Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 368 : Thiên hạ ai hiểu quân

Ngày đăng: 20:58 19/04/20


"Từ đã!" Hòa thượng Nhã Băng mắt sáng lên, ung dung cười nói: "Dương tả sứ giả chết thoát thân, chạy tới thận đây, làm có mưu đồ, bần tăng ở đây kính đón, chính là duyên phận của ta và ngươi, bần tăng tuy thấy rõ thân phận đại nhân, lại không có hại gì cho đại nhân, ngược lại, còn có một công lớn muốn nói với đại nhân".



Dương Hạo không chớp mắt, trầm giọng hỏi: "Công lớn?"



Hòa thượng Nhã Băng mỉm cười nói: "Không sai, bần tăng nghe nói Dương tả sứ bị người Khiết Đan giết, làm sao ngờ đại nhân không những chưa chết, mà còn xuất hiện ở đây. Hai nước Đường Tống triển khai quân sát khí hừng hực, im bặt ra không Thái Thạch cơ, không biết đại nhân muốn sao?"



Sắc mặt Dương Hạo chợt biến, còn chưa trả lời, hòa thượng Nhã Băng bật cười nói: "Không hỏi cũng biết, đại nhân lần này đến, chính là chuyện đại quân Tống qua sông ra sao, có phải không?"



Dương Hạo trở lại bình thường, mỉm cười nói: "Thế thì tính sao?"



Hòa thượng Nhã Băng nghiêm nghị thi lễ nói: "Mời đại nhân theo bần tăng lại đây, bần tăng có cái này muốn tặng cho đại nhân, đại nhân tự khắc biết".



Dương Hạo cảm thấy có điều gì đó và ngăn Bích Túc lại, theo sau Hòa thượng Nhã Băng vào trong rừng, đến trước một cái nhà gianh, hòa thượng Nhã Băng nhìn quanh tứ phía, nhanh chóng chui vào trong phòng, Dương Hạo và Bích Túc sợ hắn tẩu thoát, lập tức vào cùng, chỉ thấy mọi thứ trong nhà hòa thượng Nhã Băng vô cùng đơn sơ, chỉ có một cái giường, một cái bàn, một bếp, trên bàn là ngọn đèn, đầu giường có một hộp sách. Nhã Băng mở hộp sách ra, vén tấm vải, ở dưới giường lôi ra một bức lụa, vô cùng thành kính đưa cho Dương Hạo.



Dương Hạo không hiểu gì nhận lấy và xem, chỉ thấy bên trên có rất nhiều nét vẽ, bên trên còn có vài con số đánh dấu, lại có chữ xuân hạ thu đông, xem một hồi không hiểu là nghĩa gì, không khỏi ngạc nhiên nói: "Nhã Băng đại sư, đây là vật gì?"



Hòa thượng Nhã Băng trịnh trọng nói: "Dương đại nhân, thực ra không dám giấu gì đại nhân, tại hạ là một hòa thượng tự do, thực ra là giả làm hòa thượng. Tại hạ vốn họ Phàn, là một tú tài Đường Quốc, vì nhiều lần thi không đỗ, không thể vào học và trở thành quan, nên có ý đồ cạo đầu giả làm tăng, dựng nhà cư trú trên Thái Thạch cơ, quên đi tất cả, hai bờ vách đá này khắc Phật kim thân, mượn cớ thường dùng thuyền nhỏ đi trên sông, ngầm đo lường tình hình nước sông Trường Giang, xuân hạ thu đông, một năm bốn mùa, dòng nước chảy, đều có trên bản đồ.



Theo bản đồ nước của ta, dòng trường Giang có thể dựng một cái cầu nổi/cầu phao, để đại quân tới lui như dẫm trên đất bằng. Tại hạ nghe nói Tấn Vương đích thân dẫn binh tấn công Thái Thạch cơ, thương vong cực kì thảm trọng, giờ đã bại quay về, chuẩn bị tái tấn công, không biết còn cần bao nhiêu binh sĩ thương vong, nhưng nếu có bản đồ trong tay, đại quân tiến lùi tự biết, nơi hiểm yếu Trường Giang không công mà phá, có thể giảm vô số người chết".



