Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 359 : Mỹ nhân đã đến

Ngày đăng: 20:58 19/04/20


Tiêu Hải Đào vội vã đi vào chỗ ở của Dương Hạo, kích động nói: "Đại nhân, triều đình có tin tức".



Dương Hạo hỏi: "Triều đình nói sao?"



Tiêu Hải Đào nói: "Phong thư này là của vua đích thân viết cho Quốc vương Giang Nam, còn yêu cầu đại nhân đọc cho Quốc vương Giang Nam nghe, đại ý là muốn mời mua Giang Nam đến Biện Kinh cùng đón lễ Thượng Nguyên với Hoàng đế".



Lễ Thượng Nguyên cũng là tết Nguyên Tiêu, vốn có từ Tam nguyên nhật của đạo giáo. Do người xưa thường dĩ dạ vi tiêu nên nhân gian gọi đó là tết Nguyên Tiêu, mà phương Bắc người Khiết Đan gọi là "phóng thâu nhật". Dương Hạo nghe nói xong lắc đầu cười nói: "Lý Dục sẽ không đi đâu, hành động này của bệ hạ là muốn đem quân đánh, để tránh Lý Dục lúc này lúc khác lại viết mục thư đòi thả Lý Tòng Thiện".



Tiêu Hải Đào cười nói: "Đại nhân nói phải. Còn một phong thư khác là thư mật bệ hạ giao cho đại nhân và hạ quan, trong phong thư này có nhắc đến chuyện đi sứ hết sức kỳ quái, hạ quan xem đi xem lại mà vẫn không hiểu, mời đại nhân xem thử xem".



Dương Hạo đón lấy bức thư, xem kĩ càng từ đầu chí cuối một lượt, rồi sau đó giơ lên ngọn đèn đốt cháy lá thư đó thành những mảng tro đen bay phất phơ như những con bướm đen mà trầm mặc không nói câu gì.



Tiêu Hải Đào không kiềm chế được mà hỏi: "Đại nhân, bệ hạ nếu như muốn có ảnh chân dung của Tiểu Chu Hoàng hậu thì còn có thể hiểu được, chứ Lâm Nhân Triệu nào có phải là tuyệt thế giai nhân gì, bệ hạ muốn có chân dung ông ấy làm gì kia chứ? Đại nhân thử nghĩ xem điều đó có ý nghĩa gì?"



Dương Hạo ánh mắt như có lửa, nói: "Ý của bệ hạ bản quan có đoán cũng không nổi. Bệ hạ đã ra lệnh như thế thì chúng ta cứ thế mà làm. Chuyện bức họa chân dung Lâm Nhân Triệu giao cả cho khanh, xem xem có thể lấy được ở nhà họ Lâm hay không. Nếu như không thể thì thuê họa sĩ, kiếm cớ đi Trấn Hải để xem dung mạo Lâm Nhân Triệu thế nào, xem cho kĩ rồi về Khai Phong vẽ lại. Còn về việc tìm kiếm thủy đồ địa lý và lực lượng quân phòng thì cứ để ta nghĩ cách".



"Thần rõ ạ", Tiêu Hải Đào cung kính đáp và lui ra ngoài.



Những ý nghĩ trong đầu Dương Hạo cháy rực như ánh nến, bay phất phơ theo bóng Tiêu Hải Đào, rồi lại bay thẳng lên trên. Hắn hít vào một hơi thật sâu, tự nói với chính mình: "Triều đình muốn lấy mạng Lâm Nhân Triệu! Tất cả quả nhiên là không thay đổi, người phải chết sẽ bị chết, người cần đến sẽ đến, cuộc chiến với nước Đường sắp bắt đầu rồi, Tử Du có lẽ cũng sắp phải quay về Phủ Châu đi thôi. Diễm Diễm, Oa Oa, các nàng bao giờ mới đến?"



************



Sau khi Dương Hạo đọc chiếu thư cho Quốc vương Giang Nam nghe, hắn cười hì hì mà rằng: "Quốc vương, bệ hạ nước tôi thực lòng hy vọng sẽ được đón tết Nguyên Tiêu cùng ngài, không rõ Quốc vương bao lâu nữa khởi hành?"



Lý Dục nghe nói Triệu Khuông muốn mời mình đến Biện Lương đón Tết Nguyên Tiêu xem hội đèn thì mặt biến sắc. Tửu vô hảo yến, ly rượu này của Triệu Khuông uống sao nổi đây? Lý Tòng Thiện đến giờ vẫn còn bị giam lỏng không về được, ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, hại hắn bây giờ đến mặt vợ của huynh đệ cũng không dám nhìn mặt, làm sao hắn còn dám tự chui đầu vào lưới.



