Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 312 : Khách đến
Ngày đăng: 20:57 19/04/20
Bích Túc thấy hắn buồn, không khỏi nói: "Đại nhân có ngày hôm nay, còn có gì đau lòng nữa, Chiết cô nương tuy bỏ ngài mà đi, nhưng ngài giờ là quan nhân rồi, phú khả địch quốc Đường gia đại tiểu thư đối xử rất tốt với ngài, cả thành Biện Lương không biết bao nhiêu người mê mẩn cô ấy, muốn cô ấy thành người đàn bà của mình, ngài còn có gì không bằng lòng nữa?"
Nói đến đây, hắn nháy mắt, tiến lên trước nói: "Mọi người đều nói, cô nương Mị Hồ quật, có sức hút mãnh liệt, Oa Oa cô nương là đại đương gia của Mị Hồ quật, nhất định càng giỏi hơn. Không biết giang hồ loan tin rốt cuộc là thật hay giả, hắc hắc, nếu là thật, cũng chỉ có mình đại nhân biết…."
Dương Hạo trầm giọng nói: "Cô ấy giờ gọi là Oa Nhi, người phụ nữ của Dương Hạo ta, không phải đại đương gia của Mị Hồ quật."
Bích Túc cười hềnh hệch nói: "Hic… thuộc hạ không có ý bất kính với Oa Nhi cô nương…"
"Không có ý bất kính?" Dương Hạo trợn mắt nói: "Từ khi ta và ngươi quen nhau, chưa bao giờ nghe ngươi bình phẩm về Tử Du và Diễm Diễm. Hai người nếu nói về tướng mại, không kém Oa Nhi nhỉ? Sao ngươi lại nói đến Oa Oa không kiêng dè như vậy?
Người không biết không có tội, nói rồi thì thôi. Nhưng ta giờ nói cho ngươi hay, mong ngươi có thể nhớ, cô ấy là người phụ nữ của Dương Hạo ta, danh phận thê hay thiếp không quan trọng, nhưng là vợ ta, nàng không phải là thứ đồ chơi mua qua bán lại, không phải là thứ mà người khác có thể bình phẩm như trà như rượu, ngươi hiểu chưa?"
Bích Túc ngượng ngùng cười nói: "Được được được, đại nhân chớ có tưởng thật, Bích Túc đã nhớ rồi."
Ngô Oa Nhi nghe được những lời đó, chua xót, cánh mũi hơi phập phồng, hai hàng lệ bỗng dưng rơi xuống, Chiết Tử Du nhìn nàng, thấy giọt lệ lăn dài trên má, khóe miệng nở nụ cười.
Vào lúc này, ngoài cửa có giọng nói người con gái vang vọng lại: "Xin hỏi, Dương khâm sứ ở đây không?"
Dương Hạo giật mình, vội đứng dậy nói: "Là vị cô nương nào tìm Dương mỗ?"
"Ồ, thiếp là Đặng Tú Nhi, không biết có tiện vào không?"
Dương Hạo vội xua tay Bích Túc: "Đi, mang cơm lại đây, ăn xong chúng ta đi chùa Phổ Quang."
Bích Túc hiểu ý rút lui, Dương Hạo vội cao giọng nói: "Hóa ra là Đặng cô nương, mời vào."
Dương Hạo ra đón Đặng Tú Nhi, cười ha ha nói: "Đặng cô nương, mời ngồi, không biết cô nương tìm bổn quan có việc gì?"
Thân phận Đặng Tú Nhi giờ hơi phức tạp, một phần là con gái của phạm nhân, nếu bị người ta bắt gặp cô gặp riêng Dương Hạo, khó tránh được sẽ có những sự ngờ vực vô căn cứ, mặt khác cô lại là người con gái Ngụy vương Triệu Đức Chiêu ngưỡng mộ, Dương Hạo cũng không tránh mặt, huống hồ đó là đương kim thân vương của triều đình.
"Viện sử đại nhân, hôm nay tôi đến, là muốn gặp nhị… à, muốn gặp Lưu Hướng, Lưu Thư Thần và Lưu Trung, nhưng thị vệ coi giữ và nha sai nói với tôi là phụng nghiêm lệnh của đại nhân ngài, mấy người này phạm tội nghiêm trọng, chưa thấy thủ dụ đích thân đại nhân viết, bất kỳ người nào cũng không được gặp riêng họ, nên… tôi đến xin viện sử đại nhân."
Dương Hạo ngẩn người, nghi ngờ nói: "Ý của cô nương là…"
Đặng Tú Nhi hơi khó xử, lắp bắp nói: "Tôi… đi gặp Ngụy vương thiên tuế, Ngụy vương thiên tuế bảo cha tôi chỉ vì quá tin người thân, là… là…"
"Khụ khụ, cái này ta biết rồi, xin hỏi có liên quan gì đến việc cô nương gặp họ?"
