Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 260 : Hỏa hỏa phong phong (Hạ)
Ngày đăng: 20:56 19/04/20
Sau khi Dương Hạo quay trở về hỏa tình viện, triệu tập chư ti công tào quyết định ngày hôm sau sẽ bắt đầu các lớp huấn luyện phòng cháy chữa cháy cho binh lính rồi rời khỏi phủ nha. Hắn đã mấy ngày không tới Như Tuyết Phường rồi, không biết ở đó tiến triển như thế nào. Nơi đó là nơi che giấu thân phận của hắn thì không nói làm gì, nhưng bản thân hắn cũng đã đầu tư rất lớn làm ăn ở nơi đấy nên cũng không thể không quan tâm chú ý, vì thế hắn liền đến Như Tuyết Phường.
Các kiến trúc bình địa xung quanh của Như Tuyết Phường đều đã bắt đầu có hình dạng sơ khai, rất nhiều thợ đang chạy làm việc bận rộn khắp nơi, Dương Hạo đi thẳng vào trong Như Tuyết Phường, đến nhà sau, lại thấy Thôi Đại Lang và Liễu Đóa Nhi đang ngồi trò chuyện vui vẻ với nhau.
Dương Hạo liền cười nói: "Mấy ngày hôm nay ta bận tối mắt tối mũi, còn hai người ở đây lại sung sướng nhỉ." "Đại nhân đến rồi." Ngẩng đầu lên nhìn thấy hắn tới, Liễu Đóa Nhi vui vẻ đứng dậy, chạy tới chỗ hắn, kéo cánh tay hắn trách cứ: "Còn nói chúng ta sung sướng nhàn rỗi ư, ngài bỏ lại nơi này chẳng màng tới, mấy người chúng ta bận trong bận ngoài, không có chút rảnh nghỉ ngơi, vừa mới ngồi xuống nghỉ được một lát, trà còn chưa kịp uống một hớp, ngài đã đến rồi, đến lại hiểu nhầm nô gia."
Liễu Đóa Nhi vốn là kĩ nữ thanh lâu, nhưng có khí chất, ung dung khoan thai, bây giờ còn ra vẻ oán trách hắn, lấy oán hoàn tình, bộ dạng thướt tha càng làm người ta động lòng. Thôi Đại Lang trợn con mắt lên nói: "Ý, Đóa Nhi cô nương sao vừa nhìn thấy Tiểu Dương thì giọng đã trở nên ngọt ngào đến vậy, ta cả ngày nay ở trong viện mà chẳng nghe được tiếng nào."
Liễu Đóa Nhi xấu hổ đỏ cả mặt, giơ tay định đánh hắn: "....." Thôi Đại Lang cũng không tránh, chỉ cười lớn ha ha.
Dương Hạo cũng ngồi xuống ghế, hỏi: "Bây giờ xem ra vẫn là nhàn rỗi, thế mấy chuyện chiêu bộ lực lượng chắc đã làm xong rồi nhỉ?" Liễu Đóa Nhi thu lại điệu cười, nghiêng đầu nói: "Đúng vậy, nhưng có rất nhiều cô nương muốn giỏi về thi từ ca vũ đều phải luyện tập từ đầu, đó không phải là chuyện một sớm một chiều. Trước mắt với tốc độ xây dựng ngôi lầu này của chúng ta thì cũng không biết đến bao giờ các cô nương ấy mới có thể bắt tay vào làm việc. Chúng ta đang thương nghị với họ có thể đến một số viện đã có sẵn để làm không, những cô nương ở đó không cần luyện tập cũng có thể dùng được." "Ồ, các người đang thương lượng chuyện này à?" Dương Hạo tiện tay cầm lấy chiếc tách trà mà Thôi Đại Lang vừa mới gạt lá trà ra mà chưa kịp uống, nhấp một ngụm hỏi.
"Cũng không phải" Liễu Đóa Nhi kiều diễm mỉm cười, lại rót trà tiếp cho hắn, nói: "Đại Lang hôm nay đã tìm được một khanh nhẫm, nghe nói tài nghệ tuyệt hảo, nô gia đang muốn xem hắn có bản lĩnh gì, vừa đúng lúc đại nhân tới, có thể cùng thử thưởng thức một chút."
