Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 235 : Phố Đông Kinh
Ngày đăng: 20:56 19/04/20
Tên nha nội chạy ra xem. Gọi một cách tức giận: "Cô nương, không cần gõ nữa. Gõ nữa trống sẽ vỡ đó. Đại lão gia đang đợi cô ở trên công đường."
Thiếu nữa nọ vâng dạ một tiếng, vất cái dùi trống xuống, hất mái tóc dài trước ngực ra sau vai một cái, ngẩng đầu nhìn tên nha nội đang tức giận, hai tay chắp ra sau lưng, tức giận hiên ngang mà bước qua cánh cửa.
Thiếu nữ đó bước chân sải dài, vào cửa lớn, qua cửa phú thuế, nghi môn, lục bộ phòng, đi thẳng về hướng đại sảnh, bước chân kiên định nhưng như bay, tên nha sai đang tức giận trái lại phải chạy từng bước nhỏ mới đuổi theo được bước chân của nàng.
Trương Kế Tổ ngồi trên ghế chủ vị, nhấp một ngụm trà trong cốc trà tiện tay nắm lấy chiếc kinh đường mộc đập bốp một tiếng, dài tiếng nói: "Kẻ nào dám đánh trống kêu oan, thấy bổn quan tại sao không…..phụt."
Hắn mới nói được một nửa, ngẩng mắt lên nhìn thấy bộ dạng của người thiếu nữ đó, ngụm trà trong miệng nhất thời bắn ra ngoài tạo thành tiếng "phụt". Thiếu nữ đó đứng ở trên đại đường dung nhân thanh tú, thân hình không yếu ớt yểu điệu như những thiếu nữ trong phủ thành sĩ nữ trung nguyên, nhưng ngực ưỡn lưng thẳng, lộ vẻ khỏe khoắn, đường nét mềm mại của đôi môi chúm chím cánh hoa càng khiến nàng bừng bừng quyến rũ hiện ra trong sự tư thế anh thư. Cả người thon thả quấn thắt lưng, trang phục Hồ Mao, đúng là phong cách của bộ lạc Dã Ly Thị.
Trương đại tri phủ mấy ngày hôm nay không ít lần gặp gỡ và nói chuyện với Tiểu Dã Kha Nhi, món làm ăn này cũng coi như đàm phán thỏa đáng, hôm qua Tiểu Dã Kha Nhi khi tới còn nói hai ngày này phải mau chóng trở về. Lúc đó bên cạnh người đem theo một vị cô nương, Trương Kế Tổ còn nhớ rõ người con gái đi theo Tiểu Dã Ly Thị chính là cô ấy, hắn đau đầu nhất là phải nói chuyện hay gặp mấy kẻ man da không hiểu vương pháp giáo điều này. Vừa thấy nàng đang đứng trên công đường kêu oan, trong lòng làm sao không khỏi sợ hãi.
Trong lúc nhất thời Trương Kế Tổ cũng chẳng cố chấp bắt nàng phải y lễ pháp quỳ xuống, vội vàng căng thẳng hỏi thăm: "À! Ngươi là……..Mạt Nhi cô nương? Không biết Mạt Nhi cô nương có chuyện gì đánh trống kêu oan?"
Kham Mạt Nhi ngang nhiên không quỳ, chắp hai tay vào nhau, lớn tiếng hét: "Trương đại nhân, dân nữ gọi là Kham Mạt Nhi, không gọi Mạt Nhi. Dân nữ muốn trình báo phán quan Lô châu phủ Trình Đức Huyền, người bên ngoài không ai dám tiếp nhận cáo chỉ, vì thế đành phải làm phiền đại nhân, còn mong đại nhân chớ trách phạt."
Trương Kế Tổ nghe nàng nói có chút khách khí, trong lòng cũng an tâm một chút, nhưng người mà nàng muốn cáo, quả thật không phải chuyện đùa, không khỏi kinh ngạc nói: "Kham Mạt Nhi cô nương muốn cáo trạng Trình đại nhân? Cái này…….cái này là vì chuyện gì thế, cáo chỉ ở đâu?"
Kham Mạt Nhi chớp chớp mắt, nói một cách hùng hồn thẳng thắn: "Dân nữ không biết viết chữ, bức cáo chỉ này, là nói thôi."
