Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 347 : Ta vô địch rồi

Ngày đăng: 20:57 19/04/20


Vị tướng quân trẻ tuổi kia bước bước lớn rất nhanh, người bên cạnh nhìn thấy đều tự động nhường đường cho hắn, nhưng ai mà ngờ được Dương Hạo lại đột nhiên xông lên. Vị tướng quân đó không kịp tránh bước, va mạnh vào người hắn, lập tức hắn trừng mắt lên, nhưng chưa kịp làm gì thì Dương Hạo đã tức giận nói: "Khốn kiếp, đi đường mà không mở to mắt ra nhìn à?"



Vị tướng quân đó ngẩn ra, không kịp tức giận, một lúc liền cười nói: "Thật là hung hăng càn quấy, ngươi không biết bổn tướng quân là ai sao?"



Trong lúc hai người đang đối đáp nhau thì đám thủ hạ của vị tướng quân đó đã bao vây xung quanh, với cái dáng vẻ hùng hồn ấy, có lẽ chỉ cần vị tướng quân đó hạ lệnh một tiếng thì sẽ lập tức động thủ.



Dương Hạo trong lòng thầm vui mừng. Bây giờ giữa đường gây sự, kết oán với tướng lĩnh Đường quốc, mọi ánh mắt đều nhìn vào, đây đúng là một lý do tốt để "tìm cái chết". Mặt hắn càng tỏ ra ngông nghênh hơn, cười nói: "Ta thấy ngươi có vẻ giống một tên sở khanh mặt mũi trắng trẻo, giống như một con thỏ trong chỗ đám nữ nhân, không ngờ lại là một vị tướng quân. Thất kính, thất kính, ta cũng đã quên mất người phía nam yếu đuối, hóa ra đường đường là đại tướng thống binh cũng có dáng vẻ như vậy, ha ha…



Vị tướng quân đó lướt mắt qua, trong ánh mắt đầy sự phẫn nộ, không đợi hắn ra lệnh, thủ hạ võ sĩ đã rút binh khí ra, một tên trong số đó liền quát lớn lên: "Sao lại có một tên cuồng nhân như thế chứ, dám bất kính với tướng quân chúng ta như vậy. Người đâu, đánh cho hắn sống dở chết dở rồi tống vào đại lao."



Dân chúng xung quanh vừa thấy sắp động vũ lực liền lập tức tránh đi, Dương Hạo thầm nghĩ: "Đến đúng lúc lắm, chỉ dựa vào mấy con tép này thì sao có thể làm ta bị thương chứ, cứ đánh với chúng một trận, đợi khi nào thân phận sáng tỏ, cái tên tướng quân đó biết ta là sứ tiết Tống quốc, thì có giận nữa cũng không dám hành hung người giữa đường nữa. Ha ha, cái dây này coi như đã kết xong rồi."



Dương Hạo dậm chân đứng thế bất đinh bất bát, hai tay dang ra, khinh thường nói: "Thế nào, muốn động thủ sao? Đến đây, đến đây, ta cho ngươi biết sự lợi hại của ta."



Lúc này Dạ Vũ hốt hoảng xông tới, nói: "Dương tả sứ bớt giận, Hoàng Phủ tướng quân bớt giận. Mọi người đều là… đều là thần tử của một triều. Đừng làm tổn thương hòa khí."



Vị Hoàng Phủ tướng quân liếc mắt nhìn Dạ đại nhân, lạnh lùng nói: "Đại hồng lư, kẻ này là ai?"



Dạ Vũ toát cả mồ hôi, nói: "Vị này là Dương Hạo Dương đại nhân, sứ thần Tống quốc. Dương đại nhân, vị này là thần vệ thống quân đo chỉ huy sứ của Đường quốc Hoàng Phủ Kế Huân đại nhân. Không đánh không quen biết, hai vị đại nhân chỉ là ngẫu nhiên va phải nhau thôi, đừng động thủ làm thương hòa khí."



Dương Hạo thật không thể nhớ ra Nam Đường lại có một vị tướng quân Hoàng Phủ gì đó, cái họ kép này hắn biết được cũng chỉ là do đọc các truyện võ hiệp, cái gì mà Nam Cung, Đông Phương, Tây Phương, Bắc Cung, Đệ Ngũ, Hách Liên, Lệnh Cô… những người mà có cái họ kép như thế đều có cơ hội rất lớn trở thành võ lâm thế gia. Hắn nghĩ một lúc rồi trợn mắt lên, cười lạnh nói: "Cái gì mà Hoàng Phủ Bạch Phủ chứ, bổn quan chưa từng nghe thấy. Người này là địa tướng quân của Đường quốc các vị ư? Nhìn không có giống mà, nếu như đổi lại mặc một bộ y phục nữ nhân thì có lẽ lại giống một ngụy nương tuyệt sắc ý chứ."