Lý Dục từ chối ngay: "Xin nhờ Dương trái sứ về nói với bệ hạ hoàng đế, Lý Dục gần đây bị mắc bệnh nhẹ, sức khỏe không được tốt lắm, lại thêm khí hậu phương Bắc lạnh lẽo, e rằng không chịu được quãng đường xa xôi. Ý tốt của bệ hạ Lý Dục xin khắc cốt ghi tâm, về sau nếu còn cơ hội thì hạ thần sẽ đích thân đến. Tết Nguyên Tiêu này mong bệ hạ cho phép Lý Tòng Thiện thay mặt Lý Dục thi lễ".



Mặt Lý Dục lúc này đã nửa xanh nửa trắng, nhìn giống như người đang lâm trọng bệnh. Dương Hạo mỉm cười, cuộn chiếu thư lại giao cho nội thị, cũng không thúc giục mà còn lấy trong túi áo ra một phong thư khác đọc: "Quốc vương, trong này còn có một lá thư khác, là do Trung thư thị lang của nước Tống chúng tôi, Lư Đa Tốn đại nhân đích thân viết, xin dâng Quốc vương xem".



Lư Đa Tốn và Tiết Cư Chính, Lữ Từ Khánh đều là tể tướng trong triều. Triệu Khuông nghe theo lời của Triệu Phổ, đem chức tể tướng chia làm ba, hình thành nên ba cỗ xe ngựa nha môn tể tướng, có điều trong ba người thì rõ ràng Lư Đa Tốn được sủng ái nhất. Nghe đến tên hắn, Lý Dục cũng không dám khinh thường, sai người đón lấy lá thư, chưa chờ mở ra đã hỏi thăm dò: "Không biết tướng công định nói chuyện gì? Trái sứ có biết đôi chút chứ?"



Dương Hạo ung dung cười nói: "Cái này, ngoại thần có biết một, hai, nay nước Đường đã quy thuận Tống Quốc, Trung nguyên đã thống nhất, triều đình muốn vẽ lại bản đồ nước Tống. Lư tướng công được giao nhiệm vụ vẽ bản đồ các đường kinh hồ, đất đai từ đây nối đến Biện Lương. Lư Tướng công hy vọng rằng Quốc vương có thể cung cấp rõ ràng số dân Giang Nam, thuế phú, thành trì… càng nhanh đưa về Biện Lương càng tốt, để tránh trì hoãn công việc của đại Tống.



Lý Dục thở phào nhẹ nhõm, không nghĩ gì mà rằng: "Chuyện này đơn giản thôi, quả nhân nhất định sẽ đưa thông tin tỉ mỉ chính xác về địa lý Giang Nam cho trái sứ".



Hắn thấy Dương Hạo vừa nói chuyện vừa như vẫn đang nắm giữ vật gì đó trong tay, bèn không khỏi hãi hùng, chỉ sợ hắn lại lôi ra một chiếu thư khác yêu cầu gì đó, vội hỏi: "Trái sứ đang cầm gì trong tay thế, có phải là một chiếu thư khác không?"



Dương Hạo ngây người, nhấc tay áo lên cười to nói: "Quốc vương hiểu lầm rồi, thần đang học theo cách tín Phật của Quốc vương, cũng bắt đầu có hứng thú với đạo Phật rồi. Trong ta áo thần chẳng qua là một chuỗi hạt thôi".



Lý Dục nhìn kỹ, thấy vật trong tay Dương Hạo quả nhiên là một chuỗi tràng hạt, vừa nói hắn vừa lần tràng hạt không ngớt, Lý Dục mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn tín Phật, chỉ hận nỗi giá mà mọi người trong thiên hạ đều tín Phật thì tốt. Vừa nhìn thấy Dương Hạo theo Phật, trong lòng Lý Dục đã thấy thích thú, cơ hồ như đã xích lại gần hắn thêm một chút. Thấy Dương Hạo vừa lầm rầm niệm châu, hắn cười tươi nói: "Chuỗi tràng hạt đó không phải là vật quý báu gì, e có phần mộc mạc quá. Ở đây quả nhân có chuỗi tràng hạt của Phật gia Thất Bảo Kim, Ngân, Lưu Ly, Sa Bà Trí Già, Mỹ Ngọc, Xích Châu, Hổ phách… tạo thành. Là bảo vật của Phật giới tam bảo: Phật, Pháp, Tăng, có thể che chở cho con người. Ta tặng nó cho trái sứ".