Trương Kế Tổ nuốt nước bọt một cái, mặt nhăn nhó nói: "Vậy thì mời Kham Mạt Nhi cô nương nói thật tường tận…………"
"Dân nữ cùng với Tiểu Dã Kha Nhi đã có nhiều ngày không được gặp nhau, vừa gặp nhau chàng vô cùng vui mừng. Liền tay trong tay đi lên núi thưởng tuyết. Chẳng cần nói thêm, đứng ở trên đỉnh núi cao nhìn xuống dưới, tuyết trắng rơi chầm chậm, thật là hùng vĩ. Bốn phía vắng lặng không người, chàng liền định trêu dân nữ, len lén định hôn dân nữ một cái…….."
"Thôi dừng dừng…" Trương Kế Tổ mặt mũi nhăn nhó nói: "Kham Mạt Nhi cô nương, ngươi đã nói được hồi lâu rồi, cái này vẫn chưa nói đến tại sao lại muốn cáo Trình phán quan. Ngươi……….ngươi mấy cái chuyện tư chuyện riêng của ngươi……..không cần đề cập đến, ngươi chỉ cần nói những cái trọng yếu thôi."
"Trọng yếu à……….." Kham Mạt Nhi cẩn thận suy nghĩ một hồi, xấu hổ thẹn thùng nói: "Chàng.......chàng hôn dân nữ. Đương nhiên dân nữ không cho chàng nhanh chóng ức hiếp. Dân nữ liền đẩy chàng ra, chạy trên mặt đất phủ tuyết ở sườn núi sau núi, cùng với chàng đuổi bắt, còn cầm cả một nắm tuyết để ném chàng............"
Trương Kế Tổ đảo con mắt trắng dã, chẳng còn cách nào đành tiếp tục nghe nàng kể chuyện, chính trong lúc đó, chỉ huy dân tráng Mộc Khôi thân phủ đầy tuyết chạy vào trong sảnh lớn, cao giọng gọi: "Đại nhân, phủ đài đại nhân, chuyện lớn không hay rồi."
Trương Kế Tổ bị tiếng gọi của hắn là cho giật mình, kinh ngạc nói: "Xảy ra chuyện gì thế?"
Mộc Khôi lớn tiếng nói: "Quân lương lâu ngày không thấy phát xuống, binh sĩ trong quân thường oán giận, hôm nay có mấy binh sĩ lén trộm gia súc nuôi trong nhà dân, bây giờ họ đang xung đột với đô đầu chỉ huy bọn họ, đánh nhau tới mức không thể nói chuyện thương lượng được nữa, binh sĩ………..các binh sĩ đều đã có dấu hiệu xôn xao."
Trương Kế Tổ tuy là văn nhân, nhưng hậu quả nghiêm trọng của việc binh sĩ binh biến hắn cũng có biết. Vừa nghe thấy nhất thời cực kỳ hoảng sợ thất sắc, vội nói: "Sao lại có chuyện này, Lâm Chủ Bộ, đám quân lương này tại sao vẫn chưa được phát xuống?"
Lâm Bằng Vũ đứng ở một bên chạy ra, sắc mặt bình tĩnh vái chào nói: "Đại nhân, hạ quan không biết, quyền tài phú phân chia, hiện nay đã dời giao vào tay do Trình đại nhân phụ trách."
Trương Kế Tổ bủn rủn chân tay nói: "Trình Đức Huyền, Trình Đức Huyền đâu, mau truyền hắn đến gặp ta."
Còn chưa nói xong, có hai người đang vừa đánh nhau vừa xông vào công đường, hai người này có lẽ đã đánh nhau một phen, đều là quần áo xộc xệch, cả người và mặt đều phủ đầy tuyết, trên mặt còn có mấy vết thương, xem bộ dạng một người là Tiểu Dã Ly Thị, người kia là Trình Đức Huyền.
Trương Kế Tổ kinh ngạc vội vàng hiểu: "Tiểu Dã tộc trưởng. Sao lại đánh nhau với Trình đại nhân thế?"
Tiểu Dã Kha Nhi mặt giận dữ, quát lớn: "Đừng có giả bộ hồ đồ với ta, Kham Mạt Nhi đã đến đây đánh trống kêu oan, chính là ở trên công đường, người còn không biết nguyên do chuyện này?"
"Ngươi?" Trương Kế Tổ đau khổ méo mặt nói: "Kham Mạt Nhi cô nương là đến đánh trống kêu oan, nhưng mà bổn phủ nghe đến hiện nay vẫn không biết rốt cuộc vì sao nàng đến cáo cái gì?"