Dương Hạo nghe rồi vô cùng ngạc nhiên, hắn tự nhiên hiểu rằng điểm quý giá của bản đồ thủy này, nó sẽ có tác dụng không thể ngờ được đối với mấy vạn đại quân, nhưng với thân phận của mình hiện giờ, có thể đưa tấm bản đồ này đến tay Triệu Quang Nghĩa không? Nhưng không thể để thân phận mình bị bại lộ.



Giết người diệt khẩu thì sao? Vừa nãy để bảo vệ gia quyến còn không nỡ ra tay, giờ thì nghìn lần không thể.



Nếu biết có tấm bản đồ này có thể thay đổi cục diện chiến tranh, Triệu Quang Nghĩa dựa vào chút ít bè gỗ, thuyền đánh cá thì có thể tấn công Thái Thạch cơ ư? Song vì những tính mạng binh lính về sau, cộng thêm bị người Đường đoạt lại được trận địa, nhưng nghĩa khí người Đường vô cùng thấp, cái nơi gọi là hiểm yếu khó bảo vệ đã phần nào có thể tự hiểu nó, đợi thủy quân Tào Bân đến, thì có chiến hạm thực sự, lúc đó phối hợp với binh Triệu Quang Nghĩa, Thái Thạch cơ chẳng lẽ lại không bị phá? Nhưng như vậy đánh mạnh công mạnh, thương sát chắc chắn sẽ gấp chục lần so với hiện tại. Nếu mình giết chết Phàn Nhã Băng đi, giấu kín tấm bản đồ này, vậy thì cái chết không chỉ của một mình Phàn Nhã Băng hắn, tấn công mạnh đại giang sẽ làm cho vô số người bị thương vong, vô số tính mạng của quân sẽ oán cái đầu của hắn.



Dương Hạo loạn hết cả đầu, đang do dự chưa quyết định được, Phàn Nhã Băng lại nói: "Đại nhân chớ nghĩ nhiều, tấm bản đồ này thực sự này không giả. Đại nhân có thể mang tại hạ đi bờ tây gặp Tấn Vương, tại hạ gặp trực tiếp và nói về tấm bản đồ, nếu có tội vạ gì, đại nhân có thể lấy cái đầu của ta".



Bích Túc tuy là người Tống, nhưng thấy hắn chỉ vì ở Đường Quốc, hơn nữa lại không thể làm quan, tính toán mọi cách, không tiếc chạy đến bên Trường Giang làm hòa thượng giả, tỉ mỉ kiên trì làm bản đồ đo mực nước sông để hiến kế cho Tống Quốc, chỉ vì mong muốn có một chức quan để làm, trong lòng không khỏi xem nhẹ, lạnh lùng nói: "Phàn tú tài nghĩ trăm phương nghìn cách, có tấm bản đồ này trong tay, chuyến này có thể có kỳ công rồi, nhất định làm quan rồi".



Phàn Nhã Băng xấu hổ mặt đỏ ửng lên, quen thói a di đà Phật liền chắp tay, nói: "A di đà Phật, chim khôn chọn cây mà đậu, trung thần chọn chủ mà thờ, Đường chúa hôn quy, mải vui chơi, không lo việc nước, triều chính phủi bại, dân chúng khốn khó, triệu Tống được thiên hạ, quy thiên hạ về một mối. Phàn mỗ chẳng lẽ lại không biết theo bên đó sao?



Mấy ngày trước truyền đến tin rằng, Lâm hổ tử Lâm đại ướng quân là một trung thần có tiếng trong triều đã bị lời nói gièm pha mà chết, hơn nữa nguyên nhân cái chết vô cùng ngu xuẩn. Đế vương chỉ dám lén lút lấy rượu độc hại đại thần, quốc chúa tự chặt mất cánh tay của mình, tự hủy hoại tương lai, trên dưới Đường Quốc ai có trái tim băng giá? Đây là ý trời phải diệt Đường mà, mỗ là người bình thường, chẳng lẽ lại không thuận lòng trời?"