Nội thị dùng hai tay đỡ lấy, đưa đến trước mặt Dương Hạo. Dương Hạo từ chối hai ba lần rồi mới nhận, ngắm nghía chuỗi tràng hạt được kết thành từ bảy món đồ cực quý. Quả nhiên là một báu vật, hắn vừa cuống quýt cảm ơn, mặt cũng hòa hoãn được đôi chút. Quay sang nhìn Lý Dục, cười hì hì mà rằng: "Quốc vương bị nhiễm bệnh nhẹ, sức khỏe không tốt, lại thêm khí hậu có lẽ không hợp, quả không phải hư ngôn. Thần sẽ giải thích rõ ràng với Quốc vương. Chỉ có điều, Lư tướng quân vừa mới được trọng dụng, hy vọng có thể sang sứ một chuyến, đây cũng là việc thường tình mà Giang Nam nên làm, nếu không ngộ nhỡ việc vẽ bản đồ có gì sai sót thì sẽ để thiên hạ cười cho, Lư tướng quân ắt sẽ tức giận, thần… cũng không dám nói hộ bệ hạ".



"Điều đó là tự nhiên, là tự nhiên, Dương trái sứ yên tâm, quả nhân sẽ thu xếp xử lý việc này".



Dương Hạo mỉm cười, chắp tay thi lễ đáp: "Vậy thần xin cáo lui".



Dương Hạo vừa đi khỏi, Lý Dục ngay lập tức đập bàn đứng dậy, những đường gân xanh trên trán hằn lên. Bản đồ giống như địa giới của một nước, đại diện cho sự tôn nghiêm của lãnh thổ quốc gia, dâng bản đồ cũng giống như dâng nước, năm đó Kinh Kha đâm Tần vương có đem theo hai lễ vật, trong đó có một tấm bản đồ nước Yên, hàm ý nước Yên đã hoàn toàn bị quy phục.



Nước Tống đang muốn có bản đồ, điều đó mang hàm ý lăng nhục. Lý Dục kiến thức uyên thâm, làm sao lại không hiểu điều đó. Thế nhưng, hắn làm sao từ chối được? Nếu như nhà Tống trực tiếp đưa ra yêu cầu vẽ bản đồ thì hắn còn có thể làm qua loa tắc trách một chút. Nhưng việc ra chiếu thư yêu cầu hắn đi Tống hắn đã từ chối rồi thì làm sao lại tiếp tục từ chối việc vẽ bản đồ Giang Nam cho được, làm vậy chẳng khác gì chọc giận Triệu Khuông.



Nghĩ đến lần hội ý cùng Từ Phong, Trần Kiều, hắn hít một hơi dài rồi thầm nghĩ: "Không nhịn nổi việc nhỏ thì sao mưu được việc lớn, đến nay quân Khiết Đan vẫn chưa có hứa hẹn che chở gì, do vậy không thế vội trở mặt với nhà Tống. Cho nên hôm nay đành phải nhịn mối nhục này, đem bản đồ Giang Nam giao cho chúng vậy".



Ngẩng đầu lên, hắn cao giọng nói: "Người đâu!"




Chiết Tử Du quay đầu nhìn hắn, mặt cũng nén nổi sự kinh ngạc, Dương Hạo liền níu lấy Bích Túc hỏi: "Ngươi đến đây làm gì?"



Bích Túc lấy lại bình tĩnh, vội vàng hạ giọng nói: "Đại nhân, hai vị phu nhân đã tới rồi, hiện đang ngồi ven hồ Huyền Vũ, hiện đang ở nhà trọ Thê Hà…" Nói rồi, hắn còn cảnh giác ngó Tử Du.



"Bọn họ đã đến rồi?" Dương Hạo vừa mừng vừa sợ: "Tốt lắm, chúng ta mất dấu nhau, e rằng Lễ Tân viện đang loạn cả lên rồi, ta sẽ ngay lập tức sắp xếp về dịch quán, sau đó đến bên hồ Huyền Vũ gặp họ".



"Mạc cô nương, Dương mỗ cáo từ."



Chiết Tử Du cũng không thèm quay đầu lại, thản nhiên nói: "Xin đại nhân cứ tự nhiên".



Dương Hạo thở dài, quay người lại đi mất, nhưng đột nhiên như nhớ ra chuyện gì, bèn quay đầu lại ngó Bích Túc đang mặc áo cà sa, dở khóc dở cười nói: "Ngươi thật muốn đến Kê Minh Tự làm Phương trượng ư?"



Bích Túc xoa xoa cái đầu bóng lưỡng, cười hì hì nói: "Chỉ là vì tiểu sư thái Thủy Nguyệt thôi".



Dương Hạo gật gật đầu, thở dài nói: "Hiếm khi ngươi rung động thật sự, hãy trân trọng đi, nếu như để lỡ mất thì sau này ngươi có hối cũng không kịp đâu".



Chiết Tử Du nghe thấy, đột nhiên cắn chặt môi dưới.



