Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 337 : Thần biết sai rồi, thần sẽ hối cải

Ngày đăng: 20:57 19/04/20


Nhìn bộ dạng, Diễm Diễm đúng là chuẩn bị làm mấy món thức ăn, trên bàn đặt mấy món ăn sơn trân hải vị, thủy bộ bát trân, còn có một khối băng, chắc là dùng để ướp cá. Các loại thức ăn đều đợi vào nồi, Diễm Diễm vừa chuẩn bị vừa đợi hắn về.



Đại tiểu thư của Đường gia tùy tòng ra vào như mây, chịu kiên trì làm việc này cho hắn, ái ý trong lòng Dương Hạo đối với nàng ta càng lúc càng đậm. Đầu môi của hắn hôn khẽ lên má của Diễm Diễm.



"Ư..."



Diễm Diễm giãy dụa kháng nghị, nói: "Trên má có dính dầu đấy!" Nàng ta giải thích với Dương Hạo như vậy.



"Ấy, đừng, xấu hổ lắm..." Vạt áo bị vạch ra, áo lót bị kéo xuống, một cặp vú như bát ngọc úp ngược nhảy vọt ra, phần chóp thì có hai hạt mã não hồng hồng. Diễm Diễm xấu hổ không chịu nổi, hay tay hạ xuống chống lên thớt, mắt nhắm chặt đầu ngẩng lên, thân hình hơi run rẩy.



"Đừng động mà, thiếp không cẩn thận dính vào nước đường..." Diễm Diễm chỉ cảm thấy ngực mát lạnh, sau đó thì một cái lưỡi nóng bóng liếm tới. Nhất thời giống như là giẫm bông vải, thân hình như say, đầu quay quay, mơ mơ hồ hồ đứng không vững.



"A!" Diễm Diễm hét lên kinh hãi, đột nhiên cảm thấy có một thứ lạnh toát chạm vào phần mông của mình. Tay của Dương Hạo thò vào trong quần của nàng ta, ngón tay nhón một khối băng, nhẹ nhàng di động trên da thịt nõn nà của nàng ta. Đi qua nơi nào, đổi lại là tiếng rên run run của Diễm Diễm: "Đừng... đừng..."



Cái miệng thơm rất nhanh bị ngậm lấy, quấn lấy nhau một lúc, nhiệt độ cơ thể của Diễm Diễm tăng cao, lửa dưới bếp lò bập bùng, nước sôi trong nồi tỏa nhiệt khí, ánh lửa chiếu lên da thịt giống như mỹ ngọc của Diễm Diễm, ửng đỏ như hoa đào.



"Đừng, đừng, đừng làm ở đây..."



Diễm Diễm dùng cặp đùi đầy đã săn chắc kẹp chặt ngón tay đang rục rịch của Dương Hạo... dựa vào đầu vài hắn, thở hổn hển kêu. Tiếp sau đó thân hình của nàng ta rơi vào trong đôi cánh tay hữu lực, hơi mở mắt nhìn, đập vào mắt là ánh mắt nóng bỏng của Dương Hạo: "Được, vậy ta cùng nương tử về phòng..."



Mở cửa phòng bếp, Dương Hạo giống như là kẻ trộm, ôm quần áo che cho Diễm Diễm đang xấu hổ, rón ra rón rén bước vào phòng hắn, rồi nhẹ nhàng đưa nàng ta lên giường.



Diễm Diễm ôm mặt, qua kẽ ngón tay lộ ra khuôn mặt đỏ bừng... thân hình thì không ngừng uốn éo: "Đừng...nước đun rồi, phải bắc xuống nồi, người ta... sẽ bị các hạ nhân cười... còn phải làm thức...."



Dương Hạo không biết nàng ta đang nói linh tinh cái gì, nghe nàng ta nói vậy... trước tiên cố nén lửa dục, nói: "Nàng đợi đó, ta đi sai người làm..."



Dương Hạo quay người muốn đi, đột nhiên cảm thấy chéo áo bị thứ gì đó cản lại, quay đầu lại nhìn thì thấy Diễm Diễm dùng hai ngón tay nho nhỏ tóm lấy chéo áo của hắn, mặt xấu hổ đỏ bừng quay sang một bên, nhắm mắt lại không dám nhìn hắn, nhưng ngón tay lại nắm rất chặt... rất có lực.



Môi Dương Hạo không khỏi nhếch lên, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh nàng ta, thấp giọng nói: "Mặc kệ bếp lò, mặc kệ thức ăn, quan nhân... trước tiên ăn Diễm Diễm đã, được không?"



Diễm Diễm uốn éo người, tựa hồ như kháng nghị... chỉ là không biết cái mà nàng ta phản đối là chuyện Dương Hạo muốn "ăn" mình hay là phản đối hắn coi mình là thức ăn...



Búi tóc của Diễm Diễm bị Dương Hạo xõa ra, tóc mây phi tán... Diễm Diễm hé mở mắt nhìn, từ giữa những sợi tóc liếc Dương Hạo, mắt híp như tơ.



