Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 27 : Phổ Tề thiền tự

Ngày đăng: 20:52 19/04/20


Đi bộ trong tuyết lớn, còn kéo theo xe lương giống như trâu bò chắc chắn là rất gian khổ. Mà Đinh Hạo tựu trung lại là người vất vả nhất, bới vì xe trượt tuyết quá nặng, la ngựa lực không đủ, hắn chẳng những phải buộc dây thừng kéo xe còn thỉnh thoảng chạy trước chạy sau chiếu cố toàn bộ đoàn xe di chuyển, chỉ điểm tráng dân buộc chặt xe trượt tuyết.



Vất vả như thế đến ngày thứ ba cuối cùng Đinh Hạo kiệt lực ngã bệnh, hắn chỉ có thế nằm trên xe trượt tuyết bị người kéo đi. Hắn sốt cao không dứt, đoàn xe kiếm dược vật thích hợp trước tiên cho hắn ăn cũng không thấy hiệu quả, trán hắn nóng có chút doạ người.



Nơi này không người, lại không có chỗ chạy chữa, Đinh Ngọc Lạc vừa kinh vừa sợ, chỉ phải lấy khăn lụa của chính mình bọc tuyết đặt ở trán hắn làm hạ nhiệt độ. Đinh Hạo trên đường mê man, tỉnh lại rất ít chỉ biết là đoàn xe từ cánh đồng tuyết không ngừng đi tới nếu lại không thấy được Quảng Nguyên thành, mỏi mệt không chịu nổi chỉ sợ đội ngũ sẽ hỏng mất, huyết nhục gắn liền, dù sao sức lực có hạn không có khả năng đi liền một mạch.



Sáng sớm ngày thứ năm, cơn sốt của Đinh Hạo giảm một chút, thần chí cũng có chút tỉnh táo, Đinh Ngọc Lạc vui mừng quá đỗi, nàng một bên lôi kéo, một bên quay đầu cùng Đinh Hạo nói chuyện, nói với hắn tình hình hai ngày nay, bỗng nhiên có tiếng dã thú kì quái vang lên.



Đinh Ngọc Lạc kinh hãi, vội vàng quay đầu nhìn, chỉ thấy đội ngũ đã đi qua một triền núi thấp, trên cánh đồng tuyết mênh mông xuất hiện một mảnh kiến trúc, từ xa nhìn lại, liền biết là một ngôi chùa. Phía trước Phùng đầu lĩnh bổ nhào vào đống tuyết, sau khi đứng lên liền hoa chân múa tay vui sướng, la to như điên.



Nguyên lai chùa này tên là Phổ Tề Tự, là chùa lớn nhất bên ngoài Quảng Nguyên thành, phương trượng Không Không đại sư phật pháp cao thâm, uy vọng rất lớn, nhiều nhà giàu trong Quảng Nguyên thánh thường đến chùa dâng hương, nghe Không Không đại sư giảng kinh. Tất nhiên Phùng đầu lĩnh nhận ra ngôi chùa nổi tiếng này.



Dọc theo đường đi bởi vì bọn họ xông vào cánh đồng bát ngát, đi đều không phải là đường, hơn nữa tuyết lớn bao trùm, không có dấu vết rõ ràng, cho nên Phùng đầu lĩnh chỉ có thể xác định đại khái hướng đi, cũng không biết chính mình rốt cuộc tới chỗ nào rồi. Tới nơi này rồi hắn mới biết được, chính mình đã tới ngoại thành Quảng Nguyên. Nơi này cách Quảng Nguyên thành chỉ gần nửa ngày lộ trình, đương nhiên đó là tốc độ khinh xa bình thường, dựa theo tốc độ bọn họ hiện tại muốn tới ước chừng mất một ngày.



Biết được đã đến Quảng Nguyên thành, toàn bộ đoàn xe vui mừng như điên, bọn họ cố sức kéo xe lương, điên cuồng hô loạn tiến về phía Phổ Tề Tự. Trước cửa chùa có bốn chú tiểu đang hăng say cầm chổi lớn quét tuyết, chợt thấy một đám người chậm rãi mà đến, mang vô số la ngựa, kéo chiếc xe không có bánh cổ quái, trên người ăn mặc nhếch nhác, trong miệng ô ô quái khiếu, tưởng là cường đạo thổ phỉ đến đánh cướp chùa, nhất thời hồn phi phách tán, bốn chú tiểu đem chổi vứt đi, vội vàng xông tới đóng cửa, sau đó liền khó sướt mướt đi gặp phương trượng Không Không.




Đinh Ngọc Lạc nghe đến đó mừng như điên, lập tức toàn thân khí lực hư thoát, ngồi một chỗ nửa ngày không lên tiếng được, chỉ cảm thấy thân mình mỏi mệt ngay cả một ngón tay cũng ko muốn nhúc nhích.



Không Trí thấy bộ dáng nàng, còn tưởng rằng nàng kinh ngạc không hiểu, liền giải thích: " Bắc đế Da Luật Thuật đi thị sát, hoang dâm vô đạo, khi đông thú(thăm thú phía đông) bị bỉ quốc đại thần Tiêu Tư Ôn, Di Ly Tất, Nha Lý Tư sai người giấu lưỡi dao sắc bén ám sát. Hiện giờ vì tranh đấu đế vương, bỉ quốc các tộc tù lĩnh đều tập kết binh mã, ai còn có tâm nam hạ. "



"Đa tạ….. đa tạ đại sư cho biết." Đinh Ngọc Lạc một lời chưa hết, nước mắt đã rào rào chảy xuống, lần này, là vui mừng vô hạn mà khóc.



Trước công đức điện, một chú tiểu đầu bóng lưỡng kéo theo chổi lớn, lấm la lấm lét vội vàng bước vào gặp Không Không sư phụ, kinh ngạc nhìn về phía tăng nhân một cái hỏi: "Huyền Chiếu sư phó, phía trước như thế nào náo nhiệt vậy?"



Hoà thượng kia nói:" Lương đội Đinh gia trên đường đi qua đây mà thôi, không phải chuyện của ngươi, hảo hảo quét tước đại điện đi. Bích Túc, ngươi nếu lười biếng dù có Không Văn sư thúc thương hại, phương trượng cũng sẽ không tha cho ngươi. "



"Vâng vâng ạ….. " Bích Túc cúi đầu khom lưng tiễn bước Huyền Chiếu hoà thượng, nhãn châu xoay chuyển, thì thào lẩm bẩm. "Lại là bọn hắn, lương đội to như vậy, lại gặp tuyết lớn thật khó cho bọn họ, xem ra lần này dựa vào sai người không như thế nào lại khó khăn vì bọn họ a, hắc!Nếu không lần này ở phổ tề tự đại gia ta có mục tiêu khác, còn muốn trêu đùa các ngươi một phen. " nguồn TruyenFull.vn



Bích Túc nói xong, khiêng chổi lên đem vào đại điện…