Đám quân sĩ không hiểu ngụy nương là thứ gì, nhưng Dương Hạo lại đem tướng quân của họ so sánh với nam xướng ở trong chỗ các cô nương, giờ lại nói thay vào bộ y phục nữ nhân, đoán cũng biết không phải là lời hay ho gì. Những binh sĩ vốn đã rất căm thù, phản cảm với cái sự huênh hoang của người Tống, giờ lại nghe thấy vậy lập tức nổi giận đùng đùng, tiếng binh khí soạt soạt vang lên, xông về phía Dương Hạo.



Dạ Vũ càng hoảng sợ, định xông tới cản, không ngờ Hoàng Phủ Kế Huân động tác còn nhanh hơn hắn, một bước đã nhảy phắt lên phía trước mặt Dương Hạo. Dương Hạo chuẩn bị tư thế sẵn sàng chờ hắn xuất chiêu để nghênh chiến, thì lại nhìn thấy Hoàng Phủ Kế Huân mặt mày tươi cười, chắp quyền nói: "Hóa ra là sứ thần Tống quốc, Dương Hạo Dương đại nhân. Ngưỡng mộ, ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay được gặp mặt quả thật có phúc ba đời."



Dương Hạo ngẩn ra, con người này thật biết kiềm chế, nếu như với tình hình này mà còn động thủ thì cái thái độ cố tình gây sự cũng sẽ bị thể hiện quá rõ ràng. Trong lúc hắn đang ngẩn ra thì Hoàng Phủ Kế Huân đã quay lại lớn tiếng quát: "Tất cả bỏ kiếm xuống, sao lại dám vô lễ với sứ thần thượng quốc như vậy?"



Hoàng Phủ Kế Huân vừa dứt lời liền quay đầu lại, mặt mày rạng rỡ nói: "Kế Huân sớm biết người bắc to lớn phóng khoáng, anh võ. Nhưng lại không ngờ ngay cả Dương sứ giả là một bậc văn nhân mà tính cũng nóng như lửa vậy. Hôm nay đúng là không đánh không quen biết."



Dạ Vũ thấy vậy vô cùng mừng rỡ, vội vàng chạy lên trước nói: "Đúng vậy, đúng vậy. Hai vị đại nhân hôm nay gặp được nhau cũng là có duyên phận. Dương tả sứ, vị Hoàng Phủ Kế Huân tướng quân này là thần vệ thống quân đô chỉ huy sứ của Đường quốc ta, phụ trách bảo vệ Kim Lăng, dẫn đầu bốn vạn tinh binh, là tướng lĩnh được quốc chủ tin cậy nhất. Giờ khó có cơ hội được gặp mặt như thế này, chi bằng để hạ quan làm chủ, ba người chúng ta tìm một chỗ nào đó uống mấy chén rượu, nói chuyện một chút."




Hoàng Phủ Kế Huân thấy Trần Kiều bỏ đi thì không khỏi đắc ý, quát lão bà bà: "Còn ngẩn ra đấy làm gì. Mau đi gọi Sanh Hàn cô nương xuống tiếp đãi Dương tả sứ."



Hoàng Phủ Kế Huân vừa nói dứt lời thì Sanh Hàn cô nương đã từ trên lầu thong thả bước xuống. Hoàng Phủ Kế Huân mặt mày hớn hở nói: "Sanh Hàn cô nương, nào nào, mau đến đây, mau đến đây gặp mặt vị đại nhân này, nàng phải tiếp đãi thật tốt đấy nhé, nếu làm cho Dương đại nhân vui thì bổn quan sẽ trọng thưởng."



Sanh Hàn cô nương lật mặt, làm một lễ với hắn, lạnh nhạt nói: "Nô gia không giỏi uống rượu, toàn thân mệt mỏi, e là khó có thể phục vụ đại nhân, Hoàng Phủ tướng quân thứ tội." Nói rồi liền bước đi. Hoàng Phủ Kế Huân vô cùng tức giận: "Đứng lại, vị đại nhân này là sứ giả thượng quốc, ngay cả bổn tướng quân cũng không dám bất kính, ngươi lại dám thất lễ hay sao?"



