Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 326 : Chọn lựa
Ngày đăng: 20:57 19/04/20
Liễu Đóa Nhi phấ tay áo, không nói câu nào hất đầu muốn đi. Diệu Diệu hoảng sợ, vội vàng nắm lấy tay áo nàng ta, hớt hải nói: "Tiểu thư, lão gia vừa về kinh, thân thể mệt mỏi, vừa hay thấy Diệu Diệu đã chuẩn bị nước nóng cho nên mới tắm nhờ, tuyệt không phải có ý khinh mạn tiểu thư đâu. Tiểu thư nếu cứ vậy mà đi, lão gia biết được nhất định sẽ trách Diệu Diệu thất lễ. Tiểu thư..."
Diệu Diệu nói xong liền quỳ xuống bên cạnh nàng ta, van cầu: "Tiểu thư..." Rất nhiều nhân viên ở xa xa thấy lâu chủ nhà mình quỳ trước mặt người ta, không khỏi châu đầu ghé tai thầm thì, mặt lộ ra vẻ bất nhẫn.
Liễu Đóa Nhi tức đến nỗi ngực phập phòng, mấy lần muốn quay bước bỏ đi, nhưng có một sợi dây vô hình níu chân nàng ta, khiến nàng ta không cất bước lên được. Nàng ta không biết đó là một tia tình cảm như có như không với Dương Hạo, hay là cảm giác sợ hãi khi công khai quyết liệt với hắn.
Hắn vì sao lại làm vậy với ta. Ta có chỗ nào không phải với hắn chứ? Ánh mắt lướt qua người Diệu Diệu đang quỳ dưới đất, trong mắt Liễu Đóa Nhi lộ ra một tia hoảng hốt: "Con tiện tỳ này! Nhất định là ở trước mặt viện sứ đại nhân kể xấu gì về ta rồi."
Diệu Diệu nào có biết suy nghĩ trong lòng nàng ta, khổ sở van cầu: "Tiểu thư..."
Liễu Đóa Nhi chậm rãi quay người lại, khóe miệng phác lên một nụ cười lạnh: "Được, ta đợi hắn!"
Diệu Diệu mừng rỡ, vội vàng nói: "Mời tiểu thư vào trong ngồi, Diệu Diệu đi châm trà cho người, cũng không mất thời gian đâu."
Liễu Đóa Nhi chắp tay sau lưng đứng ngạo nghễ, lạnh lùng nói: "Ngươi đứng dậy đi, lâu chủ của gian này vô duyên vô cớ lại đi quỳ trước mặt ta, để người ta nhìn thấy sẽ bàn tán không hay. Ngươi quỳ thế này cứ giống như là bản cô nương tìm tới trước cửa khi phụ ngươi vậy, thế chẳng phải là vu hãm ta bất nghĩa sao?"
"Vâng vâng vâng." Diệu Diệu vội vàng đứng dậy, Liễu Đóa Nhi mắt không nhìn nghiêng, làm mặt lạnh nói: "Ngươi quay về đi, ta, ta ở đây đợi hắn!"
Diệu Diệu nghe vậy lại ngẩn ngơ.
...
Nước ấm vừa độ, Dương Hạo ngâm mình trong nước, mắt mở hé, cả người thoải mái, đúng là rất tự tại, trên băng ghế ở bên cạnh đặt đậu tắm và xà bông, cao tắm và thuốc rửa mặt. Cao tắm và thuốc rửa mặt là dùng các loại bạch chỉ, xuyên khung, nhân dưa chuột khô, bồ kết, đậu tương, đậu đỏ nghiền nhỏ rồi chế thành. Có thể làm sạch vết bản, khử phong hoạt huyết, dược vật sau khi thấm vào da, còn có tác dụng làm ẩm dung nhan, ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng càng thấm vào tâm tỳ người ta. Nhưng hắn lúc này ngâm mình trong nước lười chẳng buồn động đậy đến đầu ngón tay, chỉ muốn nghỉ ngơi một lát.
Dương Hạo thể xác và tinh thần đều thả lỏng, đang nhắm mắt dưỡng thần thì Diệu Diệu lặng lẽ bước vào, nhìn thấy bộ ngực trần săn trắc của Dương Hạo, mặt Diệu Diệu lập tức biến thành đỏ bừng, cô ta lặng lẽ đứng ở cửa một lúc lâu mới nghiến răng nghiến lợi, rón ra rón rén bước tới sau Dương Hạo, không dám nhìn thân thể của hắn, trước tiên cầm khăn lên, quay mặt sang một bên, khẽ căn môi kỳ cọ cho hắn.
