Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 263 : Tâm tư nhi nữ

Ngày đăng: 20:56 19/04/20


"Ái!" Ngô Oa Nhi kinh hô lên một tiếng, Dương Hạo liền cười ha ha lên: "Thôi nhé, Dương mỗ hôm nay đã ức hiếp cô nương thì sẽ trả lại cho cô nương mười một phần công lí, cô nương đến Như Tuyết Phường tìm ta, ta tự có cách giải quyết, sẽ không đến mức bảo cô nương khuất phục Đóa Nhi cô nương đâu, ha ha ha..."



"Đại nhân?" Ngô Oa Nhi nghe thấy tiếng bước chân vang lên, quay đầu lại nhìn thì thấy Dương Hạo đã cười ha ha bước đi.



Ngô Oa Nhi vừa xấu hổ vừa tức giận, đứng dậy chạy tới hai bước, gọi lớn: "Đại nhân, ngài...sao thế?"



Nàng chợt nhìn thấy dáng vẻ mình trong gương, cơ thể lõa một nửa, xuân quang lộ ra hết, nhưng một bên mông trắng như ngọc lại có một loáng màu đen, nghiêng mình nhìn kĩ thì thấy ở một bên mông xinh đẹp của mình có viết một chữ "phá", lại còn có một vòng tròn được vẽ xung quanh, nhất thời không biết nên tức hay nên cười.



"Cô nương, cô nương..." Bên ngoài truyền vào mấy tiếng gọi, Ngô Oa Nhi vội vàng mặc lại quần, một thiếu nữ giả nam tiến vào trong phòng, thấy nàng ta chỉ mặc chiếc quần nhỏ, Dương Hạo lại không ở trong phòng, bất giác ngẩn ra, sau đó vội nói: "Cô nương, tiểu thư đến rồi."



Bọn họ chỉ biết Chiết Tử Du có lai lịch rất lớn nên đều gọi nàng ấy là tiểu thư giống như những người đi theo Chiết Tử Du hay gọi, chứ không hề biết thân phận danh tính của nàng ấy, gọi là tiểu thư nhưng trong lòng cũng coi như đó là tiểu thư: "Tiểu thư trở về rồi sao? Mau đi tiếp đãi tiểu thư, ta sẽ lập tức đến."



Lúc đó nàng cũng không đi rửa cái chữ trên mông mà vội vàng mặc y phục vào rồi chạy ra ngoài, khi chạy qua chiếc gương, nhìn vào gương lập tức mặt lại đỏ lên, dậm chân gắt giọng nói: "Tên họ Dương kia, ngươi lại dám trêu chọc bổn cô nương...ta...ta tuyệt đối không tha cho ngươi đâu."



Nàng ta chạy vội ra, nhìn Chiết Tử Du nói: "Cô nương, cô nương cuối cùng cũng trở về rồi."



"Ừ!" Chiết Tử Du cả người mặc huyền y ngồi một chỗ, ánh mắt hướng lên, đôi mắt long lanh như nước mùa thu lướt qua người Ngô Oa Nhi, thấy tóc nàng ta có chút rối, hai má hồng như cánh hoa đào, cả người lại mặc trang phục nam nhi, không khỏi tò mò hỏi: "Sao cô lại mặc như thế này?"



Ngô Oa Nhi sao có thể nói ra chuyện mình đường đường là đệ nhất hành thủ của Biện Lương mà kết quả dùng sắc sụ nam tử lại bị người ta trêu chọc đến mức độ đấy, liền nói: "Cái này...Oa Oa thấy mùa xuân hoa nở, sắc xuân tuyệt với liền giả nam nhi để đi du ngoạn thưởng thức cảnh đẹp, vừa mới trở về, nghe nói tiểu thư đến cho nên vội vàng chạy tới đây."