Dương Hạo hít một hơi dài, nói: "Tấm bản đồ này thực sự quý giá vạn lần, nhưng…làm sao đưa qua sông đây?"



Phàn Nhã Băng hai mắt sáng lên, nói: "Tại hại có con thuyền nhỏ, xưa nay không đưa lên bờ, nó ẩn trong bụi cỏ um tùm, chỉ cần giờ trên sông tuần phòng nối liền, mỗ là một thư sinh, muốn dùng cái thuyền nhỏ trốn qua sông không có khả năng, không biết đại nhân có thể có cách gì…?"



Dương Hạo lắc đầu nói: "Ta sống khốn khổ bên bờ sông, cũng chẳng có kế gì khả thi, tấm bản đồ này quý lắm, hơn nữa không thể thiếu ngươi là người giải thích, ngươi và tấm bản đồ này không thể mất, cho nên không được liều lĩnh, thế này nhé, ngươi…ngươi theo ta xuống núi, chúng ta bàn bạc kỹ lưỡng hơn".



Chiết Tử Du thấy hắn vẫn còn sống, cũng không đường hoàng đi ra, Dương Hạo có niềm tin, nhưng Phàn Nhã Băng có khát vọng làm quan này rất khó nói, lòng Dương Hạo lo lắng không thôi, thực không nghĩ ra cách nào để giải quyết thích đáng người này, đành đi một bước nghĩ một bước, đưa hắn theo bên cạnh, mong là an toàn.



Tống Quốc dã tâm với Đường, Phàn Nhã Băng này sớm đã biết rõ, cho nên mới ẩn cư ở nơi bên bờ sông này, tuy kham khổ, nhưng mười năm gian khổ học tập đều đã nhẫn nhịn được, hắn chịu khổ để đến hôm nay tiếp tục theo đuổi con đường làm quan, cũng là kham khổ. Nhưng chưa đợi hắn hiến bản đồ cho Tống Quốc, Tống Quốc đã xuất binh, giờ triển khai quân bờ bên kia, hắn muốn đưa tấm bản đồ cho họ là không thể nữa rồi, nó khiến Phàn Nhã Băng lòng như lửa đốt.



Nếu đợi đến khi quân Tống tấn công mạnh qua sông, và có chỗ đứng vững, thì bản đồ này của hắn chẳng còn tác dụng gì nữa, giờ như lâu hạn gặp mưa rào, thế nhưng gặp được một người vốn là sứ giả đã chết của Tống Quốc, Phàn Nhã Băng vui mừng khôn xiết, chỉ cho rằng mình cuối cùng cũng đã có thể làm quan. Tất nhiên là vui vẻ đồng ý, lập tức ra đi cùng với Dương Hạo, trong căn nhà cỏ gianh chẳng có đồ gì đáng giá cả, có thể bỏ qua không cần đến nó.



Trước hắn nghĩ đến Thái Thạch cơ này sẽ không có người quen hắn, cho nên lên đường không chút che dấu, nào có ngờ gặp hai kẻ địch, lần này không dám lơ là nữa, hắn sửa sang lại chút dung mạo, lấy râu giả dính lên, lúc này mới theo hai người họ xuống núi.



Từ con đường này xuống núi, đến dưới núi, chỉ thấy trên đất bị đào lên mười mấy cái hố lớn, trên trong là những thi thể ngang dọc, dưới thi thể đó chặt cây cối cỏ, bên trên là bảy tám tầng thi thể, nào thì trúng tên, đao đâm, thương đâm…máu me be bét, không còn ra hình người, thực là sợ phát hoảng, nhìn trang phục, chắc chắn là quân Tống.



Nhìn thấy hai hòa thượng cùng đi với một người phàm tục xuống núi, một vài binh lính Đường Quốc đang khuân vác thi thể cũng không để ý tới, từ trên chiếc xe nhỏ lại bê mấy chục thi thể vứt vào cái hố, sau đó cho dầu hỏa vào, rồi châm lửa, lửa hừng hực cháy, nuốt hết tất cả vô số những thi thể đó.



