Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 306 : Loạn quyền đánh chết sư phụ già
Ngày đăng: 20:57 19/04/20
Hai mỹ nữ áo gấm đứng ở một góc tháp, đang nói chuyện phiếm, hai đại hòa thượng chỉ nghe họ đang bàn luận nhuộm màu sắc tơ lụa sao cho đẹp, son chọn nhà nào có vị tương đối ngọt. Nghe họ nói cười khanh khách, áo họ bay theo gió, trong đầu nổi lên ý niệm: "Không sắc", nào có thể sinh lòng nghi ngờ.
Đường đại cô nương rút ra một chiếc gương nhỏ dựa vào lan can soi, rồi dùng phấn thoa thoa vào má, bọn họ đương nhiên không nghi ngờ gì, phản quang của tấm gương đồng chiếu được phía xa, bên hồ xa xa trên tửu lầu có một người luôn nhìn về phía này, vừa thấy ánh sáng lóe lên lập tức phát ra ngọn đèn tín hiệu từ phía xa.
Sở Chiêu Phụ cưỡi ngựa to khỏe, mang theo mười mấy cấm quân thị vệ, đi với tốc độ vừa phải trên đường, phía trước đột nhiên có luồng sáng cực đại xoẹt qua, hắn hoảng xuống ngựa, Sở Chiêu Phụ che mắt nhìn, hét lớn: "Chạy chậm đi trước". Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
Đại đội nhân mã chạy hơn một dặm, chỉ thấy một cấm quân thị vệ ăn mặc quần áo dân thường chạy ra từ trong tiểu lầu, hoan hỉ kêu lên: "Đại nhân, tín hiệu truyền đến rồi".
Sở Chiêu Phụ tức giận mắng: "Lão phu bị ngươi làm cho mù cả hai mắt rồi đây này".
Thị vệ ngượng ngùng cười nói: "Cái này…thuộc hạ sợ đại nhân không nhận ra, liền lấy chiếc gương to nhất ra soi".
Sở Chiêu Phụ hừ nhạt một tiếng, quát: "Mau, nhanh lên chút, việc này như đánh giặc, bổn quan dẫn người như đi hành quân. Như nhìn thấy lũ địch bán nước, mở rộng hai chân ra cho lão phu, chạy!" Nói rồi hắn giơ roi, chạy về phía trước.
Trên bến sông, chiếc thuyền lớn vừa mới cập bến, trên bến sông đã có nhóm dịch phu canh cửa đợi ở đó, đem lương thực khiêng lên xe, vội vàng bến sông. Trên thuyền cũng có rất nhiều thủy thủ, hai bên phối hợp rất ăn ý, vội vàng vận chuyển lên thuyền.
Châu Nam Sơn đưa "Lại Phú Quý" đến bến sông, khoe khoang cười: "Lại viên ngoại, thấy sao?"
Trương Ngưu Nhi cười nói: "Rất tốt!"
Vừa dứt lời, xa xa có người chạy tới, hô lớn: "Thúc, thúc, thúc ơi, mau, mau mau, quan phủ đến rồi".
Châu Nam Sơn giật mình, nhìn người đó chính là Châu Thanh cháu mình, vội hỏi: "Ngươi nói gì?"
Châu Thanh vừa chạy vừa hét: "Mau giấu lương thực đi, tốp nhân mã lớn phủ nha đang đến thẳng nơi này rồi".
Ông nói xem người Lưu gia ta có thể làm điều xấu xa gì chứ, từ xưa nay mượn ánh sáng của ông, cũng chỉ là làm ăn buôn bán, kiếm tí lời thôi, ông làm quan, nhà chúng ta không thể mượn chút ánh sáng sao, như thế làm quan để làm gì? Ông lần này có thể kịp thời gọi người tới ngăn nước, đó không phải là do người Lưu gia ta giúp đỡ sao? Hoàng đế còn không đến mức đói binh đâu, bao nhiêu người thế không cần ăn sao? Ngay cả có vài chuyện quá cách, cũng không đến mức cho Vương Gia lệnh bắt người chứ?
Ông xem họ chuyện bé xé ra to, cố ý bắt ông khai đao, Vương tướng không hợp, thiên hạ điều biết, ông là người được Triệu tướng công tiến cử, đây là chú cháu nhà Triệu hợp sức ức hiếp người đấy. Thiên hạ này ai có thể làm chuyện một tay che trời? Muốn bắt người cũng phải nói Vương pháp và có căn cứ chứ, họ bị người ta bắt đi, còn không biết bị khổ hình tra tấn thế nào đâu.
Ông là một thằng đàn ông vô dụng, chỉ tìm kiếm tật của nhà mình, đến bước này ông muốn khoanh tay đứng nhìn phải không, giờ ông vẫn muốn là quan phủ Tứ Châu sao? Không biết họ sẽ xử lý ông ra sao nữa, ông đi, đi tới Vương Gia hỏi cho rõ, cho dù thế nào cũng phải bảo đảm họ còn nguyên vẹn, nếu không một gậy đánh vào, người họ không còn hình người nữa đâu…"
Đặng Tổ Dương cười chua sót, ảm đạm nói: "Phu nhân, lần này, ta sợ là khó bảo toàn tính mạng đấy, nếu không thì Vương Gia cũng sẽ không đưa tất cả chúng ta đi, ta giờ là…đống bùn rồi…"
Hắn vừa nói đến đây, một môn sứ chạy lại báo: "Lão gia, Quách quan sát tới rồi".
Quách quan sát tên Quách Chiêu Minh, quan sát sứ Tứ Châu, triều đình lệnh đến nơi này đôn đốc thu mua lương thực ở huyện địa phương, mới đi có mấy ngày, Đặng Tổ Dương nghe nói hắn về, nhìn tình hình đã hiểu vài phần, Quách quan sát nổi trận lôi đình, hắn nhắm mắt lại, lập cập, ảm đạm cười nói: "Bổn phủ không đến nghênh đón, mời Quách quan sát vào đi".
Quách Chiêu Minh bước vào đại đường, vừa thấy Đặng Tổ Dương vội tiến đến phía trước, lạy dài thi lễ nói: "Tứ Châu quan sát Quách Chiêu Minh bái kiến phủ đài đại nhân".
Đặng Tổ Dương ảm đạm cười, hỏi: "Là Ngụy Vương Thiên Tuế bảo ngươi về đúng không?"
Quách Chiêu Minh đáp: "Vâng, hạ quan…"
Đặng Tổ Dương giơ tay, ngăn hắn lại, đứng dậy nói: "Không cần phải nói nữa, bản phủ đã biết hết rồi". Hắn nhìn vào tấm biển "Minh kính cao huyện" treo bên trên, ảm đạm nói: "Bản phủ không biết chuyện gì xảy ra, nhưng bản phủ đã dự đoán được, Quách quan sát không cần làm khó, Đặng mỗ quay vào bên trong tránh đã".
Hắn cất bước vừa rời khỏi, thì nghe tiếng "Tùng tùng tùng" như sấm rền, lúc này Quách Chiêu Minh còn chưa nói gì, hai người nhìn nhau, Quách Chiêu Minh cúi đầu nói: "Đại nhân, mời thăng đường".
"Thăng đường, ha ha, được, ta sẽ thăng đường lần cuối cùng".