Kham Mạt Nhi trở mình nói: "Ngươi nếu không phải cứ chốc chốc ngắt lời thì bổn cô nương ta sớm đã nói xong hết rồi." Nàng hít vào một hơi thật sâu, đột nhiên nói nhanh như bay: "Ta với Tiểu Dã Kha Nhi đang chơi đùa ở trong núi hoang vắng, quanh quẩn đi đến một nơi sườn núi yên tĩnh thơ mộng, thì đúng lúc đó gặp Trình phán quan đang ở đó luyện kiếm. Trình phán quan luyện kiếm pháp của hắn, ta trốn tìm là việc của ta, vốn là đôi bên chẳng có can dự gì. Nhưng hắn vừa nhìn thấy ta, lại thấy ta là một thân một mình, sự háo sắc trong hắn nổi lên, hắn muốn đến ức hiếp ta, nếu không phải Tiểu Dã Kha Nhi phát hiện kịp thời đến nơi thì sự trong sạch của ta đã bị hủy hoại trong bàn tay hắn rồi. Con người này làm quan không nghiêm, ta muốn cáo hắn thấy sắc có ý đồ xấu, mưu đồ làm bậy………."
"Đồ chó má!" Trình Đức Huyền tức giận đùng đùng, con người hắn ngoài việc ham hố quyền lực, thật sự đối với những sắc dục bên cạnh chẳng ham hố gì? Hắn từ trước đến này không thèm để trong mắt mình, chẳng thèm nói gì đến Kham Mạt nhi là một cô con gái vẫn còn chưa trưởng thành vẫn còn ngây ngô ngờ nghệch như thế. Lúc đầu ở Khai Phong phủ làm áp ti, nắm quyền quản giáo phường, không biết bao nhiêu thiếu nữ kiều diễm còn muốn tự tiến cử với hắn, hắn cũng chẳng động lòng quan tâm, làm sao có thể vì thích thú nữ sắc mà có ý đồ xấu với một cô gái dị tộc ở trong núi được?
Hắn tức giận quát lớn: "Đại nhân, đứa con gái này toàn là nói lời xằng bậy. Hôm nay tuyết lớn phủ kín núi, trong nha huyện không có việc gì, hạ quan đang luyện kiếm ở trên sườn núi, người con gái này đột nhiên chạy đến, điên điên khùng khùng nói mấy lời chẳng biết thẹn, hạ mới từ trước đến giờ chưa bao giờ ham nữ sắc, chỉ biết ả ta nói năng linh tinh liền nghiêm mặt đuổi ả ta đi, không ngờ ả liền ra vẻ bộ dạng, nói là hạ quan có ý đồ không tốt với ả. Sau đó có tên Tiểu Dã Kha Nhi này liền xông đến, cái này rõ ràng là bọn họ cố ý hãm hại, xin đại nhân minh xét cho."
"Ngươi mới là nói bậy. Tiểu Dã Kha Nhi ta là thiếu tộc trưởng bộ lạc Dã Ly Thị, có thể để cho người phụ nữ của mình bị ngươi ức hiếp hay sao, cố ý bày mưu sắp xếp để hãm hại người sao? Hãm hại ngươi với ra có chỗ nào tốt chứ? Hừ! Ngươi không ham hố nữ sắc? Thiên hạ có ai tự nhận mình háo sắc đâu? Trương phủ tôn, ta biết hắn là quân lại ở Lô Châu ngươi, còn mong ngươi công tâm mà phán đoán. Nam nhi người Khương chúng ta, có ân phải báo, có thù phải trả, thù giết cha, mối hận nhục thê tử có thể nói là không thể dung thứ. Nếu các ngươi làm quan bao che bảo vệ lẫn nhau, ta lập tức quay về bộ lạc Dã Ly thị, tập hợp năm nghìn tinh binh kị sĩ, hiệu triệu các anh em bằng hữu, san bằng Lô Lĩnh Châu này…….
Sau đó hướng về phía ngoài xe lớn tiếng nói: "Vào thành, tìm một nơi hạ hành lý nghỉ ngơi lại đã."
Trên đường lớn, hai thiếu nữ áo khoác da cừu, thân hình uyển chuyển đang khó khắn đi qua đường, nhìn thấy một chiế xe đã chạy qua, một người thiếu nữ trong hai người không khỏi "ý" lên một tiếng, đứng lại.
