Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 286 : Mỹ nhân tâm

Ngày đăng: 20:56 19/04/20


Sau khi an ủi để Mục Vũ và Mỗ Y Khả đang nước mắt lưng tròng rời đi. Dương Hạo liền quay lại nói với Oa Oa đang đứng ở một bên mỉm cười bắt tay, đi về phía hậu trái, Oa Oa cúi đầu hỏi: "Quan nhân, chàng…… sáng sớm ngày mai phải đi thật à? Thời gian ngắn ngủi như thế, mọi việc liệu có thể chuẩn bị thỏa đáng không?"



Dương Hạo gật đầu nói: "Ừ, "nước ít không thể rửa sạch đất", nhưng hiện nay đã không thể lo lắng nhiều đến thế rồi, có những việc chỉ có thể vừa đi vừa nghĩ, vừa nghĩ vừa bổ sung hoàn thiện thôi. Không thể cứ ở trong thành Đông Kinh mà tiếp tục ngồi bàn luận nữa, quan gia hiện nay giống như đang ngồi trên đống lửa vậy, gấp lắm rồi."



Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Oa Oa, thấp giọng nói: "Chuyện bên Mị Hồ Quật nàng đã giải quyết xong chưa?"



Ngô Oa Nhi thản nhiên gật đầu: "Vâng, cũng đã giải quyết rồi, nô gia đem những chuyện quan trọng đều sắp xếp cho Đại Ngư, Tiểu Ngư, hai tỷ muội họ nhanh nhẹn ngoan ngoãn, lại không ở dưới Oa Oa, trong Mị Hồ Quật ngoài bản thân thiếp ra thì họ cũng rất nổi tiếng. Mị Hồ Quật được tiếng tăm như hôm nay cũng có một nửa công trạng của tỷ muội họ họ giúp đỡ thiếp gây dựng nên."



Nói tới đây nàng nhìn Dương Hạo một cái: "Nếu không thế thì sao ngày hôm đó nô gia lại có thể chọn hai tỷ muội họ theo để cùng đi gặp quan gia chứ?"



Nghĩ tới Dương Hạo không ham mỹ sắc, viết chữ trêu chọc trên mông nàng, lại nghĩ tới hai người cuối cùng cũng thành nhân duyên, khuôn mặt Oa Oa bỗng dưng có vẻ xấu hổ và đắc ý.



Dương Hạo cũng cười, Oa Oa lại nói: "Bên Như Tuyết Phường nô gia cũng đi một lần. Lần này bái hội Liễu hành thủ, chính thức ra mắt nàng ta một tiếng, sau này Thiên Kim Nhất Tiếu một nhà độc đại, Mị Hồ Quật cũng cần đến sự chăm sóc của nàng ta."



Dương Hạo lặng người, không cười nữa hỏi: "Nàng đến Như Tuyết Phường à? Nàng không phải nói, tuyệt đối không thèm bước một bước chân vào Như Tuyết Phường sao?"



"Bây giờ không giống trước kia nữa." Oa Oa quay đầu cười: "Lúc đó nô gia là đệ nhất hành thủ Biện Lương Mị Hồ Quật đại danh cao ngất, nhưng nay nô gia chỉ là một tiểu nữ mang tên Ngô Oa Nhi. Đệ nhất hành thủ thì sẽ không thể gặp đệ nhất hành thủ, nhưng Ngô Oa Nhi thì lại có thể gặp được Liễu Đóa Nhi cô nương."



Dương Hạo nghe xong trong lời nàng có điều gì chân thành, yêu cái nụ cười e thẹn của nàng, nếu không phải đi xa đường dài, thật là chỉ muốn ôm nàng vào lòng, yêu thương một lần.




So với sự sống động hương sắc của Ngô Oa Nhi, khí chất của nàng có chút gì thiên về thanh cao lạnh lùng. Trong tay nàng đang nhẹ nhàng chống vào hông, thắt lưng giắt một viên ngọc lớn.



Ngày mai Dương viện sử phải rời kinh đi đến Giang Hoài rồi, đêm nay, nàng nghe Diệu Diệu phái người đến nói với nàng tin này. Tâm tình nhất thời như lạc lõng. Đại nhân phải rời kinh rồi, nhưng lại không thông báo với nàng một tiếng, trong lòng nàng khó tránh có chút buồn tủi. Tình cảm giữa nam nữ là kì diệu nhất, nàng cũng không biết bắt đầu từ khi nào, Dương Hạo và nàng chỉ cần rời xa là trở nên xa cách như thế.



