Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 232 : Nghịch thiên luân

Ngày đăng: 20:56 19/04/20


Trong căn phòng xếp đầy những thứ hỗn tạp, Nhạn Cửu đang nằm hấp hối, trong lòng hối hận vạn phần.



Vừa nãy do đắc ý, không kìm nổi mà đã để lộ một chút với Đinh Thừa Tông. Đinh Thừa Tông tâm tư kín đáo, với cơ cảnh của hắn, trong lòng lúc này đương nhiên không có mười phần nắm chắc, tất cũng có dự liệu được mấy phần, lẽ nào mình cân nhắc kỹ lưỡng như thế, tính kế cả đời mà bây giờ lại như "giỏ trúc tạt nước" (vô ích) sao, chẳng nhẽ đây là một giấc mơ?



Trong lúc lo lắng nghĩ ngợi thì Đinh Thừa Nghiệp cũng bị đẩy vào trong. Vừa nhìn thấy thần sắc con trai héo hon, Nhạn Cửu lập tức chống tay ngồi dậy, ân cần hỏi han: "Nhị thiếu gia, người…sao cũng bị bắt vào đây vậy, có phải cũng đã bị đánh không?"



Đinh Thừa nghiệp vốn tưởng rằng hành động chính mình giết cha hại huynh đã bị tố giác, quan phủ tới bắt hắn, doạ làm cho trái tim ruột gan của hắn như muốn nứt ra, nhưng mấy người công vụ ấy lại không đưa hắn đi theo hướng phủ nha mà lại mang hắn ra khỏi thành, hắn lại tưởng kẻ xấu mạo danh người công vụ đến bắt cóc hắn. Cho đến khi bị đưa vào biệt viện của Đinh gia, cảm giác kì quái mới nổi lên trong lòng hắn, lúc này hoàn toàn không thể biết được chính xác mấy đại hán đó là ai.



Đang trong lúc không hiểu gì thì hắn bị đẩy vào trong phòng, thấy Nhạn Cửu khoé miệng đầy máu đọng, thở hổn hển, nằm bò dưới đất, Đinh Thừa Nghiệp không khỏi hoảng sợ: "Cửu Nhi, sao ngươi cũng bị bắt đến đây, rốt cuộc là ai đang đối phó với chúng ta? Tại sao…tại sao lại là ở Vương Hạ trang của chúng ta?"



Nhạn Cửu lộ vẻ sầu thảm: "Nhị thiếu gia, người vẫn không hiểu sao? Chúng bị bắt đến đây, người có thể hạ thủ còn có thể lại ai chứ?"



Đinh Thừa Nghiệp vừa giận vừa sợ, tức giận nói: "Là tỷ tỷ cho người bắt ta? Làm gì có cái lý đó, làm gì có cái lí đó, tỷ tỷ không những bắt ta đến đây mà mấy người kia còn không hề khách khí với ta, tỷ tỷ điên rồi sao?"



Nhạn Cửu nhẹ lắc đầu, thấp giọng nói: "Không phải đại tiểu thư, mà lại đại thiếu gia."



Đinh Thừa Nghiệp ngẩn ra, ngạc nhiên nói: "Ngươi nói ai?"



"Đại thiếu gia."



Đinh Thừa Nghiệp vừa nghe như sấm bên tai, cả người đứng không vững, run giọng nói: "Ngươi, ngươi đang nói gì vậy? Đại…đại ca, sao…sao…có thể…"




Đinh Thừa Nghiệp thấp giọng chửi: "Ta vốn đang êm đẹp làm nhị thiếu gia, ngươi...đều là tại tên sao chổi ngươi, đều là tại ngươi, đều là ngươi, ngươi đi chết đi, chết đi, ngươi chết rồi thiếu gia ta mới có thể sống..."



Nhạn Cửu vốn vẫn dùng hai tay để đẩy ra, nhưng nghe thấy câu này hắn liền ngẩn ra, hai tay từ từ buông xuống, khuôn mặt vì nghẹn thở mà đỏ phừng lên nhìn Đinh Thừa Nghiệp, sự kinh ngạc phẫn nộ trong ánh mắt ấy đã ẩn đi, từ từ lộ ra một điệu cười.



Đinh Thừa Nghiệp bị ánh mắt kì dị đó của hắn nhìn chằm chằm, trong lòng lạnh lên, hai cánh tay lỏng ra, hắn không dám nhìn Nhạn Cửu, nhắm chặt mắt,dùng hết sức, dùng sức toàn thân bóp chặt cổ họng Nhạn Cửu, dùng hết sức, hết sức...



Nhạn Cửu lặng yên nhìn bộ dạng đứa con trai, dần dần từ trong ánh mắt đó lộ ra một sự thương tiếc, hiền từ được ẩn giấu thật sâu khó có thể nhận ra. Chết thì chết đi. Sẽ có một ngày người huynh đệ của ta sẽ nói cho ngươi biết ta là ai, ngươi là ai. Đến lúc đó ngươi sẽ biết khổ tâm của người cha này. Hi vọng lúc đó ngươi có thể hối hận và hiểu ra, sẽ có gánh vác trọng trách của Lư gia...



"Chỉ đáng hận, cả đời nhịn nhục nhưng cũng thành hư không..."



Nhạn Cửu một nụ cười nhợt nhạt trút những hơi thở cuối cùng, khóe miệng hắn cong lên trên, nhưng vì ngạt thở nên khuôn mặt vặn vẹo đến đáng sợ, lại phối thêm điệu cười làm cho những vết tích trên mặt lại hiện lên, trông còn thảm hơn quỷ.



Đinh Thừa Nghiệp hơi mở mắt, chúng kiến bộ dạng đáng sợ của Nhạn Cửu, hắn liền vội vàng nhắm mắt lại, dùng hết sức toàn thân ấn mạnh thêm vào yết hầu Nhạn Cửu, chỉ nghe một tiếng "rắc" nhỏ vang lên, xương yết hầu của Nhạn Cửu đã bị gãy dưới tay của hắn, máu tươi từ khóe miệng của Nhạn Cửu bị chết ngạt phun trào ra...



Đinh Thừa Nghiệp như đã buông lực ra, ngồi phịch xuống bên cạnh Nhạn Cửu, thở gấp một hồi lâu, Đinh Thừa Nghiệp luôn không dám ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt của hắn hướng xuống dưới, chỉ thấy tay Nhạn Cửu buông xuống một bên, phía dưới đất có một dòng chữ mờ mà Nhạn Cửu trước khi chết ngạt đã cố dùng tay để lại, nhìn kĩ thì trên đó viết: "Đi đến Khiết Đan, Lư Nhất Sinh, báo..."



Chữ "báo" viết rất méo mó, không có sức lực, rõ ràng là lúc này hắn đã tắc thở mà chết.



Đinh Thừa Nghiệp nhìn thấy hàng chữ ấy thì đột nhiên hoàn hồn lại, nhảy dựng lên, vội vã xóa dòng chữ đó đi, lại đặt cho Nhạn Cửu nằm ở tư thế đang nghỉ ngơi. Vừa mới làm xong thì Đinh Ngọc Lạc liền bước vào, cũng không biết nàng đã nghe được tin tức gì, khi nhìn hắn, mặt nàng đầy tức giận, Đinh Thừa Nghiệp vội vàng xông tới phía trước nàng, quỳ rạp xuống đất, khấu đầu hoảng loạn, nói: "Đệ đệ đã làm ra những chuyện không thể tha thứ, tỷ tỷ nếu không cứ đệ thì đệ chết là chắc..."