Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 292 : Thành Tứ Châu
Ngày đăng: 20:57 19/04/20
Dương Hạo cũng gật đầu liên tiếp nói: "Tứ Châu thành này gần đây cũng có bao nhiêu nguồn nước lớn nhỏ, chỉ cần không xảy ra trùng hại, nông sự tất nhiên hưng vượng, thiên tuế muốn dừng bước mấy ngày ở Tứ Châu có thể phái người đi thông báo hắn chuẩn bị tiếp đón chứ?"
Trình Vũ nói: "Thiên tuế không thích khoa trương, trên đường đi đã dặn đi dặn lại không được làm phiền dân chúng nếu không sớm đã thông báo xuống dưới. Tứ Châu tất đã phải tụ tập đám lớn sĩ thân danh lưu đến cờ quạt tưng bừng tiếp đón từ xa mười dặm, không tránh quá khoa trương vì thế chưa cho phái người đi thông báo Đặng tri phủ."
Dương Hạo nói: "Tri phủ Tứ Châu họ Đặng à? Không biết người này làm quan thế nào?"
Trình Vũ dường như ngừng lại một lát lạnh lùng nói: "Người này à, nghe nói đối với dưới nghiêm khắc hà khắc, giỏi việc đón ý bên trên, ở Tứ Châu này không nghe nói có bất cứ tác quái đặc biệt nào?"
Phương Chính Nam đứng ở một bên âm thầm nghe thấy một chút âm thanh,cũng chẳng có việc gì bước qua nói: "Tứ Châu tri phủ Đặng Tổ Dương vốn là tiến sĩ lưỡng bảng ba năm Kiền Đức, đã từng nhậm qua chủ bộ huyện Dương Cốc, huyện lệnh tân đô, phán quan Nam kinh ứng thiên, vừa có thể cung thân chính vụ, lại kiêm cả luyện kinh tinh thông, hiện nay làm tri phủ Tứ Châu đã được hai năm, trung thành đất nước, công chính liêm minh vốn là một công thần khó đạt. Dương viện sử có thể kết giao một phen." Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn
Từ lần trước Dương Hạo đối mặt chống lại Mộ Dung Cầu Túy, đám người mới hiểu được vị Dương viện sử này tên tuổi "lăng đầu thanh" quả nhiên danh bất hư truyền. Trình Vũ, Trình Đức Huyền với hắn càng thêm nhiệt tình vài phần, thường xuyên cũng gọi hắn cùng uống rượu, nói mấy chuyện cuộc sống. Còn đám người của Triệu Phổ cũng khách khí với hắn nhiều hơn, để tránh hắn lại công kích trước mặt, đôi bên đều không thể cùng sống. Vì thế ngoài mặt, mọi người rất hòa khí, nhìn trông hòa hợp hơn rất nhiều.
Quả nhiên Phương Chính Nam vừa đi khỏi Trình Huyền Đức liền lạnh lùng cười nói: "Đặng Tổ Dương là do Triệu tướng công một tay nâng lên, trong mắt của bọn chúng cái tên họ Đặng này đương nhiên là quan tốt rồi."
"Vương…..vương gia? Vương gia đến? Vương gia đến rồi?" Tên tiểu quan đó thất kinh mà lùi bước, bước đi loạng quạng, ngã dúi dụi rồi cũng chẳng đau đớn mà bò dậy rồi chạy tiếp, vùa chạy vừa hét: "Đại nhân đại nhân vương gia đến rồi khâm sai đến rồi."
Trình Vũ không nhịn được bất bình mà nói: "Chúng ta nên trực tiếp vào thành đi gặp Đặng tri phủ, đợi một lát nữa võng lọng đến, chỉ sợ những tiểu quan lại này lại vây đến mà làm phiền."
Tên tiểu quan đó chạy tới chỗ đám người, chẳng bao lâu liền đi ra theo một người, hai người vội vàng đến, đến gần trước người đó liền nhìn một lượt Triệu Đức Chiêu, không khỏi lộ vẻ kinh ngạc ra mặt, vội vàng chắp tay nói: "Không biết vương gia thiên tuế đã đến hạ quan thất lễ không tiếp đón từ xa, vương gia thứ tội."
Triệu Đức Chiêu thấy vị quan này ba mươi sáu ba mươi bảy tuổi, khuôn mặt thanh tú, mặt mũi nhanh nhẹn, y phục gọn gàng một chiếc quần màu vàng lừa đang xắn lên tận đùi, cả người là bùn đất, cảm thấy vài phần thiện cảm cười nói: "Người không biết không trách tội, ngươi là quan lại của phủ nha Tứ Châu? Tri phủ nhà ngươi Đặng đại nhân hôm nay cũng ở trong phủ chứ?"
Người đó cung cung kính kính mà cúi lạy, cẩn thận nói: "Bẩm thiên tuế, hạ quan chính là Đặng Tổ Dương."
Mấy người Triệu Đức Chiêu nghe không khỏi cảm thấy kinh ngạc vô cùng.