Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 333 : Bán gỗ
Ngày đăng: 20:57 19/04/20
Dương Hạo vốn định mang cá trắng đến sớm một chút, rồi bảo quan viên bản nha đưa tới cho Vĩnh Khánh công chúa, ai ngờ buổi sáng đi vội vội vàng vàng nên lại quên mất, may mà hôm qua ngồi ở Hồng lư tự một ngày, hắn tận mắt nhìn thấy nha môn này bình thường cũng nhàn rỗi, các quan viên tiểu lại xin nghỉ liên tục, Dương tả sứ hạ hành thượng hiệu, chẳng thèm nói với người của nha môn tiếng nào, cứ thế quay đầu đi về.
Vị đại nhân Dương Hạo này vẫn thường đi bộ đi làm, bởi vì nhà của hắn ở ngay cạnh bờ sông, cách Hồng lư tự không xa, nơi đây chiêu mộ mấy kiệu phu khiêng kiệu tới nha môn vốn cũng không ngại, chỉ là đường gần nên cũng chẳng cần, lại thêm công lực dần dần trở nên tinh thâm, thời gian cần thiết cho nội tức thổ nạp so với thời gian luyện ngoại công còn dài hơn, mà cách thổ nạp do Lữ Tổ truyền thụ lại không cần phải khoanh chân nhập định, khi đi đường cũng có thể luyện công, đúng là lưỡng toàn kỳ mỹ.
Đương nhiên, nếu không ngồi kiệu, mặc áo quan đội mũ quan đi trên đường thì cũng khó tránh khỏi bất tiện. Cho nên hắn hôm qua đã để áo quan lại trong nha môn, chỉ mặc áo dài, tới nha môn thì thay. Lúc này, Dương Hạo đang mặc áo rộng rãi thoải mái, hay tay niết thủ ấn, tay trái ôm nhật nguyệt, tai phải ôm Càn Khôn, đại bộ lưu tinh, bước chân mạnh mẽ cùng với hô hấp kéo dài, hai bên phối hợp như áo trời không vết rách.
Ra khỏi Chu Tước môn, đi qua Long Tân kiều, vòng trong hẻm Võ Học, vừa hay thấy phường thị ở bên đường có tiếng ầm ĩ, Dương Hạo dừng lại nhìn thử, thì ra là một tiểu thương bán gỗ to đang cãi nhau với binh đinh tuần tra.
"Ai dám tịch thu nào? Ai dám tịch thu nào?" Tên tiểu thương đó thấy các binh sĩ ùa lên, muốn tịch thu hàng của hắn, lập tức giận dữ, hắn trèo lên một chồng gỗ tròn chất như núi, mặt đỏ tía tai nói: "Các ngươi ai dám động? Có biết ta là không? Ta là ngoại quản sự trong phủ của Triệu phổ triệu tướng công, ai dám tịch thu gỗ của ta nào, cho ngươi mượn gan hùm cũng không dám!"
Dương Hạo vốn không muốn để ý tới chuyện này, nhưng vừa nhấc chân lên thì nghe thấy chuyện có liên quan tới tế chấp đương triều, không khỏi lại dừng bước.
Những binh sĩ đó vừa nghe thấy vậy, vẻ kiêu ngạo lập tức biến thành sợ hãi, quay sang nhìn nhau một hồi lâu, không ngờ lại không có ai dám bước lên trước. Bách tính ở bên cạnh thấy vậy khó tránh khỏi nhao nhao nghị luận, lúc này một giọng nói thong thả vang lên: "Đúng là trước cửa tể tướng bảy loại quan, Triệu tướng công tất nhiên là ghê rồi, một quản sự trong phủ của Triệu tướng công không ngờ cũng uy phong như thế này."
"Ai, làm gì mà âm dương quái khí thế, có giỏi thì bước ra xem nào!" Người đó đứng trên đống gỗ, hét lên.
Dương Hạo sau khi về Hồng lư tự, liền nghe ngóng xem hôm nay ai vào cung, để tiện nhờ hắn mang túi cá trắng cho con mèo tham ăn đó. Nhưng loại nha môn thanh nhàn như Hồng lư tự, bình thường cơ hội vào cung kiến giá cực ít, hôm nay không ngờ lại không có ai vào cung trình tống công văn cả.
Dương Hạo sờ sờ túi cá trắng, thầm nghĩ: "Hay là tìm cơ hội gặp ngụy vương rồi nhờ Ngụy vương đưa vào cung hộ. Ồ... không được, tự tiện đi lại, một khi lọt vào mắt Tấn vương... Hay là tìm một người đưa tới cho Ngụy vương? Cũng không được, không cần phải ra vẻ như vậy, một túi cá trắng mà còn dám sai người đưa tới, bảo Ngụy vương làm việc vặt chắc? Vậy cũng quá kỳ cục..."
Đang trù trừ thì Hồng lư thừa Tiêu Hải Đào cười bồi bước vào. Từ lúc có bức quốc thư đó của Dương Hạo, quan gia không thêm không bớt một chữ nào, cứ nguyên văn chép lại rồi đóng ấn tỳ đưa cho sứ giả Khiết Đan. Cao Tường cao hữu sứ thì ngoạn ngoãn về nha môn làm việc, các quan viên của Hồng lư tự đều không còn coi thường Dương Hạo nữa, trong lời nói cũng tăng thêm mấy phần kính ý.
Tiêu tự thừa vốn cảm thấy hổ thẹn với Dương Hạo càng cứ thấy hắn là cười, chưa nói đã cúi mình. Sự siểm nịnh không rõ nguyên nhân ấy khiến Dương Hạo cả người nổi da gà. Có điều thường xuyên qua lại với nhau nên hai người cũng tạo thành quan hệ thân thiết nhất.
Vừa thấy Dương Hạo, Tiêu tự thừa liền gật đầu khom lưng cười nói: "Dương tả sứ, Hồng lư tự chúng ta bình thường là vô cùng nhàn rỗi, một năm cũng không có nổi một chuyện nào. Hiện tại thì hay rồi, ngày mà Dương tử sứ thượng nhiệm, chim khách dưới mái hiên ríu rít không ngừng, quả nhiên, từ lúc quý nhân như Dương tả sứ tới, Hồng lư tự chúng ta đúng là khách khứa đầy nhà, vô cùng bận rộn. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
Dương Hạo trợn mắt lên, nhìn mạng nhện trên giá bút, nói: "Tiêu tự thừa, ngươi đừng có nói nhảm nữa, thế này mà gọi là bận à?"
Tiêu tự thừa lấy một bức thư từ trong ống tay áo ra, cười siểm nịnh đưa lên, nói: "Sao lại không bận được. Ngài xem, sứ giả Khiết Đan vừa đi, thư của sứ giả Thổ Phiên lại tới rồi?"