Khanh nhẫm chính là đầu bếp, là cách gọi có từ đời Đường, Dương Hạo nghe thấy liền cười nói: "Ha ha, bụng ta đang đói, đến thật đúng lúc. Có điều chúng ta không phải là đã chiêu mộ một số quán ăn hợp nhất với Nhất Tiếu Lầu của chúng ta rồi sau, sao còn phải tìm đầu bếp?" Thôi Đại Lang giải thích: "Người này có chút không giống, ta thấy hắn do dự ở bên ngoài, đi một vòng mà vẫn chưa xé tờ chiêu mộ, ta thuận miệng hỏi mới biết lai lịch của hắn. Kĩ nghệ ccuar người này..." Hắn vừa nói tới đây thì có một người khí vũ hiên ngang bước vào, người này dáng vóc không cao, mảnh khảnh, y phục cũ nát, nhưng khí chất lại hiên ngang, sau lưng hắn còn có hai thằng nhóc của nhà bếp đi cùng, trong tay mỗi đứa bê một chiếc đĩa thức ăn, hương thơm tỏa ra khắp phòng.
Người đó đứng thẳng, xoa tay nói: "Liễu cô nương, Thôi công tử, bây giờ nguyên liệu có hạn, lại không có nhiều thời gian chuẩn bị, chỉ có thể làm được hai món, một tanh một chay."
Dương Hạo lắc đầu cười, nói: "Cô không cần phải lo lắng, bên Vô Hoa hòa thượng ta rất yên tâm, hắn sẽ không tặng một bài thơ nào cho người khác đâu."
Nói đến đây hắn đột nhiên cảm thấy Liễu Đóa Nhi đối với danh lợi quá coi trọng, không kiềm chế được mà liếc nhìn nàng, thấy Liễu Đóa Nhi thở phào nhẹ nhõm một hơi, tươi cười nói: "Vô Hoa đại sư là bằng hữu của đại nhân, hai người tình thâm, ngài nói không sao thì sẽ không có chuyện gì. Ngoài ra thì không còn chuyện gì khác, Như Tuyết Phường đã có nô gia và Thôi Đại Lang trông coi, những khi rỗi rãi nô gia còn khổ luyện những gì đại nhân truyền thụ để chuẩn bị cho Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu mở cửa. Bây giờ khắp thành đều lan truyền các tin tức của đại nhân, đại nhân phải cẩn thận làm công sự, tránh để sơ xuất rồi một sớm một chiều đã bị lật thuyền, giống như La tam công tử. "La tam công tử?" Dương Hạo biết La tam công tử mà nàng ta nói cũng là một vị khách rất yêu thích t sắc của nàng ta, hơn nữa người này chính là tam công tử của La Công Minh, hắn liền hỏi: "La tam công tử xảy ra chuyện gì vậy?"
Liễu Đóa Nhi và Thôi Đại Lang quay sang nhìn nhau, một lúc rồi nói: "Đại nhân...lại...lại không biết chuyện này sao?"
Dương Hạo nói: "Mấy ngày hôm nay ta rất bận, ngày nào cũng chạy đôn chạy đáo khắp ngõ lớn ngõ nhỏ, tay trái cầm thánh chỉ tay phải cầm bút, nào có thời gian để ý đến chuyện của hắn, hơn nữa quan viên của nha môn phủ Khai Phong ta lại không biết nhiều, chẳng có qua lại, cô mau nói đi, La gia xảy ra chuyện gì?" Liễu Đóa Nhi thấy hắn quả nhiên không biết, liền đem những chuyện gần đây của La gia kể cho hắn biết, Dương Hạo nghe xong thì vô cùng kinh ngạc: "Lại có chuyện đó sao? Ta không biết một chút gì. Ôi chà, ta phải đến La gia tìm hiểu tin tức một chút mới được, xem xem có thể giúp đỡ được gì không, về công và tư ta đều không có lí gì ngoảnh mặt làm ngơ được."
Hắn vội vàng đứng dậy bước vài bước, tới cửa thì đột nhiên dừng lại, suy nghĩ kĩ rồi nói với Diệu Diệu: "Diệu Diệu, mau đi kêu xe ngựa đến đây, ta cần dùng."
"A..." Thiếu nữ nhất thời động tâm tư, tinh thần khó tránh hoảng hốt, ánh mắt Diệu Diệu nhìn theo hắn, đầu lại không theo kịp, khi Dương Hạo nói xong thì ngẩn ra một lúc mới phản ứng lại, vội quay người chạy đi.
Liễu Đóa Nhi vội vàng chạy tới nói: "Sợ rằng đại nhân chưa đến được cửa thì La đại công tử đã vào ngục ngự sử rồi, La Công Minh thì đang cáo bệnh ở nhà, rất nhiều đồng liêu cố giao tới thăm mà ông ấy đều đóng cửa không tiếp."
"Sao cơ?" Ánh mắt Dương Hạo sáng lên, đột nhiên nói: "La Công Minh đang tránh bị hiềm nghi..., đồng liêu cố giao cũng không tiếp, vậy ta cũng không thể vào được." Nói rồi hắn đi thong thả ra cửa, nói: "Nếu vậy ta phải trở về phủ Khai Phong một chuyến rồi..."