Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 320 : Lấy cứng chọi cứng

Ngày đăng: 20:57 19/04/20


rên đường có rất nhiều người đi lại, đều chỉ chỉ trỏ trỏ về phía đội ngũ đưa ma của Đặng Tú Nhi. Trên mặt của bọn họ là vẻ lạnh lùng, có hiếu kỳ, có mỉa mai, có thóa mạ, nhưng lại không nhìn ra một chút ý vị đồng tình nào.



Đặng Tổ Dương là một người tốt, trước giờ chưa từng thấy hắn làm ra chuyện bẩn thíu trái pháp luật nào, nhưng những người làm xằng làm bậy là người nhà của hắn, mà hắn là quan phụ mẫu của Tứ châu, tất cả oán hận cuối cũng chỉ có thể trút lên đầu hắn. Khi hắn bước tới giữa bách tính hỏi han ân cần thì bọn họ đều không nói chuyện với hắn. Khi hắn ở cùng một chỗ với các dân công lao động trên đê, bọn họ có thể làm ra bộ dạng cảm kích rơi nước mắt, nhưng oán hận trong lòng lại chỉ có thể càng tích càng sâu, khi hắn tự sát bỏ mình, loạn oán hận này mới không chút bảo lưu mà lộ hết ra ngoài.



Đặng Tú Nhi không thèm nhìn sắc mặt người bên cạnh, cũng không thèm nghe lời họ nói, nàng ta chỉ cẩn thận bưng khay đặt linh bài của song thân phụ mẫu, từng bước từng bước đi trên đầu đường Tứ châu, trong lòng cảm thấy bàng hoàng như không có nơi nương tự. Mấy ngày trước, nàng ta còn là thiên kim tôn quý của tri phủ, ai gặp nàng ta cũng phải cung kính. Hiện giờ nàng ta chỉ có thể cứ vậy chịu được sự mỉa mai và thóa mạ của người khác. Người thì đứng giữa cái nắng chói chang, nhưng trong lòng thì lại lạnh như băng.



Đột nhiên, tiếng ầm ĩ hơi thay đổi. Đặng Tú Nhi phát giác ra, khi ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện thái độ của các bách tính vây xem tựa hồ như kính cẩn hơn nhiều. Đặng Tú Nhi khóe miệng phác lên một nụ cười tự giễu: "Bọn họ chẳng lẽ còn có chút kính ý đối với ta, đối với một người đã khuất ư?"



Mắt nàng ta xoay chuyển, đột nhiên dừng lại trên người một người đang đứng bên đường. Đặng Tú Nhi lúc này mới bừng tỉnh. Dương Hạo mặt áo quan, đứng nghiêm ở ven người, đang chắp tay thi lễ với đội ngũ dưa tang, sự kính úy của bách tính không phải là đối với người cha vì hàm oan mà tự tận của mình, mà là đối với một vị quan bọn họ chưa chắc đã nhận ra, nhưng lại mặc một thân quan bào. Cái mà bọn họ kính úy chỉ là quyền lực mà chiếc áo quan đó đại biểu, chỉ vậy mà thôi.



Dương Hạo chắp tay thi lễ, cung tống đội ngũ đưa tang của Đặng Tổ Dương đi qua. Hắn không biết vì sao trong đội ngũ có ba cỗ quan tài, nhưng trước mắt rõ ràng không phải là lúc để hỏi, hắn chỉ đứng ở bên đường, tiễn Đặng tri phủ một đoạn đường. Đặng tri phủ là một vị quan hồ đồ, hắn muốn tạo phúc một phương, nhưng kết quả lại là hại bách tính một phương. Nhưng tính tình, phẩm tính của hắn vẫn khiến người ta kính trọng, đáng được nhận một bái này.



Đặng Tú Nhi nhìn thấy Dương Hạo, lửa giận của cừu hận lập tức xộc lên não. Nàng ta biết hôm nay đoàn người khâm sai sẽ phải rời khỏi Tứ châu, vốn định an táng phụ mẫu song thân xong thì đuổi theo, tùy cơ tìm bọn họ báo thù. Nàng ta là một nữ tử tay trói gà không chặt, cũng chưa từng nghĩ tới mình làm thế nào mới có thể giết được mấy nam nhân thân cường lực tráng như Trình Vũ, Dương Hạo. Nhưng cừu hận làm đầu óc mù quáng, nàng ta chỉ muốn đuổi theo họ, bọn họ giống như là một bó đuốc, mà nàng ta thì chỉ là một con thiêu thân, chỉ có xông lên không lùi bước, cho dù là phải thịt nát xương tan.



