Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 316 : Tìm cách

Ngày đăng: 20:57 19/04/20


"Nương, sao rồi ạ?"



Lưu phu nhân vừa về phủ, Đặng Tú Nhi vội ra đón.



Lưu phu nhân mặt trầm ngâm, không nói lời nào đi vào trong phòng, Đặng Tú Nhi vội đi theo sau. Vào phòng Lưu phu nhân ngồi xuống, Đặng Tú Nhi vội rót trà bưng đến trước mặt bà, nhỏ giọng nói: "Nương?"



Lưu phu nhân nhìn thẫn thờ về phía trước, lẩm bẩm: "Tại sao? Tại sao lòng người lại thay đổi đến vậy?"



Nước mắt của bà tuôn như mưa, nức nở nói: "Mẹ còn nhớ rõ, một năm quê nhà bị lũ lụt, dìm nhà chúng ta xuống, ta và cha con mang con chạy đến nhà dì Ba, nhà họ mùa màng chưa thu, nhưng có đồ ăn là bánh bao, dì ấy lấy hơn nửa cho con ăn. Giờ sao lại thế này? Nhung lụa áo gấm, nhà cao cửa rộng, đó chẳng phải là nhờ cha con mới có được sao, giờ cha con gặp khó khăn, chỉ cần bù vào chỗ thiếu hụt là được, Ngụy Vương gia sẽ nới lỏng tay, tiền bạc thật là thứ bất nghĩa, sao họ không giúp chúng ta, cứu cha con ra?"



Lưu phu nhân nhắm nghiền mắt, hai hàng lệ vẫn tuôn rơi: "Bây giờ, họ không nịnh bợ chúng ta nữa, lòng họ đều biến thành màu đen cả rồi, có người còn nói cả mẹ, có người đến một bước chân vào cửa thăm hỏi cũng không có, thấy mẹ đến có nhà còn đóng cửa không cho mẹ vào, mẹ chưa bao giờ ăn nói khép nép như vậy, nhà nhà đi cứu họ, quỳ lạy trước cửa nhà họ, những lời nói hay đều nói ra hết, nhưng không có một ai mở mồm ra nói sẽ cứu lấy cha con, con gái ơi, mẹ xin lỗi cha con, là mẹ hại ông ấy!"



Lưu phu nhân khóc thảm thiết, Tú Nhi đứng ở một bên cũng khóc theo mẹ, cô cũng không thể ngờ được, lòng người dễ đổi thay, đã từng đi lại thân thiết với nhau, mẹ hay mình dù có bị hắt xì, đều có người mang quà cáp, thuốc thang đến thăm hỏi, những lời hỏi han ân cần người ngoài nhìn đủ biết thân thiết thế nào, bỗng trở mặt vô tình, có thể ngồi đó mà nhìn cha cô chết không ai cứu.



Đã từng có ngày họ chia cho nhau từng chiếc bánh ngô, đủ biết thân thiết thế nào, nhưng rồi bây giờ họ áo gấm nhung lụa, nhà cao cửa lớn, người hầu vô số, lại mất đi cuộc sống như vậy, đối với họ, còn khó chịu hơn cả chết, tiền bạc đã làm lòng người biến thành một màu đen kịt.



Được Ngụy Vương nương tay, mẹ đã mau chóng bán toàn bộ gia sản, tất cả những gì có thể bán đều bán hết đi, nhưng vẫn thiếu để ngân lượng lớn bù vào khoản tiểu cậu tham ô, mẹ liền đến các nhà họ hàng thân thích mở miệng, nhưng ai ngờ, giờ có cách nào đây? Khoản tiền lớn tham ô, toàn bộ đều không trướng mục, không có số cụ thể, toàn bộ kho phủ, toàn bộ nha môn muốn hại, hai năm nay đều đã bị Lưu gia chiếm cứ, họ giống như những con sâu mọt, điên cuồng ngồi chiễm trệ, tất cả mọi người hợp lại để lừa người cha hiền lành, đến mẹ cũng lừa gạt cha, giờ đây chính là ác báo, muốn cứu cũng không cứu được.