Nữ nhân đều muốn mình thật đẹp ở trước mặt nam nhân mà mình thích. Nhưng duy có trong hoàn cảnh này là bọn họ vĩnh viễn không cần sửa sang quá chỉnh chu, chỉ cần bảo trì sạch sẽ trơn nhẵn là được rồi.



Ánh đèn mờ mờ hắt tia sáng lên giường, đầu tóc tán loạn, mang theo một tia vũ mị, một tia trào dâng, một tia mê mang...



Khi nàng ta búi tóc thì thể hiện ra sự cao quý và rụt rè của nữ nhân, khi nàng ta xõa tóc, thì lộ ra sự gợi cảm và quyến rũ. Lên thính đường, vào khuê phong, phong tình vạn chúng, tóc xanh tán loạn đó, chỉ khiến nam nhân càng nhìn càng loạn. Tim của Dương Hạo giờ cũng đã loạn mất rồi...



Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diễm Diễm đỏ hây hây, giống như là trát thêm một lớp phấn hồng, khiến người ta yêu vô cùng.



"Chân giò hun khói này thơm ghê..." Dương Hạo cởi quần Diễm Diễm, tay đặt lên quần lót mỏng tang, nhẹ nhàng ve vuốt đôi chân thon dài của nàng ta, cất tiếng khen ngợi, đáp lại hành động này là một cái vỗ nũng nịu của Diễm Diễm.



Dương Hạo nhớ lại cái đêm đầu khó quên ấy, không muốn nàng ta quá khẩn trương, tiếp tục cổ vũ nàng ta: "Diễm Diễm của ta không phải là người gan dạ nhất, đanh đá nhất ư, sao hiện tại lại e sợ như thế này nhỉ? Quan nhân thả mấy con chim nhỏ của nàng đi, giờ trả lại cho nàng một con chim lớn, thế không đủ à?"



Diễm Diễm cắn môi, ngay cả mấy sợi tóc ở khóe môi cũng móc vào trong miệng, ánh mắt mê ly nhìn nam nhân của mình, mang theo một nụ cười ngọt ngào, không nói gì cả.


Hai người tập trung tinh thần phỏng đoán về hoàng thượng, không chú ý tới Dương Hạo đứng trong hành đã ngáp tới năm cái rồi. Triệu Khuông Dận từ trên cao nhìn xuống, vẫn nhìn rất rõ. Vừa thấy Dương Hạo, ông ta không khỏi nhớ tới chuyện tối qua, lập tức trừng mắt lườm Dương Hạo.



Một quan viên vừa đem sự nghị ở sở tị báo cáo xong, một quan viên khác vừa bước ra khỏi hành định bẩm tấu thì Triệu Khuông Dẫn chỉ vào Dương Hạo, gọi: "Dương Hạo."



Quan viên đó nhìn thấy vậy, vội vàng quay về hàng. Dương Hạo vội vàng bước ra vái một cái, nói: "Bệ hạ, thần đã thảo xong thư trả lời cho Thổ Phiên rồi, xin bệ hạ ngự làm rồi đóng dấu."



Nói xong liền lấy thư từ trong ống tay áo ra, tiểu nội thị vội vàng bước lên nhận lấy. Triệu Khuông Dận xua xua tay, nói: "Cái này không gấp, Dương Hạo à..."



"Thần ở đây, không biết bệ hạ có gì cần phân phó?"



Triệu Khuông Dận lại ngáp một cái, lắc đầu nói: "Dương Hạo à, chức quan hiện tại của ngươi cũng không nhỏ. Thân là đại thần triều đình, nên biết kiểm điểm. Có một số chuyện, không nên không phân nặng nhẹ, ngay cả... Trẫm cũng không biết nên nói sao nữa. Ngươi..."



Triệu Phổ và Triệu Quang Nghĩa đứng ở trong hàng, dỏng tai lên nghe, muốn từ bên trong tìm ra một chút manh mối. Thế nhưng những lời này của quan gia không đầu không đuôi, thực sự là không thể nào phỏng đoán được. Dương Hạo nghe vậy cũng không hiểu ra làm sao, lúng túng nói: "Bệ hạ là muốn nói..." Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn



Triệu Khuông Dận quả thực là có chút không tiện mở miệng, bất kể Dương Hạo xuất phtát từ mục địch nịnh bợ cũng được, hay là đứa con gái bướng bỉnh của mình đòi chim của hắn cũng được. Một con chim cũng không tính là lễ vật quá quý trọng, đây là chuyện tư, thực sự là không tiến giáo huấn hắn ở trên triều đường. Nhưng con chim đê tiện đó đêm qua làm loạn ở trong cung, khiến cho ông ta không thể nào ngủ được. Nhưng trong cung không quá nghiêm, khó tránh khỏi truyền ra dân gian khiến người ta chê cười. Suy nghĩ cẩn thận, vẫn phải bảo hắn chú ý tới ảnh hưởng một chút, để sau này không hoang đường như vậy nữa là được. Ngươi thực sự muốn tặng thì cũng không sao cả, nhưng không thể tặng một con chim không tri thư đạt lễ như vậy được chứ?



