Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 282 : Tế thần tiên
Ngày đăng: 20:56 19/04/20
Sông Kim Thủy dù không phải trung tâm thành trì phồn hoa nhất, nhưng phong cảnh mỹ lệ thanh cao, vì thế rất nhiều đại quan quý nhân đều xây các biệt thự trạch viện làm việc tại đây. Nó trở thành một khu cao cấp biệt lập bậc nhất của đại Tống. Vì thế xung quanh đó cũng liền ăn theo mở ra rất nhiều mễ điếm, dược điếm, tửu điếm,….
Nữ nhân thời Tống triều có thể "chống trời", những cô gái thôn quê phải xuống ruộng làm việc cày cấy như nam nhân. Trong thành, những tửu điếm, dược điếm, mễ điếm… cũng giống như trong những quán rượu thịt có rất nhiều những nữ nhân trang điểm mỹ miều thân cong quấn khăn thanh hoa. Trên phố nam nam nữ nữ đi lại tấp nập, một vài tiểu thư phu nhân của đại hộ giàu có đều rảo bước thong dong trên phố, cũng chẳng sợ bị lộ khuôn mặt mình, điệu đà mà quyến rũ kẻ khác, rất nhiều người vây lại xem những kẻ mãi võ trên phố, vô cùng náo nhiệt.
Chiết Tử Du rời khỏi Lưu gia dược phủ, đang vội vã đi lại trong đám người đông đúc. Đột nhiên nghe thấy từ trong đám mãi võ trên đường truyền đến một tiếng ca: "Nhân sinh nếu chỉ như mới ban đầu, hà sự thu phong bi họa phiến? Đến khi nhàn biến tâm kẻ địch, mới biết được lòng người dễ thay đổi."
Tiếng hát này cất lên như có ma lực như tiếng chuông ngân, đánh động vào tình cảm vào vết thương lòng của Chiết Tử Du. Trái tim nàng không khỏi chua xót, vội vàng dừng bước chân, chầm chậm quay về phía đường bên cạnh.
Trên sân khấu đang diễn một vở kịch, từ sau khi Dương Hạo ở Nhất Tiếu Thiên Kim lâu lần đầu sáng tác ra một hình thức biểu diễn mới mẻ, đem ca vũ tài nghệ kết hợp làm một thể, dùng một câu chuyện cảm động êm dịu xâu chuỗi lại biểu diễn đạt được thành công, những nghệ nhân Khai Phong lần lượt bắt chước, tự biên luyện các tiết mục ca kịch mua vui cho khách nhân. Có một vài những gánh hát còn trực tiếp sử dụng lại chế lại khúc Nhất Tiếu Lâu để biểu diễn lại. Trên sân khấu lúc này là "Đào Hoa Phiến" chính là một phiên bản làm lại của Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu bọn họ.
Kịch bản Đào Hoa Phiến này không phải là Đào Hoa Phiến nổi tiếng trong kịch trường hậu thế, chỉ là Dương Hạo đã mượn dùng tên này mà thôi. Dương Hạo đã phải vắt óc suy nghĩ năm lần bảy lượt để nghĩ câu chuyện này, phần lớn chỉ là đưa ra đại khái của câu chuyện. Nếu có đoạn hát kinh điển là hát lên, tứ đại hành thủ là người đa tài đa nghệ đã lấy những tư liệu mà hắn cung cấp mà gia công và sáng tác. Hắn làm người biên kịch mà lại vô cùng nhàn rỗi.
Bản Đào Hoa Phiến không phải là vở kịch trong trí nhớ của hắn mà ra, mà là hắn dùng câu chuyện của bản thân mình và Chiết Tử Du làm nguồn gốc mà cái biến thành một kịch bản. Màu sắc của câu chuyện ảm đạm, không có quá nhiều khúc mắc, tình tiết câu chuyện và sự thực cũng có thay đổi đi nhiều. Nhưng không phải khúc mục Nhất Tiếu Lâu được ưa chuộng nhất, nhưng một vài tình tiết, đặc biệt là khi hai người lần đầu gặp mặt, những cảnh khó quên khi hai người gặp lại, được hắn viết rất nhập tâm. Người ngoài xem kịch chỉ là xem kịch, Chiết tử Du xem kịch lại không hề giống.
Nàng ngẩn người mà nhìn biểu diễn của hai người ở trên sân khấu. Lĩnh xướng ở trên đài đã hát qua đoạn định tràng thi. Bắt đầu chính thức biểu diễn. Màn thứ nhất chính là cảnh gặp gỡ lần đầu của một tên tiểu quản sự của tướng quân phủ đệ với nữ nhân vật chính ở bàn tiệc rượu, Chiết Tử Du vừa xem đã hiểu được vở kịch này được viết bởi Dương Hạo. Bên trong còn rất nhiều những từ đối đáp, vốn chính là chỉ có hai người họ mới biết.
