hai bên, mấy kẻ này gió chiều nào xoay chiều đấy cũng không phải không có khả năng.



Trình Đức Huyền đang ngồi tự kỉ ngẫm nghĩ, liền nghe thấy ở ngoài cổng có tiếng xướng tên: "Đường cô nương……..tới."



Ti nghi cao giọng xướng tên, tiếng ồn ào huyên náo đột nhiên yên lặng, sau đó một vị cô nương thướt tha như dương liễu trước gió, yểu điệu như hoa bước vào.Một đôi giày thêu hoa màu đỏ hoa đào, một chiếc thắt lưng nhỏ nhắn ngũ sắc, càng lộ vòng eo nhỏ nhắn của thiếu nữ, dáng người thướt tha, trên vai khoác chiếc áo khoác trắng muốt, càng thêm vẻ kiều diễm.



Nhất là khi thiếu nữ đó bước qua cửa, được thị nữ giúp cởi bỏ chiếc áo khoác, bàn tay nhỏ nhắn,chầm chậm chớp chớp đôi mắt, ánh mắt long lanh, một khuôn mặt xinh đẹp vô cùng phong tình. Trương tri phủ vừa nhìn thấy, nhất thời như rung rẩy nửa người, sự kinh ngạc hôm nay quả thật là càng ngày càng dâng cao hơn. Thật không ngờ, thật không ngờ được ở nơi nghèo nàn hoang vu này, lại có một giai nhân tuyệt thế đến vậy.



"Ha ha, phủ tôn đại nhân, đây là cháu gái của lão phu, nghe nói đại nhân đến Lô chây, đặc biệt muốn đến tiếp đón đại nhân.Diễm Diễm, mau tới bái kiến Trương đại nhân."Lý Ngọc Xương vui vẻ đứng dậy, giới thiệu với hắn.



"Ồ....à...... tốt tốt." Trương Kế Tố vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vội vàng đứng dậy. Cái bụng to đang run lên chủ động tiến đến đón.



"Diễm Diễm? Có phải là tên xưng của vị cô nương trước mặt đây? Quả thật là……..quả thật là giai nhân xuất chúng, người còn chưa đến gần, mà đã giống như tuyết sư tử gặp phải lửa, cả người đều có cảm giác tan chảy."
"Ta biết…….."



"Nhị ca, huynh không biết những ngày tháng này đã xảy ra những việc gì, muội xưa nay chưa từng tưởng tượng được rằng, Thừa Nghiệp nó………… nó lại khốn nạn đến như thế, cơ nghiệp tổ tông toàn bộ đã bị hắn bán đi hết, muội chỉ biết trơ mắt đứng nhìn, nhưng lại chẳng có một cách nào. Đinh gia cứ thế mà tan nát, nếu không phải…nếu không phải đại ca còn cần muội chăm sóc, muội thật muốn chết đi cho xong……"



"Ta biết…….." Dương Hạo lặng lẽ nói: "Ta vẫn luôn luôn nghĩ rằng muội kiên cường độc lập, là một người con gái phi thường, muội tại sao có thể có cách nghĩ tuyệt vọng như thế? Muội không nhớ những lời ta đã từng nói với muội, nếu có một tia hi vọng đi nữa, thì tuyệt đối không được từ bỏ, chỉ cần vẫn sống, mới có được hi vọng."



"Ta….Ta…" Đinh Ngọc Lạc như một đứa trẻ làm sai điều gì, cúi gằm mặt xuống, nhưng vẫn nói tiếp một cách tuyệt vọng: "Còn có hy vọng gì được nữa, cho dù là huynh đã trở về rồi, nhưng Thừa Nghiệp vẫn là chủ nhân danh chính ngôn thuận của Đinh gia, nhất cử nhất động của hắn, đến ta cũng không cách nào can thiệp được………."



"Muội không có quyền lực, ta cũng không có, nhưng có một người có."



"Ai thế?" Đinh Ngọc Lạc đột nhiên ngẩng đầu lên, trong ánh mắt lấp lánh tia hy vọng.



"Đại ca của muội, Đinh Thừa Tông."



Đinh Ngọc Lạc ánh mắt thoáng chốc lại trở nên u ám ảm đạm, cười đau khổ nói: "Đại ca……huynh….huynh ấy bất tỉnh nhân sự, đã là một phế nhân rồi……."



Đôi mắt Dương Hạo lóe sáng những tia khó diễn tả, đột nhiên nói từng từ từng chữ dõng dạc: "Có lẽ…..Ta có cách khiến huynh ấy tỉnh lại."



"Xèo xèo" Tiếng hòn đá lửa châm vào ngọn đèn dầu, ánh sáng bỗng chốc bừng sáng cả căn phòng.



Trong phòng có mùi thuốc thoang thoảng, nhưng lại vô cùng sạch sẽ, nhìn ra hằng ngày vẫn có người dọn dẹp thu vén cẩn thận. Đinh Thừa Tông nhắm chặt hai mắt nằm trên giường, giống như đang ngủ một cách yên bình.Khuôn mặt hắn gầy gò trắng xanh, tái nhợt đi, đang là một thanh niên trẻ tuổi cường tráng, chỉ vì da thịt mềm nhũn thể hiện có phần già đi nhiều.



Đinh Ngọc Lạc nhìn hắn, âm thầm nói: "Mỗi ngày, ta đều giúp cho đại ca lật người, giúp huyết mạch lưu thông, phòng khi đại ca bị tắc mạch, còn dặn dò kẻ dưới cẩn thận thay quần áo, tắm rửa, đại ca mỗi ngày đều như thế mặc người giúp đỡ, chẳng có chút phản ứng nào. Nhị ca, huynh thật có thể khiến cho đại ca tỉnh dậy sao?"