Phàn Nhã Băng chắp tay mô Phật, hỏi: "A di đà Phật, thiện tai, thiện tai. Nhiều thi thể quá, có chuyện gì xảy ra vậy?"



Đại nhân Đường quốc phần lớn đều tín Phật, Phàn Nhã Băng ở nơi này, bình thường tự mình trôi nổi trên mặt sông, nói là yêu thích vàng, vùng ven sông phần lớn đều khắc tượng Phật, trong quân ngũ có rất nhiều người đều quen vị tăng khổ hạnh này, và cũng vô cùng kính trọng hắn, liền có một tiểu giáo đáp: "Đại sư, đây là thi thể quân Tống tiến công vào Thái Thạch cơ ta, tướng quân lệnh ta đợi ở đây thiêu, tránh sinh dịch bệnh".



"A di đà Phật". Phàn Nhã Băng không khỏi thốt lên tiếng Phật hiệu.



Lửa cháy hừng hực đốt cháy thi thể này cháy xèo xèo, thi thể bị hỏa thiêu co rút các gân, có thi thê bỗng dưng ngồi bật dậy rồi lại rơi bịch xuống, da thịt bị thiêu hết, từng mảng thịt cháy lộ ra xương xẩu, Dương Hạo tuy cũng nhập ngũ, từng tham chiến, nhưng lại làm thân binh của Trình Thế Hùng, vả lại chưa từng gặp quá nhiều thi thể thế này, thấy vậy mà hồn bay phách tán, không đành lòng nhìn nữa.



Phàn Nhã Băng bước đến, chỉ thấy khắp nơi là cái hố lửa, thi thể nhiều không kể xiết, không chịu nổi miệng tụng: "Nam mô ai di đà Phật, bản sư thích ca mâu ni, thế tôn có nói: Đất giấu, ta giờ niềm nở, dựa thiên nhân chúng, dặn dò vu nhữ. Thế tương lai, nếu có thiên nhân, thiện nam tử thiện nam nhi, trong Phật pháp, loại thiếu thiện căn, nhất mao nhất trần, anh có đạo lực, ủng hộ là người, chớ để mất đi.



Giấu nhiều lần đất, trong tương lai, có trời có người, tùy nghiệp báo ứng, dừng ở ác hứng, trước khi rụng rơi, hoặc tới môn đạo, là chư chúng sinh, nếu có thể niệm đắc Phật danh, có Bồ Tát bảo vệ. Là chư chúng sinh, anh có thần lực, tiện cứu hết đi, thế là người ở, thân ở lại, vỡ rơi vào địa ngục, bỏ lệnh sinh thiên, hưởng khúc ca lạc…"



Bích Túc thấy tình hình thê thảm như vậy, không khỏi chủ động chắp tay, miệng lẩm bẩm: "Nam mô Bồ tát đại từ bi, Bạch Phật nói: "Thế Tôn, mong muốn thế tôn không cho nghĩ. Tương lai, nếu có thiện nam tử, thiện nữ tử, trong Phật pháp, nhất niệm cung kính, ta cũng hàng trăm thuận lợi, độ cởi là người, sinh tử giải thoát. Huống hồ chỉ nghe thấy việc thiện, niệm tu hành, tự nhiên đạo mãi mãi không thể chuyển…"
Một lúc lâu sau, Dương Hạo liền dừng bước, ngẩng đầu nhìn trời, thở dài: "Người ở giang hồ, thân bất do kỷ, ta mộng tưởng hão huyền, mãn ý có thể giả chết để bình yên, từ nay sẽ tránh xa thế giới này. Điều ta nghĩ thật quá đơn giản."



Thôi Đại Lang vừa nghe thấy thì vô cùng vui mừng nói: "Dương huynh có thể quyết định một lần nữa trở lại Lô Châu sao? Nếu như kế sách đã định, Thôi mỗ yên tâm vô cùng, lần này về tây bắc, tìm một cái thân phận khác, dứt khoát gọi là Thác Bạt Hạo, khi triều đình biết được, lúc đó Dương huynh căn cơ đã định, có đôi cánh khỏe mạnh, triều đình cũng chỉ đành quay mặt làm ngơ."