Đợi đến ngự sử đài phái người điều tra, truy ra số ngân lượng thì có nghĩ là tội danh của cha càng có thực, dù ai có bàn tay che trời, che chở cho cha được đây. Những người thân tại sao lại tham lam đến vậy? Dựa vào thế lực của cha và tiền tài họ tham ô, họ sớm đã có một món ngân lượng khổng lồ, tài sản không biết là lớn lên bao nhiêu lần, chỉ cầm ra một vài đồng tham ô ấy cứu lấy tính mạng của cha, cứu lấy tính mạng người thân của họ, tại sao họ lại không làm?



"Con gái, mẹ xin lỗi cha con, mẹ vác cái mặt này đi, những lời cần nói đều đã nói, nói hết nước hết cái, người có thể cứu cha thì đã cứu rồi…không họ không phải là người, còn không bằng con chó, trắng dã mắt không biết tri ân báo đáp. Giờ phải làm sao đây? Cha con nếu như bị định tội, mẹ không còn mặt mũi nào nhìn ông ấy nữa, mẹ…mẹ thà chết cho xong, nhưng con gái khổ quá con ơi, con phải làm sao đây?"



Lưu phu nhân không mang về một quan tiền nào, sau khi đi khắp nơi, ôm lấy con gái mà khóc, Đặng Tú Nhi nước mắt ngắn dài nói: "Mẹ nhất định không được làm thế, sẽ có cách, sẽ có cách thôi".



Lưu phu nhân cười ảm đạm nói: "Cách ư? Ở đâu ra cách đây? Người thân giờ coi chúng ta như rắn rết, vong ơn bội nghĩa, mất đi thiên lương, không ai giúp đâu".



Bà đấm vào ngực mình nói: "Chỗ ngân lượng đó là của kho phủ, Thư Thần ban đầu nói mượn tạm thời làm vốn buôn bán với họ thôi, Thư Thần sao lại ngốc nghếch thế chứ. Sao không để họ ký chứng từ, ghi chép vào, mẹ cũng không đến mức không có chứng cứ như bây giờ!"



"Mẹ! Ngự sử khâm sai sắp đến rồi, không chuẩn bị được ngân lượng bổ sung vào chỗ thiếu, thì đến Ngụy Vương cũng không thể giúp được đâu, con…con đi gặp ngài, mong ngài giúp đỡ, tạo áp lực cho lũ người vô tình bạc nghĩa kia".



Đặng Tú Nhi lau nước mắt, dứt khoát đứng dậy.
Đường Diễm Diễm ngẩn người, ngạc nhiên nói: "Thiếp? Thiếp làm gì đâu?"



Dương Hạo nói: "Nàng thực là không làm gì, mà là huynh trưởng của nàng, mấy ngày nay không đi đón nàng, một là quá bận, hai là cũng chưa nghĩ đến dàn xếp cho nàng như thế nào. Lệnh huynh nói đã hứa nàng sẽ làm phi tần của Tấn vương, nàng lại xuất hiện bên ta. Việc này có thể dấu được một thời gian, nhưng không thể giấu được lâu."



Mặt Đường Diễm Diễm trở nên khó coi: "Thế, thế gọi là làm khó. Người ta giờ là của Tấn vương, chức quan lớn dễ sợ, nếu không thì chàng trói thiếp lại mang tặng cho hắn đi, ca ca của thiếp đương nhiên là rất vui rồi, chàng cũng có thể thăng quan tiến chức, người ta vui mừng, tốt biết bao, đỡ bị ta làm phiền, làm khó cho chàng."



Dương Hạo bật cười nói: "Nàng đang nghĩ lung tung cái gì vậy? Tưởng ta sợ quyền thế Tấn vương sao? Chắp tay nhường nhịn sao?"



Hắn cầm lấy tay Đường Diễm Diễm, dịu dàng nói: "Diễm Diễm, ta nói làm khó là nói làm thế nào để ta và nàng được bên nhau, không đến mức để người nhà nàng bị làm khó, còn bên Tấn vương, chúng ta bỏ mạng nơi cùng trời cuối đất, nếu không thì đắc tội hắn, cuối cùng để lại tai họa nặng nề, cũng không phải nói bỏ qua sự rắc rối của nàng.