Hắn thích Diệu Diệu, muốn đem Diệu Diệu đi theo bên cạnh hắn, cho dù sự giúp đỡ của hắn đối với mình không tốn nhiều sức nhưng mà sự bảo vệ quan tâm của hắn đến Diệu Diệu sao lại hơn cả ả chứ. Hiện nay, hắn lại thích cả Ngô Oa Nhi, lại dám nạp ả làm thiếp. Nghĩ đến Ngô Oa Nhi đăng môn làm thiếp, khuôn mặt hạnh phúc vinh quang vô cùng, Liễu Đóa Nhi trong lòng liền có chút thù hằn.



Nàng cũng thích Dương Hạo, dù rằng cái tình cảm nhàn nhạt đó chẳng đủ để nói đến việc cạnh tranh như thế nào. Nhưng mà thích thì vẫn là thích, mà bây giờ, cái loại yêu thích này lại giống như bị người ta cướp đi mất. Một người là từ nhỏ đã theo hầu nàng, tình cảm như tay chân – Diệu Diệu, một người là trong lúc nguy khốn đã ép nàng vào đường cùng, tài nghệ so sánh còn thắng nàng một bậc – Ngô Oa Nhi, thế sự trên người, hai người họ lại trở thành người gần gũi nhất của Dương Hạo, người mà vốn đã hết lòng hết sức giúp đỡ nàng trước đây. Còn bản thân trái lại bị đẩy ra bên ngoài, trong lòng cứ có cảm giác không thoải mái.



Nhưng mà, cái này không phải chính là lựa chọn của chính bản thân nàng sao? Trước lúc này, nàng còn cứ lo lắng Dương Hạo này nếu tâm tư muốn nạp nàng làm thiếp, lại không biết nên từ chối thế nào. Bây giờ vốn là nên thoải mái một hơi, nhưng trái lại nàng lại tính toán được mất. Ngày qua ngàu, Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu lại có thêm hai vị hoa khôi, đây là một việc nàng không vui vẻ gì nhất. Hiện nay Ngô Oa Nhi chủ động cáo lui, từ bỏ thiên hạ, không còn muốn tranh cướp với mình, nàng còn có điều gì không vừa lòng?



Bây giờ danh tiếng của nàng đã càng ngày càng lớn, công khanh đến đi, nói cười tưng bừng, thân phận tôn quý, độc nhất vô nhị. Chiếc thắt lưng nạm viên ngọc lớn giá trị ngàn vàng này là một lễ gặp mặt của một vị hào thân ngoại địa mộ danh mà cầu kiến. Một món ngọc thiên nhiên nhất phẩm ngàn vàng khó mua, đổi lại chỉ cần nàng xuất hiện ngồi xuống một bên lầu, cùng uống một tách trà, vui vẻ như thế còn có ai có thể sánh bằng?



Ngưỡng mộ các nàng ta làm cái gì chứ? Thiên hạ vốn chẳng có chuyện gì cả, đều là do người thường tự làm mình lo nghĩ.



Liễu Đóa Nhi tự cười chế giễu mình. Gả đi làm thê thiếp người ta, cả ngày đóng cửa trong nhà, nuôi dưỡng một hai đứa con, mỗi ngày cô đơn mà hy vọng phu quân từ xa trở về. Nếu là bởi vì công việc đi xa, càng là chờ đợi vô vọng, vì thế mà cứ ngồi không. Cuộc sống như thế nàng không thích, cô đơn như thế nàng không thích ứng nổi."



Đặc biệt là hiện nay, danh tiếng của nàng đang như mặt trời giữa ban ngày, yến tiệc quen gặp cổ cự vương công, mặc nhân danh sĩ, ra vào phí dùng sánh với nghìn vàng, nương nương trong hoàng thành cũng không được nhín nhường như thế, các đại quan quý nhân có thế có tiền bao nhiêu người chỉ vì muốn một nụ cười của nàng mà hết lòng nghĩ kễ. Cái cảm giác ở trên cao được cung phụng này làm sao có thể diễn tả được.