Đang xem đến đoạn hai người trùng phùng trên phố, vai nam chính hỏi nữ chính tên họ, nữ nhân vật chính trả lời Dịch Tử Du, Chiết Tử Du trong lòng thầm nghĩ: "Dịch Tử Du, Chiết Tử Du……." Nghĩ đến điều này muốn quên cũng quên không nổi, cứ mãi làm nàng bối rối ở lần trùng phùng tại Khai Phong, nhất thời đau lòng không nói nên lời.
Trong đám người có vài người nam nhân đi tới đi lui rất nhà rỗi, bọn họ vừa không giống như lên phố mua bán, cũng chẳng giống như có chuyện gì vội vàng phải đi qua, mà là chuyên tập trung ở những nơi đông người, đặc biệt thích đi qua những nơi buôn bán, đầu diện, y phục trang sức, bán hoa. Sau đó liền tụ tập trong đám người, đứng xem ngõa tử, câu lan, bắt tay với những người xung quanh nhưng đôi mắt gian tà lại nhìn bốn phía thăm dò.
Bọn họ không phải là kẻ trộm, nói một cách chính xác cũng chính là kẻ trộm. Chẳng qua khiến ta nhìn không ra hành tung của những tên trộm chuyên nghiệp này. Chúng không trộm những tài sản có giá trị của người đi đường, mà bọn chúng chỉ trộm hương mà thôi. Bọn họ là tễ thần tiên, tễ thần tiên là một biệt hiệu mà bách tính Khai Phong đặt cho những loại người này. Nếu tính đến thời nay, bọn chúng được gọi là những tên cáo già háo sắc, tin chắc sẽ có rất nhiều người hiểu được bọn chúng làm nghề gì.
Không sai, bọn chúng chính là trà trộn trong đám người đi tới đi lui, nhìn thấy nữ nhân nào nhan sắc cũng ổn, thân hình mê người liền tìm cơ hội tiến gần đến nơi rồi chầm chậm mà hành động. Mỗi lần đến những ngày lễ trọng đại Trùng Dương, Thượng Nguyên, Trung Nguyên, người trên phố đông đúc nhất, bọn chúng như cá gặp nước, bình thường nếu có cơ hội, bọn chúng tự nhiên cũng sẽ không bỏ qua.
Chiết Tử Du thất kinh khẽ hừ một tiếng: "Cả trời thần phật sẽ có sức xoay chuyển trời đất hay sao? Sáng sớm ngày mai chúng ta cũng đi, cùng đường làm việc cùng đám thần tiên này, bổn cô nương lại muốn xem xem, đám thần phật đầu trời này tập trung lại, rốt cuộc là ai có thể làm khó ai.?"
"Cái gì? Quan nhân muốn làm khâm sai phó sứ đi Giang Hoài vận chuyển lương sao?" Ngô Oa Nhi nghe những lời của Dương Hạo, nhất thời kinh ngạc trợn mắt há mồm, nàng không thể ngờ được cái kế mà bản thân nàng tham dự xây dựng, lại quay lại làm phiền, cuối cùng lại rơi ngay lên đầu của người đàn ông của mình, khiến hắn phải đi giải quyết khúc mắc này.
"Đúng thế, sự việc khẩn cấp, sáng sớm ngày mai sẽ đi." Dương Hạo nhìn nàng bằng ánh mắt âu yếm, nhẹ nhàng nói: "Vốn muốn mấy ngày gần đây đón nàng qua cửa, nhưng mà việc này đến sẽ phải xa cách mấy tháng trời. Bất kể những chuyện này, đợi nàng sắp xếp thỏa đáng chuyện của Hồ Mị Quật, đến trong phủ ở, đợi ta quay lại, chúng ta sẽ sắp xếp lại một chút."
Ngô Oa Nhi nói một cách nũng nịu: "Nô gia……..nô gia chỉ là một thiếp nhất phòng, chỉ cần một chiếc kiệu nhỏ đến đón qua cửa đã được rồi, nào dám tham vọng đại nhân còn phải đích thân làm?"
"Nạp thiếp. Đó chỉ là làm cho người ngoài xem mà thôi, Dương mỗ cũng không thể quá qua loa coi thường tục thế, nhưng…… đã vào cái cửa này, nàng chính là người phụ nữ của ta, việc của một người con gái, lớn nhất chẳng qua cũng là chuyện cả đời, làm chồng sao có thể quá khinh suất, ức hiếp nàng chứ. Nàng yên tâm, đợi ta quay về, chúng ta chính thức làm lễ."