Đặng Tú Nhi thở phào, nhỏ giọng nói: "Viện sử đại nhân đã biết, thì tôi không dấu nữa, Lưu Thư Thần ngầm chiếm, tham ô ngân lượng, không có trướng mục, hắn và cha con Lưu Trung hàng tiền mua bán lương thực lớn, không có bằng chứng gì trên mặt giấy, tôi từ thuyền về, nói với mẫu thân, thu gom toàn bộ tiền tài và đồ đạc châu báu đi cầm cố lấy tiền mặt, bổ sung vào ngân lượng thiếu, nương nhà ta bất đắc dĩ, mấy nhà họ hàng cũng tham ô ngân khố, nhưng lại không có bằng chứng, họ lại bị giải tới đây, người thân trong nhà lại không thừa nhận, cho nên tôi đành đến gặp họ, mong họ có thể…"
"Ồ…" Dương Hạo hiểu ý, trầm ngâm một lát, hắn liền cầm tờ giấy từ trên bàn, rồi cầm bút viết, rồi thò tay vào ống tay lấy ra con ấn, đưa cho Đặng Tú Nhi nói: "Bổn quan biết, nếu truy ngân lượng không có gì, Đặng tri phủ có thể giảm tội, cũng có lợi cho triều đình, phủ Tứ Châu. Bổn quan phá lệ một lần, cô cầm cái này đến đưa cho cấm quân thị vệ."
Trên giường, tim Đặng Tú Nhi đập loạn lên, chỉ nghe thấy giọng Trình Vũ từ từ nói: "Theo lẽ công bằng mà xét, theo vương pháp mà làm, như vậy mới duy trì được sự uy nghiêm của Ngụy vương, duy trì được kỷ cương triều đình."
Dương Hạo lắng nghe một lúc sau mới nói: "Hai vị, chính nghĩa nghiêm trị… Dương mỗ không còn gì để nói, nhưng… gánh vác vụ án này không chỉ là một mình Dương mỗ đây, Dương mỗ chỉ phụ trách tìm bắt phạm nhân và hỏi cung, rồi sau đó đem tất tật những gì thu được bẩm báo cho Ngụy vương, Đặng tri phủ có tội hay vô tội, xử phạt ra sao, Dương mỗ… không thể quyết định."
Trình Vũ mỉm cười nói: "Khâm sai sứ quá khách khí rồi, Sở Chiêu Phụ lão ấy tuy làm việc hồ đồ, giáng đại họa tày trời, đó là vì hắn vốn không hiểu và không có học vấn về vấn đề lương thảo tài phú, chứ không phải vì ngu xuẩn, người này có thể làm tam ti sứ lâu vậy, trên con đường làm quan đương nhiên là khôn khéo, việc liên quan đến vương tướng, hắn nhất định sẽ không nhúng tay vào."
Trình Đức Huyền nói: "Ngụy vương thiên tuế ban đầu nhậm chức, vô cùng cương trực, nhưng lại mê mẩn thiên kim Đặng phủ, quyết việc không đúng đắn, nhưng… dù sao cũng là hoàng tử trưởng, là thiên tuế, vạn bất đắc dĩ, Tông thái phó không dám lấy thân phận thầy dạy mà nói hắn."
Trình Vũ lại nói: "Chúng ta đi theo lần này, chỉ với thân phận phụ tá, còn một khâm sai chính là Dương đại nhân ngươi, ngươi cũng là người Nam nha, chúng ta không tới bàn bạc với ngươi thì tìm ai đây?"
Dương Hạo bất đắc dĩ nói: "Ta có thể làm gì đây?"
Trình Vũ mỉm cười nói: "Dương đại nhân có thể làm được rất nhiều việc, một lời nói là một lệnh đưa ra, chỉ cần chứng cứ xác thực, cho dù Ngụy vương có lòng giữ gìn, nào dám mở miệng."
Trình Đức Huyền cũng không chờ đợi nói luôn: "Viện sứ đại nhân, tể chấp bên đó…"
Dương Hạo giật mình, trên giường còn có Đặng Tú Nhi, sợ hắn nói ra bí mật vương tướng tranh đấu, một khi Đặng tri phủ bị trị tội, vị cô nương đó nếu như loan tin ra ngoài, thế thì toi mạng, vương tướng bất hòa mà thiên hạ biết được, sẽ rối rắm mọi việc, không thể để chuyện này xảy ra được, hắn vội ngăn lại: "Phù, trong phòng nóng quá, hai vị đại nhân à, chúng ta ra ngoài sân nói tiếp đi."
Hai người Trình Vũ thấy trong phòng bức bối, lại không có nước uống, bèn đứng dậy theo hắn ra ngoài, Đặng Tú Nhi nắm chặt vào màn, trong lòng lo lắng thấp thỏm: "Họ quả nhiên lấy việc công làm việc tư, muốn đấy phụ thân ta vào chỗ chết, Dương viện sứ có cùng một giuộc với họ không đây? Không thể nào, hắn… hắn chẳng phải biết ý đồ của Ngụy vương thiên tuế sao? Nhưng… hắn là người của Nam nha, hắn có thay đổi ý nghĩ không đây?"