Sanh Hàn bỗng nhiên quay người lại, đôi mày xinh đẹp hơi nhíu lên, lạnh nhạt nói: "Nô gia thiển cận, chỉ ở Kim Lăng, chỉ biết đến Trần phụ chính, biết Hoàng Phủ tướng quân, chứ lại không biết cái gì mà sứ giả thượng quốc."



"Thật là to gan, còn dám cãi lại." Hoàng Phủ Kế Huân tức giận rút kiếm ra, Dạ Vũ đang ngồi ở một bên liền tiếp tục làm kẻ hòa giải.



Hoàng Phủ Kế Huân nào có thể để mất thể diện như vậy ở trước mặt Dương Hạo, một tay đẩy Dạ Vũ ra, tay cầm kiếm quát lên: "Tiện tỳ không biết tốt xấu, chẳng qua ngươi chỉ là một xướng kỹ lấy thanh sắc làm vui người ta mà thôi, thế mà lại dám nói như vậy với bổn quan, bây giờ ta không thể giữ ngươi lại nữa, nạp mạng cho ta."



Sanh Hàn cô nương ngẩng khuôn mặt xinh đẹp trắng trẻo lên trước mặt Hoàng Phủ Kế Huân, tươi cười nói: "Hoàng Phủ tướng quân nói sai rồi, nô gia chỉ là một xướng kỹ lấy thanh sắc làm vui người ta mà thôi, là một kẻ hèn không biết khí tiết phẩm hạnh là cái gì."



Hoàng Phủ Kế Huân không ngờ nàng ta còn dám cãi lại, trong lời nói còn đầy sự châm biếm, đúng là đang mắng mình, càng tức giận không thôi, muốn lập tức rút kiếm ra đâm, nhưng cánh tay lại bị giữ chặt lại, người này có sức cực lớn, Hoàng Phủ Kế Huân không thể động đậy được. Hắn quay đầu lại nhìn thì thấy Dương Hạo đã tiến lên trước. Dương Hạo cười nói: "Hoàng Phủ tướng quân bớt giận, mỹ nhân thì phải dỗ, không thể dọa, ha ha ha. Ép nàng ta ở lại cũng không còn hứng thú, để nàng ta đi đi."



Dương Hạo đã mở lời thì Hoàng Phủ Kế Huân liền nghe lời ngay, lập tức thu kiếm lại, hừ một tiếng: "Tiện tỳ, hôm nay may cho ngươi đấy." Rồi hắn quay lại mặt mày tươi cười nói: "Tả sứ đại nhân đại lượng, khí độ phi phàm, có tấm lòng nhân nghĩa, không hổ là nhân vật của thượng quốc."



Dương Hạo nhìn bóng Sanh Hàn bước đi, thầm cười khổ: "Tể tướng tướng quân Đường quốc lại không thể ngẩng cao đầu bằng một xướng kỹ. Cuối cùng cũng có người chịu đắc tội với ta, nhưng nàng ta đắc tội với ta thì có tác dụng gì chứ, lẽ nào ta phải ngụy tạo hiện trường, nói Dương Hạo chết dưới bụng đàn bà sao? Vậy Oa Oa và Diễm Diễm phải làm sao đây?"



***



Ở phủ đệ của Lâm Nhân Triệu tại Kim Lăng, Chiết Tử Du đổi tên thành Mạc Dĩ Minh sau khi nghe Trương Thập Tam bẩm báo rõ nhất cử nhất động của Dương Hạo sau khi rời cung, không khỏi kinh ngạc nói: "Đây không giống hắn, hắn ngang ngược, ngông nghênh như vậy mục đích là gì?"



Nhíu mày suy nghĩ một hồi lâu, Chiết Tử Du lắc đầu nói: "Hành sự của tên này càng ngày càng làm cho người ta khó đoán ra. Không được, tên này ở lại đây, lại còn cùng cái tên khốn Hoàng Phủ Kế Huân cấu kết với nhau, nói không chừng lại làm hỏng đại sự của ta. Ta phải nghĩ ra cách đuổi hắn trở về Khai Phong."



Trương Thập Tam buông tay nói: "Tiểu thư, bây giờ Dương Hạo đang dựa thế lực của Tống quốc mà đến đây, đến tể tướng còn không dám đắc tội với hắn, theo như tiểu nhân thấy, Lý Dục cũng sợ hắn, làm thế nào để tống được hắn đi chứ?" Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com



Chiết Tử Du mỉm cười: "Ngươi quên mất câu chuyện Đào Cốc sao? Đi chuẩn bị kiệu, ta muốn lập tức tiến cung gặp tiểu Chu hậu."