Chiết Tử Du lắc đầu nói: "Ta nghe nói cô và Liễu Đóa Nhi cạnh tranh với nhau, bây giờ lại bị thất thủ, vậy mà cô vẫn có tâm trạng đi ngắm cảnh hay sao. Cũng tốt, chuyện của cô ta cũng nghe được một chút, người mà giúp ả ta...người đó rất tài ma mưu cao, ta cũng không nghĩ ra đối sách. Cô có thể nghĩ thoáng ra là tốt nhất, ta cũng yên tâm hơn.



Ngô Oa Nhi nghe thấy một người đa mưu túc trí như Chiết Tử Du cũng tự nhận không đối phó lại nổi tên khốn Dương Hạo thì không khỏi ỉu xìu xị mặt xuống, Chiết Tử Du cũng không chú ý lại nói: "Mấy năm nay cô nương ở kinh thành khổ tâm làm ăn, quả thực kết giao với không ít người, ta bây giờ có một chuyện muốn dùng tới bọn họ rồi, cô nương nghe kĩ đây!"



"Mấy năm nay chúng ta đã nuôi bọn chúng ăn no, cũng nên để chúng ra tay rồi, đối với những người ở quan trường như chúng thì những chuyện này dễ như trở bàn tay, một khi chuyện xảy ra thì hoàn toàn không có trách nhiệm gì, chắc sẽ không có khó khăn. Dựa vào những nhược điểm mà chúng ta nắm được sẽ không sợ chúng không tuân theo sự điều khiển của chúng ta, chắc sẽ không có người dám khước từ."



"Vâng, tiểu thư cứ dặn dò, Oa Oa sẽ lập tức đi sắp xếp."



Chiết Tử Du suy nghĩ một lát lại nói: "Đúng rồi, triều đình hạ lệnh sau này xây nhà cửa phải dùng nhiều gạch ngói đúng không?"


Diệu Diệu đỏ mặt lên nói: "Diệu Diệu cảm thấy Dương đại nhân hình như...hình như là người mắc bệnh nghiện sạch." "Bệnh nghiện sạch? Sao ta không cảm thấy thế nhỉ?"



Liễu Đóa Nhi không khỏi thấy rợn người, khi nàng ta ở Tuyền Châu cũng từng gặp một công tử thế gia nghiện sạch, người này tính tình cao ngao, trong nhà chỉ cần có khách đến chơi, những đồ vật gì họ chạm vào đều bắt người hầu phải lau rửa lại thật sạch, rửa đi rửa lại. Nếu như có người đến phủ hắn mà nhổ đờm thì sẽ lệnh cho người nhà phải cậy hẳn khoảng đất đó lên và vứt đi thật xa.



Liễu Đóa Nhi còn nghe khách đến kể về vị công tử thế đó sau khi mây mưa với thê tử xong bất kể là đông hay hạ cũng lập tức dậy tắm rửa, tắm đến mức như thể lột một lớp da của mình ra vậy, sau đó mới thay quần áo đi ngủ. Cuộc chiến của Trần Hồng Tiến và Trương Hán Tư làm cho gia đình này chịu liên lụy, khi vị công tử đó bị bắt vào đại lao vẫn không thay đổi việc nghiện sạch này. Khi ngục tốt đến đưa cơm hắn đều nhéo cái mũi, bảo ngục tốt phái giơ cao mâm cơm lên mới được nói chuyện, nói là hắn sợ nước bọt của ngục tốt bắn vào cơm của mình, tức khí ngục tốt đó liền đổ hết cơm của hắn vào bên cạnh cái bô, làm cho hắn đủ buồn nôn. Nhưng qua lại với Dương Hạo nhiều ngày lại chưa từng thấy Dương Hạo có biểu hiện của căn bệnh đó.



Diệu Diệu thấy tiểu thư không có hiểu được ý của mình, liền đỏ mặt lên, lắp bắp nói: "Diệu Diệu cảm thấy Dương đại nhân hình như thích sạch trong chuyện nam nữ, những nữ nhân mà ngài ấy muốn sẽ ngài ấy sẽ không để cho họ phải ra mặt tiếp khách làm buôn bán. Nếu như Dương đại nhân và Ngô Oa Nhi đã thật sự làm chuyện đó thì ngài ấy...ngài ấy sẽ không để Ngô cô nương thất bại thảm hại như vậy đâu, sao có thể để tiểu thư và Ngô cô nương cùng đứng ngang hàng làm hoa khôi được?"