"Tiểu thư, sao thế?"
Thiếu nữ đứng bên cạnh dừng chân hỏi, người thiếu nữ này đầu tóc đẹp đẽ, mặc một áo khoác màu vàng nhạt, dưới áo khoác lộ ra một đoạn váy ống mềm mại chấm gót chân, thân hình nhỏ nhắn, khuôn mặt búp bê non nớt, xem ra dường như mới chỉ tầm mười ba mười bốn tuổi, nhưng con mắt long lanh, phong tình tuyệt sắc, nhưng tuyệt không phải phong thái những thiếu nữ tầm tuổi này có được.
"Ồ, không có gì,chỉ là trong tết xuân, trăm nghề đều nghỉ ngơi, còn có thể nhìn thấy một chiếc xe từ Tây Bắc xa xôi đến đây, nhất thời có chút tò mò." Một người thiếu nữ khác thân hình như ngọc, khuôn mặ thanh tú, lông mày tinh tế gọn gàng, mi dài cong vút, đôi mắt như thủy tinh, thần thái thanh nhã như nước chảy bởi vì thời tiết lạnh giá, làn da trắng như ngọc hơi ửng hồng hai má, càng lộ rõ má lúm đồng tiền như hoa đào.
Người thiếu nữ kia xem ra lớn hơn mấy tuổi so với người con gái có khuôn mặt búp bê,nhưng khuôn mặt thanh tú, trái lại so với thiếu nữ nhỏ hơn nàng mấy tuổi còn phong tình hơn vạn lần, nhan sắc hơn người. Người con gái này chính là Chiết Tử Du, con đường trung nguyên vì trạng thái đường không giống với đường phố khu vực Tây Bắc, vì thế những chiếc xe được chế tạo có chút khác biệt. Nàng thấy chiếc xe ngựa có bánh to lớn, hình dáng xe vô cùng kiên cố cẩn thận, liền nhận ra là đến từ Tây Bắc, nhưng không biết trong xe đang ngồi chính là phụ lòng lang tử Dương Hạo mà nàng vừa hận vừa yêu khó lòng lãng quên.
Lắc đầu chầm chậm, Chiết Tử Du nói: "Oa Oa, chúng ta đi thôi." Nói xong liền sải bước đi trước, thiếu nữ tên là Oa Oa cũng vội theo bên cạnh nàng, cả quãng đường đi, bước chân thanh thoát, phảng phất như đang nhảy múa, bước chân và tư thế, nhưng từ tận trong xương đã lộ ra một phong thái xinh đẹp, không biết đã hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt của ong bướm nhìn theo………..
Xe ngựa lộc cộc tiến vào thành, tiếng pháo hoa đón xuân hạ tuế ròn rã truyền đến. Tết đã qua rồi, văn võ bá quan đều đang trong kì nghỉ dài bảy ngày, đến cả quan gia cũng nghỉ ngơi việc triều chính, cùng vui vẻ với dân chúng.Hôm nay vừa mới mùng sáu, thành Đông Kinh vẫn có không khí tưng bừng của tết mới tràn đầy.
Chiếc lồng của lò sưởi được nhấc lên một luồng khí nóng rực bốc lên, Mỗ Y Khả Khả ngẩng đầu lên, vui vẻ hỏi: "Lão gia, Khai Phong phủ là một nơi thế nào, nô tỳ muốn đi xem xem."
Dương Hạo cười lớn nói: "Xem ngươi vui vẻ chưa kìa, trước tiên tìm một nơi để vào nghỉ đã, cả ngày ngồi xe ngựa, quả thật là mệt mỏi rồi, tìm một nơi nghỉ ngơi, tắm rẳ nghỉ ngơi một lát rồi tính tiếp, ngày mai, lão gia đưa ngươi đi thăm thú thành Đông Kinh một vòng."
"Được!"Mỗ Y Khả Khả nhảy nhót nói: "Vậy lão gia hôm nay phải đi gặp hoàng thượng à?"
Dương Hạo cười nói: "Hiện nay chưa được, tân xuân tết đến, quan gia đang nghỉ ngơi, ta phải đợi đến mồng tám hoàng đế lên triều mới được."
Ánh mắt hắn từ từ trỏ nên thâm trầm: "Nhưng, hôm nay vào thành, ta quả thực là phải đi…….bái kiến một người….."