Do đó, nàng ta chuẩn bị ba cỗ quan tài, trong cỗ quan tài gỗ thứ ba chỉ đặt quần áo của nàng ta. Nàng ta hôm nay tự lập cho mình một mộ chôn quần áo và di vật, sau ngày hôm nay, cũng không nghĩ tới mình vẫn còn có thể sống. Nhưng nàng ta ngàn vạn lần không ngờ rằng, đang lúc đưa tang mà Dương Hạo lại xuất hiện, hắn ta còn giả nhân giả nghĩa chắp tay đưa tiễn.



Kết hợp với những lời đối thoại của Trình Vũ, Trình Đức Huyền và Dương Hạo mà nàng ta đã nghe thấy, lại thêm bóng ảnh quỷ dị của Dương Hạo khi phụ thân của nàng ta máu me đầy người, Đặng Tú Nhi đã cố chấp nhận định rằng hắn và Trình Vũ, Trình Đức Huyền chính là hung thủ đã bày mưu hại chết phụ thân, mà hiện giờ hung thủ lại ở ngay trước mắt. Một cỗ lửa giận trong nháy mắt đã cháy phừng phừng, Đặng Tú Nhi cảm thấy một đôi linh bài trong tay giốn như là hai cục than hồng.



Dương Hạo sau khi chắp tay đợi đội ngũ đưa tang đi qua, không ngờ lại nhìn thấy một đôi tú hài làm bằng vải bố đi tới tước mặt hắn. Hắn ngẩng lên nhìn thì thấy một giải thắt lưng để tang được buộc trên lưng đang rủ xuống, ánh mắt hắn rất nhanh liền đưa lên một chút, vừa hay chạm phải đôi mắt với lệ ướt đẫm mi của Đặng Tú Nhi.



Đặng Tú Nhi mặc đồ tang, giống như là một đóa hóa sen thấm nước.



Dương Hạo nhìn nàng ta với vẻ bất nhẫn, mắt cụp xuống, nói: "Đặng cô nương, xin hãy nén bi thương."



Ánh mắt vừa chiếu xuống, Dương Hạo lúc này mới nhìn thấy tay Đặng Tú Nhi không ngờ lại cầm một đôi linh bài, trong đó có một chiếc chính là của Lưu phu nhân, không khỏi hoảng sợ nói: "Lưu phu nhân... phu nhân sao có thể... sao có thể?"



Tất cả phản ứng này của Dương Hạo, lọt vào trong mắt Đặng Tú Nhi lòng đầy nghi ngờ đều trở thành giả vờ giả vịt. Nàng ta càng thêm căm hận, nhưng vẫn cố nén phẫn nộ, thút thít nói: "Gia mẫu... quá thương tâm vì cái chết của gia phụ, bi thương quá độ, cho nên treo cổ... tự tử rồi..."



Dương Hạo nghe thấy vậy không khỏi buồn bã, nhất thời cũng không biết nên nói thế nào mới tốt. Đặng Tú Nhi cực kỳ bi ai, thân hình run rẩy, cái khay trong tay rung lên, hai chiếc linh bài không ngờ lại rơi xuống đất. Dương Hạo thấy vậy vội vàng cúi người xuống nhặt. Đặng Tú Nhi cũng vội vàng gập người xuống nhặt linh bài, nhưng vừa thấy Dương Hạo cúi đầu, để lộ hậu tạng, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ sát ý, ngón tay thò vào trong ngực nắm lấy cái kéo sắc bén rồi rút ra. Đặng Tú Nhi cắn chặt răng, hung ác đâm vào gáy của Dương Hạo.



"Quan quân cẩn thận!"
Ở cùng nhau lâu như vậy, Ngô Oa Nhi biết, khi trong mắt quan quân của mình lóe lên loại ánh sáng đó, huynh ấy nhất định là đang tính kế gì đó, chỉ là rốt cuộc đang nghĩ gì thì Oa Oa không đoán ra được.



...



Dương Hạo vẫn lúc thì đi thuyền, lúc thì ngồi xe, trước tiên để Ngụy vương Triệu Đức Chiêu tuần tra các đường ở Giang Hoài, trên đường âm thầm tìm tòi, khiến hắn rất thỏa mãn.



Tứ châu tích lương ở một giải Giang Hoài quả nhiên dẫn tới sự rung động rất lớn, phu thê tri phủ Tứ châu đều mất, rất nhiều quan lại vận lương và lương thân của Tứ châu bị giam giữ, dân gian còn đồn đại rằng Đường ngự sử là dẫn một lượng lớn đao phủ tới Tứ châu, tuyên bố rõ muốn đại khai sát giới. Tin tức thật thật giả giả, khách quan mà nói thì lại có lợi đối với việc Khai Phong tính lương.