"Hả?" Dương Hạo đột nhiên mở bừng mắt, ngẩng mặt lên nhìn Diệu Diệu, thấy khuôn mặt nàng ta giống như là một cây hoa lựu chín mọng, không khỏi cười thầm, lại nhắm mắt lại, nói: "Nàng vào làm gì, còn không mau đi ra đi, tránh cho người ta đồn thổi không hay."
"Nô gia... nô gia không sợ..., có đồn thổi gì thì cũng sớm... sớm đã bắt đầu nói rồi..." Diệu Diệu lắp lắp nói, tay cầm khăn lau tới ngực Dương Hạo.
Dương Hạo khóe miệng nở một nụ cười lạnh: "Ta cũng đoán được rồi, trên thế giới này vĩnh viễn không thiếu những kẻ ngu xuẩn thích nói linh tinh."
"Nô gia không sợ bọn họ nói về nô gia..." Diệu Diệu mặt lại đỏ lên, vội vàng chuyển đề tài: "Lão gia, tiểu thư đang đợi ở cửa, lão gia hay là sớm đi ra đi. Diệu Diệu từ nhỏ đã hầu hạ tiểu thư, biết rõ tiểu thư ngoài mềm trong cứng, cũng chỉ có lão gia ngài mới có thể khiến tiểu thư ủy khuất như vậy..."
"Ừ! Ta biết rồi, nàng vào đây chỉ là muốn giục ta mau đi ra thôi." Dương Hạo để mặc cho nàng ta kỳ cọ da thịt đã đỏ lên của mình, thoải mái nhắm mắt lại, một lúc sau mới đăm chiêu nói: "Diệu Diệu, ta còn chưa hề nghe về thân thế của nàng, Lâm Âm Triều... Cái tên này cũng rất thanh nhã... nhà nàng vốn không phải là một hộ nghèo phải không?"
Dương Hạo buông chén trà, chậm rãi đứng dẫn, nhìn thẳng vào mắt nàng ta, chậm rãi nói: "Vừa rồi, có một câu nàng nói rất đúng. Không lập uy thì không phục được chúng, thân là chủ của một phương, cần phải khiến người dưới biết rằng ngươi nói một là một, hai là hai, bất kể là có lý hay vô lý, chỉ có thể phục tùng tuyệt đối. Ta ở trên, nàng ở dưới, điểm này nàng vĩnh viễn không thay đổi được đâu. Cho nên nàng chỉ có thể phục tùng, không phục... cũng không phải phục."
Dương Hạo thấy hai người giương cung bạt kiếm, thực sự là không hiểu hai người rốt cuộc là vì sao lại tới bước này, ở bên cạnh bàng hoàng gọi: "Lão gia, tiểu thư, hai người đều bớt giận đi, có gì thì từ từ nói..."
Liễu Đóa Nhi nghe thấy nàng ta gọi, càng như đổ dầu vào lửa, phất tay áo lạnh lùng nói: "Còn có gì mà nói nữa, chúng ta đi!" Nói xong liền quay người định bỏ đi. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn
"Chậm đã..." Dương Hạo gọi lại, Liễu Đóa Nhi bước tới cửa liền dừng lại, nhưng không quay đầu, lạnh lùng hỏi: "Đại nhân còn có gì phân phó?"
Dương Hạo chẫm rãi nói: "Người mà nàng an bài vào, ta đã bảo Nguyệt nhi đi gọi tới hết rồi. Hiện giờ đang ở ngoài lâu chờ nàng, nàng dẫn họ đi đi, không được lưu lại một ai cả. Sau này, chuyện trong Nữ nhi quốc, nàng cũng không được nhúng tay vào, nhớ cho kỹ đó!"
"Ngài... ngài hay, hay lắm..." Liễu Đóa Nhi tức đến nỗi cả ngưởi run rẩy, hai hàng lệ nóng cuối cùng cũng ứa ra.
Nhìn bóng lưng vội vã bỏ đi của nàng ta, Dương Hạo thầm nghĩ: "Hôm nay cuối cùng cũng ầm ĩ rồi, ta sớm đã biết chúng ta sẽ càng đi càng xa. Cũng tốt, với cá tính cao ngạo của nàng, về sau bất kể là Diệu Diệu có thành công hay không thì nàng cũng sẽ không chạm một ngón tay vào Nữ nhi quốc nữa, chỉ là không biết, có một ngày nàng nghe thấy "tin báo tử" của ta, sẽ vui mừng hay là thương tâm đây?"