Ánh lửa phản chiếu khuôn mặt thanh tú của Mỗ Y Khả Khả, giống như một quả táo mày đỏ, nàng tò mò hỏi: "Lão gia ở Khai Phong phủ có người quen à?"
Dương Hạo buồn bã cười, trầm lặng một lúc, mới nhẹ nhàng nói: "Ta và hắn…….Chưa từng gặp mặt…….nhưng……..ta và con trai hắn lại rất quen thuộc…….."
Dương Hạo nhớ tới La Khắc Địch, trong lòng thấy buồn bã, thở dài, nhưng không biết Triệu Đại quan gia đang vui vẻ đón năm mới trong cung, lúc này đang vì Dương Hạo hắn mà tức giận hằm hằm, bởi vì………tấu chương của tri phủ Lô Lĩnh Châu Trương Kế Tổ đã trình báo lên kinh thành với tốc độ khẩn cắp bốn trăm dặm một giờ tới kinh thành.
Trong đám người tham gia "lật đổ Trình Đức Huyền", mấy kẻ hào kiệt thảo nguyên trời không sợ đất không sợ Lý Quang Sầm, Mộc Ân;đám quan lại Kha Trấn Ác, Mục Thanh Tuyền tuy rằng tổ tiên đã từng làm quan Đại Đường, nhưng cũng vì năm tháng đã quá lâu, không hiểu hết được những sự việc trong chốn quan trường. Hơn nữa, khi tổ tiên bọn họ làm quan,hoàng đế Đại Đường lúc đó cũng là một kẻ bất lực để tùy ý cho bọn Phiên Trấn chà đạp, dù rằng bọn họ hiểu được những chuyện trong quan trường cũng khó mà thấu hiểu được tâm ý của bậc đế vương; Còn về Lâm Bằng Vũ, Tần Giang đám người đọc sách thánh hiền, bọn họ vốn ở Bắc Hán, quan lại lớn nhất đã từng gặp qua cũng chỉ là huyện thái gia của tiểu quốc Bắc Hán mà thôi,làm sao hiểu được một đời anh chủ Đại Tống Thái Tổ bá chủ hiện nay của đất nước hùng tài đại lược không tha thứ cho việc làm lọan thế nào?
Tẩu biểu vừa đến, vội vàng trở ra xem, Triệu Khuông Dận đang cùng người nhà uống rượu yến tiệc vui vẻ bỗng đập bàn giận dữ, ném vỡ chiếc chén ngọc trong tay.
Trương Kế Tổ trong bản tấu chương đã trình bày với hoàng đế chuyện Trình Đức Huyền xúc phậm dân chúng tức giận, mấy hết lòng dân, để bảo vệ cho sự an nguy của Lô châu và hàng vạn bách tính dân chúng, hắn bất đắc dĩ phải áp đảo Trình Đức Huyền, để an lòng dân chúng, để trấn áp lòng quân, lời nói rất khoa trương.
Quan lại ở Lô Châu làm khó cho Trình Đức Huyền, đây là ý gì chứ? Cứ dựa vào sự cơ trí của Triệu Khuông Dận, chỉ nghĩ cũng đã hiểu, làm sao mà không tức giận? Thiên tử đã tức giận, thì thi thể trăm vạn, máu chảy đầy sông, Triệu Khuông Dận lần này tức giận như vật, Dương Hạo tương lai sẽ thế nào?
Vừa thấy phụ thân tức giận vô cớ,hai hoàng tử Triệu Đức Chiêu, Triệu Đức Phương vội vàng lo lắng đứng lên, không dám nói năng gì khuyên ngăn, chỉ đành đưa mắt nhìn hoàng hậu Tống Thị, hy vọng nàng có thể khuyên giải một phen.Triệu Quang Dận là một trong những hoàng đế không quá ham mê nữ sắc trong các hoàng đế hiếm có trong lịch sử, với hoàng hậu rất trọng ân tình, nặng tình. Người vợ kết tóc xe duyên với hắn Hạ Thị đã mất khi hắn còn chưa lên làm hoàng đế, Triệu Quang Dận thương nhớ người vợ đá khuất, khi lên làm hoàng đế liền truy phong nàng làm hoàng hậu. Hoàng hậu thứ hai là Vương Thị chỉ nhập cung được bốn năm cũng bị bệnh mà chết. Triệu Khuông Dận đau thương tuyệt vọng, đóng cửa 4 năm để coi như tưởng niệm. Còn đến vị hoàng hậu hiện nay Tống Thị, năm nay vừa mới tròn hai mươi tuổi, so với hoàng tử Triệu Đức Chiêu còn nhỏ hơn một tuổi, dù được Triệu Quang Dận thương yêu sủng ái, nhưng nàng không bao giờ lấy việc sủng ái mà kiêu ngạo.