Bên ngoài, Trình Vũ nói nhỏ: "Viện sứ đại nhân, nếu như gian thương Tứ Châu đã bị bắt hết, bọn đạo chích đã sợ hãi, viện sứ đại nhân làm việc này rất tốt. Nếu như theo lý xét Đặng Tổ Dương, thì cứ nghiêm mà trị, để quan lại có tấm gương mà nhìn, việc thu mua lương thực cũng dễ dàng hơn, như vậy sẽ giải quyết được mối lo lương thực của Biện Lương. Viện sứ đại nhân sẽ có đại công đại nghĩa, đừng nói Đặng Tổ Dương đáng bị trừng trị, mà dù có vô tội thật, thì hy sinh một người mà cứu được cả thiên hạ, cũng không hổ thẹn với lòng mình."
Trình Đức Huyền tiến lên một bước nói: "Nam nha ta bất hòa với tể chấp, chúng ta đều biết, mà ngay cả Quan Gia cũng không phải là không hiểu chuyện này. Giờ Triệu Phổ đưa Ngụy vương đến, rõ ràng là làm khó Nam nha ta, tước quyền hành Tấn vương, ta ngươi thuộc Nam nha, một khi Tấn vương thất thế, ta ngươi biết làm sao? Đặng Tổ Dương là người của Triệu Phổ đề bạt, hắn cố tình ngu dốt thế, trì hạ sự dốt nát, hắn còn tưởng là quốc thái dân an. Chỉ cần tội danh hắn rõ ràng, Triệu Phổ có giỏi mấy, dù có là đại thần tiến cử Đặng Tổ Dương cũng phải bó tay.
Lần này lại bất thường, liên quan đến vận mệnh Đại Tống, không chừng làm Quan Gia giận dữ, bãi luôn chức quan Triệu Phổ ấy chứ, mà nếu không bãi quan hắn, thì ít nhiều cũng làm mất sự tin cậy mà Quan Gia dành cho hắn, như vậy thì đối với Tấn vương, ta ngươi chẳng phải sẽ có lợi sao?"
Dương Hạo thầm nghĩ: "Hắn đây muốn ta dìm Đặng Tổ Dương xuống, nhưng ta thì chức trách gì, thậm chí cái gì không cần làm, thẩm vấn phạm nhân lấy chứng cứ, rất nhiều phạm nhân cắn lại Đặng Tổ Dương. Hắn nói không có sai, ta và Đặng Tổ Dương không quan hệ cá nhân, không nói chuyện tứ, xử lý vậy cũng là có lợi cho triều đình.
Mỗi người đều là quân cờ, mỗi quân cờ này không sợ chết, chỉ cần có lợi cho mình thì không phải do dự, quân cờ của Đặng Tổ Dương nếu như cầm để hy sinh, thì các quan mong chờ lắm, nhưng… nhưng ta không nhẫn tâm làm như vậy? Haiz… ta cuối cùng không có tư cách làm chính trị rồi, không làm được việc vô tình, haiz."
Trình Vũ thấy Dương Hạo cúi đầu không nói không rằng, mỉm cười nói: "Tấn vương có ơn tri ngộ với viện sứ đại nhân, rất nể trọng viện sứ đại nhân, viện sứ đại nhân à, ngươi chỉ cần nắm chắc được điều này, việc công việc tư làm tốt, cớ sao không làm? Ngụy vương tuổi trẻ, ít căn cơ, có gì khả thi chứ? Những điều muốn nói chúng ta cũng nói xong cả rồi, làm thế nào, tự viện sứ đại nhân sẽ hiểu, xin cáo từ."
Hai người chắp tay, thi lễ rồi đi, Dương Hạo đứng như trời trồng ở đó, bàng hoàng, nghĩ ngợi vẩn vơ, từ xa có tiếng người: "Tẩu thủy rồi, tẩu thủy rồi…"
Dương Hạo ngẩng đầu nhìn, từ chỗ sân nhìn ra xa, khói đặc cuồn cuộn ở kho lúa, không khỏi giật mình, hắn chạy đến, đột nhiên nhớ trong phòng còn Đặng Tú Nhi, vội gọi với: "Đặng tiểu thư, Đặng tiểu thư?"
Đặng Tú Nhi ngồi ở góc giường, lo lo sợ sợ, đến khi nghe hắn gọi mới hoàn hồn, Dương Hạo thấy có cháy, không chần chừ, chạy đến chỗ màn tím, vừa mới động phải cổ tay trơn mát, hắn liền bỏ ra: "Không xong rồi, kho lúa cần nước, cô cần tránh đi, đợi bổn quan.."
Hắn kéo hết sức mình, quay đầu lại nhìn, người đó bị hắn kéo ra khỏi giường, nếu không phải là thân ngọc thì hắn đã kéo vứt xuống đất rồi, thấy hắn nhầm là Đặng Tú Nhi, Dương Hạo không ngờ lại có người khác trên giường mình, trừng mắt nhìn dáng người, giật mình buông tay, thất thanh kêu lên: "Tử Du?"