Diệu Diệu bất an nói: "Lão gia, hà tất phải vì một chuyện nhỏ mà tranh cãi với tiểu thư. Hay là... hay là Diệu Diệu thay lão gia xin lỗi tiểu thư rồi gọi nàng ta lại, sau đó thì lão gia và tiểu thư nói chuyện tử tế nhé..."
"Sao phải xin lỗi? Đi thì đi rồi, sớm muộn gì cũng phải đi, đi sớm thì xong sớm." Dương Hạo thản nhiên quay về ngồi sau bàn, uống một ngụm trà rồi liếc nhìn nàng ta: "Vừa rồi những lời mà mà Đóa nhi mắng nàng, nàng đem suy nghĩ của mình nói ra cho lão gia nghe đi, nàng vì sao lại làm vậy?"
Diệu Diệu dừng bước, nhỏ giọng nói: "Những người nô gia gọi tới, đều là nữ tử trẻ tuổi, vốn thích nói thích cười, kỳ thực chỉ cần không quá đáng, khách nhân cũng sẽ thích, cho nên nô gia không quá ước thúc, nếu không... cả ngày đứng đó, ai ai cũng buồn bã ỉu xìu, vị tất đã là chuyện tốt. Nô gia vừa mới quản nhiều người như vậy, cho nên cũng hơi lơ là. Tiểu thư mắng rất đúng, về sau nô gia sẽ cải thiện."
"Ồ, vậy.. rõ ràng là phẩm chất tương đương nhau, nhưng không biết chọn vật giá rẻ lại đẹp mà mua vào là cớ làm sao?"
Diệu Diệu lấy hết dũng khí, nói: "Lão gia, tiểu thư nói vốn không sai, nhưng nô gia từng cùng Nguyệt nhi tới phường thị lớn nhỏ của Khai Phong, phát hiện phấn son, vòng tay, đồ trang sức trên đầu, tơ lụa của phường thị các nơi phần lớn là án theo một phương pháp này mà chọn mua. Nếu Nữ Nhi quốc cũng làm như vậy thì cũng chẳng khác nào mọi người. Lão gia không phải đã nói, phải có cách lạ mới có thể chiến thắng sao? Nỗ gia lại nghĩ, không bằng làm ngược lại đi, bất kể là vật gì, Nữ nhi quốc đều chỉ mua của nơi chính cống nhất, của thương gia nổi danh nhất, cho dù giá tiền có đắt hơn một chút, nhưng thị trường cứ như vậy, Nữ nhi quốc của chúng ta có thể tạo ra một tấm biển vàng vang dội. Thứ mà Nữ nhi quốc chúng ta bán đều là chính hiệu nhất, có tiếng nhất. Người keo kiệt bủn xỉn đương nhiên sẽ không tới mua hàng của chúng ta, có điều phu nhân tiều thư nhà giàu có, người thân của quan nhân khi muốn chọn châu báu trang sức, phấn son tốt nhất đều tới mua thứ có dấu của Nữ nhi quốc chúng ta. Cho nên, cho nên..."
"Ặc..." Dương Hạo trầm tư một lát, rồi mỉm cười: "Nhắm vào tinh phẩm, mở ra phẩm bài độc đáo? Ha ha, không tồi, không tồi." Hắn nhìn Diệu Diệu một cái, cười nói: "Vừa rồi ở trước mặt Đóa nhi sao nàng không giải thích?"
Diệu Diệu mân mê chéo ái không dám trả lời. Dương Hạo lắc lắc đầu: "Nàng đúng thì phải kiên trì, không được vì nàng ta là chủ cũ mà không dám nói. Nàng chẳng nợ nàng ta cái gì. Nàng hiện tại làm việc cho ta. Điểm này, nàng phải nhớ cho kỹ."
Diệu Diệu được hắn khen ngơi, không khỏi nở nụ cười ngọt ngào, thẹn thùng nói: "Nô gia vẫn sợ là không hợp tâm ý của lão gia, xin lão gia sau khi quay về thì mời một vị hiền minh tới khác đảm nhiệm vị trí này."
"Không không không, Nữ nhi quốc này sau này chính là nàng quản, người khác không được nhúng tay vào." Dương Hạo nhìn sâu vào mắt nàng ta, một lời hai ý nói: "Nữ nhi quốc này nàng sẽ quản cả đời, có được không?"
Diệu Diệu bị hắn nhìm chằm chằm, tim đập thình thịch, buột miệng nói: "Chỉ cần là quản lý Nữ nhi quốc cho lão gia, đừng nói là một đời, cho dù là tam sinh tam thế, có khổ cực hơn nữa nô gia cũng cam tâm tình nguyện."
Dương Hạo đưa mắt nhìn, chỉ thấy một đôi mắt chan chứa tình cảm...