Nàng thấy hoàng đế xem một bức tấu biểu liền đột nhiên giận dữ, biết có chuyện tất là quốc sự, không tiện hỏi han để tránh có sự ngại ngần can sự chính sự, cũng chỉ nhẹ nhàng ôn hòa mà khuyên giải: "Quan gia là vua của một nước, có tứ hải, thân hệ vạn dân, vẫn nên lấy long thể làm trọng, đừng quá tức giận mà ảnh hưởng sức khỏe. Nếu có việc gì khó xử, vẫn nên triệu các đại thần trong triều đến bình tĩnh thương lượng bàn bạc một chút."
Triệu Khuông Dận tức giận không thể kiềm chế, quát to: "Sao lại có đạo lý này, buồn cười, trẫm lấy chân thành mà đối đãi với người, mấy đám gian thần lại dám có dã tâm khác.Lô Châu Dương Hạo, chỉ là một tên tri phủ nho nhỏ, căn cơ chỉ như đám lục bình trôi nổi, thế mà cũng dám giở trò dã tâm dưới mắt ta sao."
Nhưng phàm là phụ thân, tất cả đều đối xử với con gái mình hiền từ hơn, vì thế khi Triệu Dận tức giận, hai vị hoàng tử đều sợ đến mức đứng thẳng ở một bên, Vĩnh Khánh công chúa thì vẫn ngồi ngay ngắn một một bên như trước, thấy phụ thân ném vỡ chén rượu thấy bất bình liền lạnh lùng hừ một tiếng nói: "Cả nhà đang vui vẻ ngay ngắn ngồi với nhau ăn uống, phụ thân vừa giận dữ, liền giết chết cả không khí này rồi. Lô Châu Dương Hạo, Lô Châu Dương Hạo, chỉ hai ngày trước còn nghe phụ thân khen hắn không học hành mà rất có tài năng, có thể đứng vững ở nơi có Phiên Thổ cường hào như thế, quá là bản lĩnh, hôm nay lại biến thành không phải sao?"
"Vĩnh Khánh!" Hoàng hậu vội vàng trừng mắt nhìn nàng một cái, có ý bảo nàng không nên xen ngang. Tống Thị biết tật xấu của vị phu quân này của mình, không dễ gì tức giận, nhưng một khi đã nổi giận, đến cả con cái cũng mặc kệ không quản không lo. Đã từng có một vị đại thần vì một chút chuyện cỏn con cứ nhất quyết chặn ở cửa cung không đi để yêu cầu gặp phu quân, nhất quyết phải lập tức gặp hoàng đế, kết quả quan gia vừa nghe chỉ là một chuyện nhỏ về mấy cây cỏ đậu xanh, tức giận đùng đùng sai Ngọc phủ đánh gãy hai răng cửa của tên quan đó, sau sự việc đó tức giận đã nguôi rồi lại hạ mình đến xin tha thứ. Cái tính tình khó chịu như vậy, trong lúc hắn đang tức giận tốt nhất là không nên chọc giận vào hắn.
Quả nhiên, Triệu Khuông Dận vừa nghe thấy càng thêm tức giận, nhấc chân đá một cái, khiến cho cả bàn rượu bay mất, lớn tiếng quát: "Ngươi là thân nữ nhi hiểu cái gì cứ? Tên Dương Hạo đó giả mưu giả quỷ quy thuận, lên kinh nhậm chức, nhưng chỉ đạo bọn thủ hạ cấp dưới, ngấm ngầm hãm hại, định hại quan lại mà phụ thân ngươi đang quản lý, thật là gan chó che trời, lẽ nào hắn cho rằng Lô châu đã là thiên hạ của mình Dương Hạo hắn hay sao?"
Vĩnh Khánh công chúa đang thò tay định gắp thức ăn, không ngờ án kỷ bị phụ thân đá một cái bay vèo mất. Vĩnh Khánh công chúa tức giận đùng đùng, cầm đũa hung hăng ném xuống đất, chỉ nói được một câu, rồi bị Triệu Quan Gia chặn họng nghẹn lời không nói được thêm lời nào….