Dương Hạo đường tình trắc trở, hiện nay cuối cùng cũng hiểu được việc trân trọng người ở trước mắt, Ngô Oa Nhi cảm động nước mắt nóng hổi lưng tròng. Chỉ cảm thấy bản thân đem cả cuộc đời gửi gắm cho người đàn ông như vậy quả thật không còn gì phải hối hận và oan ức. Nàng thoáng nghĩ đến Đông Kinh thiếu lương vốn là kế hoạch của Chiết đại tiểu thư, bây giờ triều đình lại muốn đến Giang Hoài điều lương, cũng không biết Chiết đại tiểu thư sẽ ngồi nhìn không giải quyết hay không? Trong lòng nhất thời kinh hãi, sự việc ảnh hưởng đến người đàn ông của mình, tâm tình này lại nghĩ mãi không ra, mật thiết, nàng lập tức nói: "Nô gia theo quan nhân cùng đi nhé."
"Hồ đồ!" Dương Hạo cười nhìn nàng đánh vào mông nàng một cái: "Ta theo Ngụy vương đi vận lương, làm sao lại để nàng theo được chứ? Sao thế, chỉ mới có mấy ngày mà đã không nỡ rời xa ta sao? Ha ha, nàng ở Biện Lương ngoan ngoãn đợi ta cho ta, nếu không thì, đợi ta quay về kinh, sẽ dùng gia pháp xử đó, cẩn thận mà giáo dục nàng một phen."
"Không phải thế,…….nô gia…….ái!" Ngô Oa Nhi tính tình chính trực nàng không thể đem ân nhân ra thú tội, lại không muốn việc công của quan nhân bị hỏng, trong lòng liền nghĩ: "Chàng không cho ta đi, ta sẽ lén đi theo cùng là được. Nếu Chiết đại tiểu thư còn có kế hoạch dự phòng, nguy hiểm đến quan nhân của ta, lúc đó……lúc đó Oa Oa chỉ đành đem sự tình này nói hết ra với quan nhân mà thôi, phải giúp đỡ cho lão gia nhà mình, trời cao đất dày, Chiết đại tiểu thư, Oa Oa lúc đó cũng đành có lỗi với nàng."
Triệu Quang Nghĩa là hoàng đệ, nhưng Triệu Quang Mỹ cũng là hoàng đệ, mà Triệu Quang Nghĩa chấp chính nam nha, xử lý việc Khai Phong phủ, trong tay nắm quyền trọng trách lớn của bách dân đô thành Đại Tống. Quyền bính của hai hoàng đệ lại vô cùng khác nhau. Nhưng nay, Triệu Quang Nghĩa đã được phong vương, địa vị càng được nâng lên một bậc. Chiếu theo lý mà nói, văn võ bá quan đối với việc phong vương của Triệu Quang Nghĩa càng nên vội vàng mà đến chúc mừng mới phải, nhưng hoàng tử trưởng Đức Chiêu cũng đồng thời được phong vương nên đã chỉ chốc lát che lấp hoàn toàn hào quang của hắn.
Hoàng tử sớm muộn cũng phải xưng vương, bất kể là Triệu Quang Mỹ hay là Triệu Đức Phương, tương lai không thể thiếu được một danh hiệu vương tước. Trước lúc đó không có xưng vương, là bởi vì Đại Tống vừa mới lập quốc không lâu, hoàng đế Triệu Khuông Dận còn thường xuyên tự mình điều binh đông thảo phạt tây, nam chinh bắc chiến, bốn phía thâu tóm các nước Trung Nguyên. Về chuyện phong vương này, hắn cũng không tiện, cũng không thể phong vương tước cho những con cháu huynh đệ hoàng thất chưa từng lập công trạng nào.Cứ như thế, Triệu Đức Chiêu lâm nguy nhận mệnh, được nhận phong vương, chấp tiết thành, thay mặt thiên tử hành đạo, đi xuống Giang Hoài, có những ý nghĩa không giống bình thường.
Thượng ý có phải là muốn bắt đầu bồi dưỡng hoàng tử kế vị không? Vì thế mới nhanh chóng gia phong vương tước, còn đặc biệt phái đi nhậm chức trọng trách nặng nề như thế? Một ngày thành công giải quyết được việc này, Ngụy Vương này chẳng còn nghi ngờ gì sẽ có thể lập được đại công, xây đựng được uy phong của bản thân. Hiện nay thánh thượng xuân thu đang ở đỉnh cao, hiện tại còn bồi dưỡng thế tử, hơn nữa là một hoàng tử đã trưởng thành trở thành thế tử đó là một khả năng vô cùng lớn. Cứ như thế này văn võ bá quan qua lại giao tiếp với Nam nha cũng sẽ vô cùng cẩn thận, vốn qua lại nhiều và vô cùng mật thiết lúc này cũng sẽ thu kiếm ngồi im chờ xem động thái xung quanh.