Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 280 : Hai nghìn tuổi

Ngày đăng: 20:56 19/04/20


"Triệu khanh có lời gì muốn nói sao?"



Nghe thấy tấu chương của Triệu Phổ, Triệu Khuông Dận không tự chủ được bản thân vội vàng ngẩng đầu lên hỏi.



"Quan gia, trong thư tỉnh, xu mật viện, tam tư sử, Khai Phong phủ, thậm chí cả công binh hộ các bộ và quan phủ địa phương, phát vận tư, chuyển vận tư cùng hợp lực hợp tác, để cùng nhau buôn bán vận chuyển lương; đài viện, điện viện các ngự sử thậm chí các quan giám sát đường đạo, giám sát sứ… thần cho rằng, nguy cơ của Biện Lương có thể được giải quyết." Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn



"Sao cơ?" Triệu Khuông Dận tỏ ý lắng nghe, nghe hắn khẳng định lại một lần nữa kế hoạch của Dương Hạo, không khỏi vui mừng nhướng mày, tam tư sử Sở Chiêu Phụ thì căng thẳng lại càng mừng giống như vứt được một viên đá xuống đất. Hắn cảm kích nhìn Dương Hạo một cái trong lòng thầm nghĩ: "Có nghĩ thêm cũng không ra cách nào nữa, cứ cho là ta và quan gia đã quen biết nhâu lâu nay, chỉ sợ cũng phải rơi cái đầu này xuống, Dương đại bổng đưa ra kế này lần này quả là đã cứu cái mạng già của lão phu rồi, người này quả thật là quý nhân trong mệnh của Sở lão ta. Đáng tiếc là ta chỉ có một người con gái, người khác hiện nay cũng mới có bảy tuổi, nếu không thì sẽ gọi hắn đến làm con rể, chức tam tư sử này của ta hãy còn có thể tiếp tục làm tiếp."



Sở Chiêu Phụ vừa mới chỉ nhìn thấy không bị chặt đầu của mình, cho dù bị phế quan lưu đầy cũng nhận hết, bây giờ vừa có cách để giải quyết vấn đề lão lập tức lại bắt đầu nghĩ cách bảo vệ địa vị quan của mình.



Trước điện, Triệu Phổ lời nói gió bay lại chuyển ý: "Nhưng mà, thần chịu long ân của bệ hạ, thân là tể tướng điều chỉnh bách quan, là người hiểu rõ nhất những việc của quan lại địa phương. Việc này liên quan đến hưng vong của xã tắc, nhưng nếu muốn để cho các quan lại các ti địa phương không tiếc công sức, quả thật là một chuyện quá khó khăn. Quan gia ngồi trên cao cả thiên hạ, bên dưới văn võ vô số, đa số tự thân vận động, đạo lý giám sát quan viên vận lương, lý nên ngồi trong khu trấn giữ. Mà trọng trách nặng nề như thế thật không dễ giao cho các thần trong triều đình, ngoại lệ này mà được mở ra hậu họa sau này khó lường ……"



Triệu Khuông Dận nghe không xuôi, nhíu mày căng thẳng hỏi: "Vậy Triệu khanh có kế sách nào lưỡng toàn không?"



Triệu Phổ cung kính cúi người, thấp giọng nói: "…… thần tiến cử một người, có thể đảm nhận được trọng trách này."



"Là ai?"
Triệu Phổ không ngờ rằng hoàng đế lại phong một chức vương cho Triệu Quang Nghĩa. Trước hôm nay, Đại Tống còn chưa có một vương gia nào, chỉ phút chốc đột nhiên xuất hiện hai người, Triệu Phổ nhất thời cũng có chút loạn tay loạn chân, trong lòng chỉ nghĩ: "Quan gia đây là vì muốn an ủi hắn, hay là đã thấu hiểu tâm ý của ta?" Nhất thời được được mất mất, suy nghĩ mãi, mọi người đã lần lượt hướng về Triệu Quang Nghĩa chắp tay chúc mừng, miệng nói vạn tuế, hắn lảo đảo mới đứng dậy được.



Hoàng tử thành niên, theo những lệ cũ của hoàng gia, chính là cần sống ở bên ngoài cung. Cho dù nay đã phong hoàng thái tử, cũng chỉ có thể ở trong cấm cung đơn độc ở trong quần thể cung điện tách biệt, không được trộn lẫn trong hậu cung đại nội. Nhưng chỗ ở của bọn họ cách hoàng cung cũng không xa lắm, hơn nữa lại gần với đại nội. Từ Thiên Ba Môn đi ra, qua Kim Thủy cầu không xa chính là nơi ở của vị hoàng tử trưởng này.



Triệu Đức Chiêu nhận được khẩu dụ phong Ngụy vương như cơn gió truyền ra ngoài cung, Triệu Đức Chiêu đang ở trong phủ đọc sách, nhận được thánh dụ liền nhập cung mà cảm tạ hoàng ân. Khi hắn vội vàng đi vào Văn Đức điện, Trương Đức Quân cầm thánh chỉ có dấu triện ngọc, đi trưng thu môn hạ quan ấn của nha môn vừa quay về. Lúc này hắn đang tuyên bố thánh chỉ Triệu Quang Nghĩa, Triệu Đức Chiêu hai chú cháu đang quỳ xuống tạ ân, hai người liền cùng lúc được phong vương: Tấn vương và Ngụy vương.



"Hoàng nhi hôm nay con được phong vương, ngày mai sẽ phải thay mặt trẫm rời kinh, giờ hãy đi hậu cung để gặp mặt nương nương, trẫm cũng có lời phải dặn dò con."



"Các khanh, bãi triều."



"Chúng thần tuân mệnh!" Các quan triều lần lượt thi hành lễ, sau đó vội vàng cúi người lui xuống, Triệu Đức Chiêu cung kính bái lễ với quan gia, đứng dậy liền chặn đường đi của Dương Hạo, thanh nhã tôn kính mà hướng về phía hắn hành lễ, Dương Hạo vừa thấy Ngụy vương hành lễ với hắn, lo lắng mà trả lễ lại. Triệu Đức Chiêu ôn tồn nói: "… Dương viện sử xin hãy đợi một lát, cách lần này Giang Hoài điều lương hẳn là chủ ý của Dương viện sử, bản vương được nhận trọng trách, còn có những việc muốn thỉnh giáo viện sử."



Dương Hạo thấy Ngụy vương gia: "Chúc mừng thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế, hai chữ thỉnh giáo này quả thật không xứng đáng, Dương Hạo ở trên điện trước mặt thiên tuế nào dám."



Triệu Đức Chiêu mỉm cười gật đầu, liền vội vàng đi theo sau phụ hoàng đang lui triều mà quay về đại nội. Dương Hạo thở dài một tiếng, vừa mới đứng thẳng lên, Triệu Quang Nghĩa đang cố ý bước từng bước thật chậm đằng sau liền nhanh chóng cắm mặt đi tới trước mặt hắn, Dương Hạo vội vàng lại cúi người xuống, chắp tay nói: "… Dương Hạo kiến giá Tấn vương gia, cung chúc thiên tuế thiên thiên tuế ……"