Dương Hạo lại thở dài, thi lễ với nàng rồi quay lưng bước đi, Bích Túc nhìn Chiết Tử Du, ngượng ngùng nói: "Chiết… Chiết cô nương sao lại ở đây? Chẳng lẽ cô nương với đại nhân của ta…"



Chiết Tử Du quắc mắt xoay người lại, nói: "Bản cô nương đang không vui, ngươi cút ngay đi cho ta càng xa càng tốt, ta đếm tới ba, nếu như ngươi không cút…" Nàng ta nắm chặt cây kiếm bên hông, đếm lớn: "Một…"



Chẳng cần để nói đến hai lời liền bỏ chạy. Chiết Tử Du không khỏi phì cười, nhìn theo bóng Dương Hạo đi khuất dần. Nụ cười dần tắt, trên mặt chỉ còn phảng phất nỗi mơ hồ, dường như nhớ ra điều gì, nàng quay người đi vội vàng, chạy đến bên vạt cỏ gần đó tìm kiếm khắp nơi, nhưng có một người đã nhanh chân hơn nhặt chiếc hộp lên, mở ra rồi reo mừng: "Haha, hôm nay số hên quá, lại nhặt được báu vật".



"Chậm đã!" Chiết Tử Du vội nói, đoạt lại chiếc hộp rồi nói: "Chiếc hộp này là của ta".



Người thuyền phu đó mở to mắt ra nhìn Tử Du, nói: "Nhìn vị cô nương ăn vận xinh đẹp, thế mà lại đi cướp đồ của ta ư?"



"Ngươi!" Chiết Tử Du chau mày, nắm chặt lấy chuôi kiếm, vị thuyền phu kia lui lại hai bước, hét lớn: "Ái chà, còn muốn gây sự nữa đúng không? Anh em đâu mau lại đây, có người muốn cướp đồ của ta này".



Trên bờ đê, bảy tám người cao to lực lượng lập tức xuất hiện, nói lớn: "Ai dám to gan, giữa ban ngày ban mặt mà dám giở trò?"



Chiết Tử Du hung hăng trừng mắt nhìn vị thuyền phu kia một hồi lâu, hít một hơi thật sâu nói: "Ngươi trả giá đi, ta sẽ mua nó. Nếu như vậy còn không được thì bản cô nương sẽ phải giở trò cường đạo rồi, đừng hòng làm khó dễ ta!"



***************************************



Dương Hạo vội vã quay trở về dịch quán tìm Tiêu Hải Đào, Tiêu Hải Đào vừa nhìn thấy hắn liền cười nói: "Đại nhân về nhanh thật đấy, cứ tưởng giữa đường gặp vị cô nương đó thì … hahaha"



Dương Hạo tươi cười nói: "Tiêu tự thừa, Dương mỗ quay về vốn là để dặn ngươi một tiếng, đêm nay ta ra ngoài, nếu như không quay trở về dịch quán thì ngươi không cần phải lo, sáng sớm mai ta sẽ quay về".



"Hả?" Tiêu Hải Đào ngẩn người, lắp bắp nói: "Đại nhân… đại nhân có bản lãnh vậy sao? Chỉ mới có hai ba câu mà đã có thể…?"



Dương Hạo ngẩn ngơ một lúc rồi lập tức cười ha hả mà rằng: "Không sai, không sai, bản quan đêm nay cần phải đi hóng gió một chút, haha, do vậy không cần lo lắng cho bản quan. Ta phải đi rồi, cô nương nhà người ta còn đang đợi ta".



"Khoan đã, khoan đã!" Tiêu thừa tự níu người hắn lại, nghi ngờ nói: "Đại nhân, vị cô nương đó làm sao mới chỉ có hai ba câu… đã có thể cam tâm trao thân gửi phận? E rằng có vấn đề".



"Hừ, điểm này bản quan chẳng lẽ còn không nghĩ tới ư? Ta tất nhiên là phải làm rõ ngọn nguồn rồi mới có dũng khí chứ, được rồi, không để mỹ nhân đợi lâu nữa, bản quan đi đây."



"Đại nhân, ngài…" Tiêu Hải Đào muốn cản cũng không cản kịp nữa, Dương Hạo dường như đã hóa thành bươm bướm bay đi mất.



Tiêu Hải Đào đứng dưới trời chiều, ngẩn ngơ hồi lâu rồi mới lẩm bẩm: "Dương tả sứ quả nhiên là không ai bằng, một cô nương diễm lệ như thế... làm sao đại nhân có thể may mắn thế nhỉ?"



Hắn quay đầu nhìn chuỗi tràng hạt đang đặt trên bàn, vội cầm lấy đeo vào cổ tay như sợ có ai cướp mất báu vật.