Diễm Diễm, nếu nàng muốn làm phi của Tấn vương, ta sẽ không ngăn nàng, cho dù nàng có thích người chưa từng gặp mặt hay không, nàng cũng phải đưa ra sự lựa chọn, đó chính là suy nghĩ của nàng, ta không có lập trường giữ nàng, muốn ta mạo hiểm rơi đầu đấu với hắn đoạt lấy người con gái đã nói là gả cho hắn, ta không có cái dũng khí đó, đó không phải là tình cảm, mà là ngu ngốc.



Nhưng chỉ cần lòng nàng vẫn ở bên ta, nàng nguyện theo ta, cho dù ta có giàu có hay nghèo hèn, thế thì, nàng là cái rắc rối lớn nhất, ta cũng không buông xuôi, dù hắn là Tấn vương đi nữa, là bậc quan lớn hơn ta đi chăng nữa, hoặc hắn là đương kim hoàng đế, nắm quyền sinh sát của ta, ta cũng phải giận dữ, đấu với hắn một phen, nếu không, uống phí thân sinh là trang nam nhi!"



Đường Diễm Diễm nghe xong mặt ửng đỏ, nhìn hắn ngốc nghếch, không nói được lời nào, đến đôi mắt Ngô Oa Nhi cũng trở nên mông lung.



Những lời nói này của Dương Hạo khiến họ cảm động vô cùng. Suy nghĩ về thiên thời, địa lợi, nhân hòa hoàn toàn bất lợi cho Dương Hạo, Đường Diễm Diễm bị ép làm phi của Tấn vương là do quyết định của bề trên, điều đó hợp tình hợp lý, cho dù địa vị Tấn vương và Dương Hạo ngang bằng nhau, thậm chí quan quyền thấp hơn, bị người đời trỉ chích cũng là Dương Hạo hắn không tuân theo luật hôn lễ, quyến rũ đàn bà có chồng. Tình cảm giữa hắn và Đường Diễm Diễm không được thừa nhận, lệnh của cha mẹ bắt buộc phải nghe là lẽ đương nhiên.



Giờ Dương Hạo tận miệng mình thừa nhận, chỉ cần lòng Đường Diễm Diễm thuộc về hắn, thì hắn cũng quyết không nhường nàng cho ai. So sánh địa vị thế lực hắn và đối thủ kém không chỉ một bậc, mà là phương diện đạo đức và dư luận, hắn hoàn toàn không chiếm ưu thế, tùy lúc có thể thân bại danh liệt, tiền đồ bị tiêu tan. Sự hy sinh và lòng dũng cảm bỏ ra bao nhiêu, trong thiên hạ có bao nhiêu người đàn ông không chần chừ vì người con gái mình yêu mà hy sinh như vậy? Họ sao không thể cảm động được cơ chứ.



Oa Nhi nghe lời của Dương Hạo nói, lặng lẽ lau khóe mắt, vui vẻ quay sang nói với Đường Diễm Diễm: "Tỷ tỷ, tỷ chẳng phải nói nghĩ ra một cách hay sao, sao không nói cho quan nhân nghe?"



Hai hàng lệ Đường Diễm Diễm trong suốt, đang định nhào vào lòng Dương Hạo, nghe Oa Nhi nói vậy, liền xấu hổ cúi đầu, vo vo góc áo, trông vừa đáng yêu mà vừa đáng thương, nhưng lời nói của Dương Hạo lại làm cho nàng suýt phổng mũi.



"A! Diễm Diễm! Diễm Diễm nghĩ ra cách gì hay vậy? Thôi đi nàng, não trái là nước, não phải là bột, động một cái là thành hồ dán, nàng có thể động não nghĩ ra cách sao?"



"Họ Dương kia!" Đường Diễm Diễm trợn trừng mắt, hai tay chống nạnh, tức giận hét lớn: "Muốn ăn đánh rồi đúng không?"



"A!" Cửa phòng có một tiếng hét chói tai, làm ngắt lời nói chuyện của họ, ba người nhìn về phía cửa, hóa ra là Bích Túc thở hổn hển chạy về, vừa vào cửa thấy tử thi, không khỏi kêu ầm lên.