Liễu Đóa Nhi hoài nghi nói: "Nam nhi thường chỉ đóng kịch mà thôi, sao có thể có căn bệnh lạ như vậy, mà sao ngươi nhìn ra?"



Diệu Diệu lắp bắp nói: "Diệu Diệu chỉ nhìn vào cử chỉ bình thường của đại nhân rồi đoán ra thôi."



Liễu Đóa Nhi tức giận nói: "Tiểu nha đầu này xem xét cũng tỉ mỉ nhỉ, không phải là có ý với Dương đại nhân đấy chứ?"



Diệu Diệu giật nảy mình, vội xua tay nói: "Không có, không có, Diệu Diệu sao dám vọng tưởng chứ?"



Liễu Đóa Nhi chỉ là thuận mồm nói thôi, không phải là ý từ trong lòng, vừa nghe lại thấy đúng. Vừa rồi đột nhiên lại thấy Diệu Diệu hơi bị kích động với ý nghĩ lấy thân báo đáp của mình, hơn nữa thời gian gần đây lại hay qua lại với người khác phái, quả thật là có chút lưỡng tình tương duyệt, tuổi của nàng cũng dần lớn, chuyện nam nữ cũng không thể tránh được.



Mặt khác lại cũng động đến việc tranh phong nguyệt với Ngô Oa Nhi, khi nữ nhân đố kị thì sẽ làm ra những việc mà quả thật không thể giải thích được.



Nhưng Liễu Đóa Nhi lại không hề có ý gả cho Dương Hạo, bất kể trước đây nàng ta phong nguyệt như thế nào, có bao nhiêu sĩ tử quyền quý theo đuổi nhưng một khi gả vào nhà người ta thì sẽ phải âm thầm mà đi vào cửa sau, làm một nữ tử bình thường tương phu giáo tử, đột nhiên mọi thứ trở nên lặng lẽ ảm đạm, cái cảm giác, mùi vị đó không phải là cuộc sống mà một thiếu nữ như nàng muốn có.



Hơn nữa làm thiếp ư? Đúng vậy, nếu như nàng gả cho Dương Hạo thì chỉ có thể làm thiếp mà thôi. Bây giờ nàng với Dương Hạo vừa là bạn làm ăn lại vừa là bằng hữu mật thiết, cái cảm giác thân mật, tương tri tương kính này một khi làm thiếp của hắn rồi thì liệu còn tồn tại không? Nếu như Dương Hạo thật sự như lời Diệu Diệu nói, là một người thích sạch thì một khi hai người nảy sinh quan hệ tuyệt đối sẽ không để cho nàng tiếp tục phát triển trong nghề này nữa.



Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu sắp được xây dựng xong rồi, nàng rất nhanh sẽ trở thành hoa khôi của Biện Lương, nàng đang ở tuổi xuân, còn có tiền đồ tốt đẹp ở phía trước, còn có rất nhiều sự lựa chọn khác, nếu làm như vậy thì chẳng khác nào con khổng tước bị nhốt trong lồng vàng. Đó không phải là cuộc sống mà nàng muốn. Lời của Diệu Diệu gióng như một gáo nước lạnh, thoắt cái đã dội vào đám lửa trong lòng nàng, nàng đã bắt đầu tỉnh táo lại.



Nhưng, bây giờ sắp đến lúc mở mày mở mặt rồi, chẳng nhẽ lại chia sẻ ánh hào quang đó với Ngô Oa Nhi thế sao?



Liễu Đóa Nhi tức giận dậm mạnh chân xuống, đá cục đá xuống hồ, làm động bóng hình xinh đẹp của nàng dưới nước.