Nghĩ tới đây, Triệu Khuông Dận ho khan một tiếng, nghiêm mặt nói: "Dương Hạo à, con chim đó của ngươi... đêm qua cứ đi... khụ khụ... Dày vò người ta quá lợi hại..."



Dương Hạo nghe vậy, trong lòng cả kinh: "Chuyện ta cùng Diễm Diễm làm trong khuê phòng, sao ông ta biết được vậy? Chẳng lẽ hoàng thành ti của Triệu Khuông Dận cũng giống như cẩm y vệ của Chu Nguyên Chương, không có chỗ nào là không vào được? Hỏng rồi, ông ta không phải cũng nghe thấy chuyện giả chết thoát thân mà ta thương lượng cùng Diễm Diễm chứ? Không thể, chắc là không thể đâu, nếu nghe thấy rồi, ông ta sẽ không dùng loại ngữ khí này để nói chuyện với ta đâu. Càng không thể chỉ rõ ra như thế này..."



Suy ngẫm kỹ càng lại, lúc đó mình và Diễm Diễm thân thiết, thanh âm quả thực là không nhỏ. Có điều sau khi ân ái thì châu đầu ghé tai, thương nghị rất nhỏ, chắc không thể nào bị người ta nghe thấy. Nghĩ đến đây tim của Dương Hạo liền bình tĩnh lại.



Triệu Khuông Dận thấy mặt hắn hết đỏ rồi lại trắng, chỉ biết là hắn có chút xấu hổ, liền nói với ngữ khí hòa hoãn hơn: "Như vậy không tốt, rất không tốt. Ngươi là quan viên triều đình, nên biết nặng nhẹ, lần này thôi đấy, lần sau không được nữa. Nghe chưa?"



"Lần sau không được như thế nữa?" Dương Hạo vừa tức giận lại vừa xấu hổ, nói: "Hoàng đế ông quản trời quản đất, chuyện vợ chồng chúng ta thân thiết mà cũng muốn quản luôn ư? Ông rảnh quá nhỉ. Ông là bố vợ ta chắc. Chuyện này không tới lượt ông chỉ trỏ, đúng là ăn no rửng mỡ."



Dương Hạo gân cổ lên cao giọng nói: "Bệ hạ, thần cho rằng, khoái nhạc trong khuê phòng, có gì mà phải chú ý."



"Khoái nhạc trong khuê phòng có gì mà phải chú ý ư? Ngươi nói linh tinh cái gì đó, cây gậy gỗ ngươi lại bắt đầu trích dẫn linh tinh rồi."



Triệu Khuông Dận vừa tức giận lại vừa buồn cười, ông ta đang muốn mở miệng thì Dương Hạo đã nói trước: "Thần cho rằng, cái mà bệ hạ cần quan tâm là xã tắc thương sinh, thiên hạ lê dân. Loại chuyện này không phải là chuyện mà vua một nước nên hỏi!"



Triệu Khuông Dận bực mình: "Cái thằng ngu này, đúng là người gì thì nuôi ra chim nấy..."



Ông ta ưỡn ngực lên, cao giọng nói: "Vậy được, trẫm không dùng thân phận vua một nước nói chuyện với Dương thiếu khanh ngươi nữa, mà dùng thân phận là phụ thân của Vĩnh Khanh, nói chuyện với Dương Hạo ngươi."



"Phát sinh chuyện gì vậy?" Tai của văn võ toàn triều đều dựng đứng lên, tập trung hết tinh thần để nghe ra manh mối trong lời nói giữa hai người.



"Vĩnh Khánh công chúa?" Dương Hạo cũng ngây ngốc: "Có chuyện gì mà liên quan tới Vĩnh Khánh công chúa?"



Triệu Khuông Dận giáo huấn với tư cách là một người cha, nói: "Ngươi tặng con chim bẩn thỉu cứ mở miệng ra là nói những lời ô uế, khiến người ta nghe mà phải tức giận. Ngươi là quan viên triều đình, bình thường cũng nên chú ý ngôn hành của mình, chớ có nói tục. Ngươi xem xem, con anh vũ ở bên cạnh ngươi cũng học theo rồi kìa. Ta bảo ngươi kiểm điểm một chút, có gì mà không thỏa đáng!"



"A?" Dương Hạo mặt đần thối.



Triệu Khuông Dận tức giận hỏi: "Ngươi a cái gì mà a?"



"A..., thân cho rằng bệ hạ nói rất đúng!" Dương Hạo cúi thấp người, giơ cao cái hốt bản to gấp đôi hốt bản của người khác lên che mặt, lau mồ hôi trên trán, nói: "Thần xin thụ giáo, thần biết sai rồi, thần sau này sẽ hối cải..."