Dương Hạo chớp chớp mắt, đôi mắt sáng lên nói: "Ta có một loại thuốc thần kì, nhưng có thể thật sự trị bênh này hay không, chỉ có thể sử dụng qua mới biết được. Nếu loại thuốc này thật sự có hiệu quả, vậy thì chứng minh những nghi ngờ phán đoán trong lòng ta, lúc đó, chúng ta có lẽ có thể vạch trần một điều bí ẩn, bây giờ tất cả mọi lời nói đều là quá sớm."



Đinh Ngọc Lạc không hiểu gì nói: "Bí ẩn, bí ẩn gì thế?"



Dương Hạo biết Đinh Thừa Nghiệp cho dù có ác độc thế nào, trong mắt của Đinh Ngọc Lạc cũng vẫn là huynh đệ của nàng, chân tướng chưa rõ ràng, trước khi có chứng cứ nắm chắc không muốn nói nhiều lời, chỉ lắc đầu nói: "Hiện nay vẫn chỉ là một sự đoán mò không chứng cứ, không nói thì hơn."



Hắn nắm lấy bàn tay đã mềm yếu không còn sức của Đinh Thừa Tông, ấn vào tìm huyết mạch của hắn, quay đầu nói: "Phải rồi, những người ở bên cạnh muội có đáng tin cậy không? Việc ta tới đây hôm nay vẫn chưa thể để lộ ra bên ngoài."



"Đáng tin." Đinh Ngọc Lạc khẳng định nói: "Đinh gia hiện nay đã là cây cổ thụ bị đốn, bọn họ đều là những người tự nguyện ở lại bên cạnh muội, nếu không có lòng trung thành, bọn họ sớm đã đường ai nấy đi chạy theo tương lại của mình, ai còn muốn ở lại bên cạnh muội. Bất kể là tiểu Thanh, tiểu Nguyên, hay là những trưởng công ở tiền viện, đều tuyệt đối đáng tin cậy. Thừa Nghiệp muốn dời đến ở Khai Phong, bọn họ lại muốn cùng muội lưu lại đây bảo vệ cho trang viện này."



Dương Hạo thở phào nhẹ nhõm: "Thế thì tốt, ta cần dùng thuốc, cần thời gian là năm ngày, lúc đó không tiện lộ tung tích, muội và mấy người bên cạnh nếu đáng tin thì mới được." Hắn nhẹ nhàng vỗ tay, ngoài cửa sổ lập tức truyền đến âm thanh của Mục Vũ: "Đại nhân, có gì dặn dò?"



"Đại nhân? Huynh……huynh hiện nay làm quan sao?" Đinh Ngọc Lạc kinh ngạc hỏi.



Dương Hạo không trả lời, chỉ thắp giọng nói: "Ngươi hãy đưa những người bên cạnh Đinh đại tiểu thư đưa tới đây, không cần làm khó bọn họ."



Chỉ trong chốc lát, hai tên đại hán cầm đao bịt mặt liền đưa hai cô nương Tiểu Thanh và Tiểu Nguyên đến phòng, tiểu Thanh còn đang hôn mê chưa tỉnh lại, tiểu Nguyên hai mắt vẫn mở to trợn trừng, trong mắt vẫn còn ý sợ sệt hoảng loạn, bởi vì bị người ta đưa vào trong phòng, nàng đang hoang mang không biết người này rốt cục có ý xấu gì, có ý định gì không tốt với nàng. Vừa nhìn thấy tiểu thư nhà mình, nàng liền thấy vui mừng, rồi lập tức lại nghĩ đến việc tiểu thư nhà mình chắc chắn là cũng bị người ta bắt khống chế, lại lộ ra vẻ kinh sợ lo lắng. Tên đại hắn vì sợ nàng sẽ hét ầm ĩ lên, vẫn bịt chặt lấy miệng của nàng, nên muốn kêu cũng không kêu được.



Đinh Ngọc Lạc vội vàng bước đến đón, kinh ngạc nói: "Tiểu Nguyên, Tiểu Thanh sao rồi?"



Dương Hạo nói: "Tiểu Nguyên ngươi không được kêu lên, bọn họ không phải người xấu, vừa nãy chỉ là một sự hiểu lầm thôi."



Tiểu Nguyên chớp chớp đôi mắt, nhìn rõ hình dáng của Dương Hạo, nhất thời trợn to hai mắt, tên đại hán vừa bỏ tay ra, Tiểu Nguyên chỉ nhìn Dương Hạo run rẩy nói: "Ngươi…..ngươi………"



Dương Hạo cười, dùng ngữ khí xưng hô với những nha đầu thượng phòng nội viện khi còn ở trong Đinh phủ trước kia nói: "Tiểu Nguyên tỷ tỷ thật là can đảm, Tiểu Thanh trông thì gan lớn mà cũng sợ đến ngất đi, nhưng tỷ vẫn vô sự."



Tiểu Nguyên vừa sợ hãi vừa kinh ngạc, trong lòng tim vẫn đang đập thình thịch căng thẳng, mũi bị tên đại hán bịt chặt, hít thở cũng có chút khó khăn, lúc này cuối cùng cũng yên tâm, nhưng đột nhiên mắt lại thấy hoa lên, tai ù đi, mồm nàng lắp bắp, rồi như một con cái vàng thở gấp vài cái, mắt trắng dã, hôn mê bất tỉnh.