Lương thân có thực lực tự mình vận lương tới Khai Phong thì nghĩ mọi cách để vận lương thực tới Khai Phong, kiếm tiền một cách hợp lý hợp pháp. Người không có thực lực tự mình vận lương tới Khai Phong thì tìm cách cấu kết với khố lại, hi vọng có thể bán được giá cao. Chỉ có điều có vết xe đổ của quan lại Tứ châu sờ sờ trước mắt, quan lại phủ khố các nơi đâu dám mạo hiểm vứt bỏ tính mạng, tiền đồ mà cấu kết bất hợp pháp với họ. Giá tiền mua vào tuy hơi cao hơn giá thị trường một chút, nhưng cũng nằm trong phạm vị mà triều đình có thể chịu được.



Ngày hôm nay, tới cảnh nội Hoài An, Dương Hạo đóng giả thương nhân ngồi thuyền mà đi, rời khỏi sông đào, tới một nhánh rẽ. Hai bên bờ núi xanh song song, nhấp nhô lên xuống, nước xanh phản chiếu bóng núi, là một nơi đẹp tuyệt vời. Đường sông rộng, nước sông nông, trừ chỗ thuyền có thể đi ra, dọc theo nước nông ở hai bên bờ có từng bụi cỏ dại và trúc dài. Thỉnh thoảng còn có một đảo nhỏ. Có điều chỗ to như nắm tay thì nước từ trên núi chảy xuống càng thêm lịch sự tao nhã.



Ngô Oa Nhi vui vẻ chạy lên đầu thuyền, nói: "Nơi này đẹp quá, quan nhân, huynh mau tới xem đi."



Dương Hạo và Đường Diễm Diễm cũng từ trong khoang thuyền đi ra, đầu thuyền rẽ sóng, gió mát hây hây, Dương Hạo không khỏi cảm thấy tâm tình sảng khoái, khen ngợi: "Quả nhiên là một địa phương tốt."



Ngô Oa Nhi ngoái lại nhỉn: "Quan nhân, Hoài An đã là chỗ cuối cùng rồi, chúng ta ở đây thêm mấy ngày nhé? Cam vàng cua tím ở nơi này rất nổi tiếng, vừa hay có thể nếm thử."



"Ha ha, được. Hiện giờ lương thực mùa thu cũng đã bắt đầu thu hoạch rồi, các nơi cũng không cần phải lo lắng sẽ có nạn sâu bệnh, có thể tính toán trước được số lương thực thu hoạch được, lương tồn thì trước tiên vận tới kinh thành, sau đó lục tục chuyển lương thực thu hoạch. Chắc cũng sẽ không xảy ra biến cố gì đâu, nếu bọn Ngụy vương đi đường chậm chạp, chúng ta cứ đợi ở đây vài ngày, vừa hay nghỉ ngơi một chút, du ngoạn một phen."



Ngô Oa Nhi nghe thấy vậy liền vui mừng nhảy nhót, ở trên đầu thuyền cởi giày ra, thò đôi chân trắng nõn vào trong mặt sông trong suốt, nghịch ngợm vung vẩy tạo thành hoa sóng màu trắng. Dương Hạo nhân cơ hội nháy nháy mắt với Diễm Diễm, thấp giọng cười nói: "Nương tử, sắp phải hồi kinh rồi, hai người chúng ta... lúc nào thì... hắc hắc..."



Đường Diễm Diễm nhìn Oa Oa một cái, xấu hổ nói: "Trên thuyền có nhiều người như vậy... đợi sau khi hồi kinh rồi nói đi."



Dương Hạo nghe vậy liền trợn mắt lên, bực bội nói: "Phải đợi tới khi hồi kinh ư? Mỗi ngày đều ở bên cạnh hai mỹ nhân như hoa như ngọc thế này, nhưng ngay cả một miếng cũng không được ăn, người ngoài cho rằng ta diễm phúc tề thiên đấy, đúng là đáng tiếc!"



Đường Diễm Diễm trợn mắt lườm hắn, đột nhiên hôn nhanh lên má hắn một cái, xấu hổ cười nói: "Được rồi, được rồi. Chẳng lẽ người ta không sợ bị bọn ca ca bắt về gả cho cái tên đại hỗn đản không biết xấu hổ đó chắc. Vừa về tới kinh thành là chúng ta bái đường thành thân luôn, được không?"



Dương Hạo nghe vậy mặt mày liền trở nên rạng rỡ, vừa muốn mở miệng đáp ứng thì Đường Diễm Diễm đột nhiên xấu hổ thốt lên: "Huynh nhìn họ kìa, quả nhiên là đang nhìn trộm chúng ta."