Dương Hạo nói: "Không, ta đã thề với nương của ta, đời này chỉ mang họ Dương, sống cũng họ Dương, chết cũng họ Dương, mãi mãi không đổi. Đúng vậy, ta đồng ý về, Thôi huynh có sắp xếp cho ta từ Thái Thạch cơ qua sông không?"



Thôi Đại Lang nói: "Dương huynh nếu đã chắc chắn về tây bắc, ta bố trí đi men đường nhỏ, Thái Thạch cơ có đại quân tập trung dày đặc, nếu muốn thần không biết quỷ không hay mà đi qua thực là làm khó ta."



"Không, ta phải đi gặp Tấn vương Triệu Quang Nghĩa."



Thôi Đại Lang sửng sốt, Dương Hạo nhìn hắn cười, bình tĩnh nói: "Lòng ta vốn có một chuyện rất khó giải quyết, có sự ràng buộc giả chết, mọi chuyện đều bị giới hạn, cuối cùng cũng vẫn không nghĩ ra cách gì hay ho. Giờ nếu không phải chết nữa, ta có ý này, Đại Lang giúp ta đưa gia quyến về, còn ta về Tống quốc, tranh thủ lực lượng Tống quốc đang lộn xộn giải quyết cái đại sự đang khúc mắc trong lòng, đồng thời, nghĩ ra cách có thể quang minh chính đại về tây bắc. Với Tống quốc, chớ có làm ầm lên là tốt nhất."



Thôi Đại Lang nói: "Dương huynh đi gặp Tấn vương, sẽ giải thích mình vẫn sống với hắn như thế nào?"



"Ta tự có cách của mình. Giờ họ chưa cảnh giác lắm,ta chủ động xuất hiện, ai sẽ còn nghi ngờ ta đã từng giả chết?"



"Nhưng… có chuyện gì cần lực lượng triều đình giúp vậy? Hơn nữa, làm sao có thể đường đường chính chính về tây bắc?"



Dương Hạo chau mày nói: "Đại Lang, đây có lẽ không phải là cách khởi đầu tốt."



"Cái gì?"



Dương Hạo trầm giọng nói: "Ta và Đại Lang chỉ là một sự giao dịch, ta được đầu tư, phải hồi báo. Nếu ta thực sự có thể bảo đảm nắm trong tay tây bắc, tuyệt đối không nuốt lời và sẽ ủng hộ, đưa lại sự tiện lợi nhất cho các ngươi, nhưng các ngươi không nhất định không được can thiệp vào, hơn nữa càng không được nhúng tay vào, không được có ý đồ cản trở ta, ảnh hưởng đến ta. Hơn nữa, một khi bị ta phát hiện ra manh mối gì, giao dịch của chúng ta sẽ bị hủy bỏ, thứ các ngươi đã trả ra, ta sẽ không bồi thường."



Thôi Đại Lang ngẩn người, không hiểu ra sao, ngược lại còn cười lớn, vỗ tay nói: "Dương huynh là ngọc thạch, giờ đã được dùi mài, quả nhiên có giá trị cao ghê gớm, đã là một sản phẩm tốt rồi. Được được được, Thôi mỗ đây sẽ không hỏi thêm gì nữa, ta sẽ đưa gia quyến của Dương huynh bình an đi tây bắc. Dương huynh, hãy đợi tin tốt lành của ta!"



***



"Diễm Diễm, nàng yên tâm, lần này về Tống doanh, ta tự có lý thoái thác, sẽ không có chuyện gì đâu."



"Thiếp sao có thể yên tâm được? Thiếp đi theo chàng, nếu chết thì cũng chết cùng nhau."



"Lại nói linh tinh gì vậy, nếu không định kế, ta bằng lòng đi vào chỗ chết sao? Nàng trở về tây bắc, còn có chuyện đại sự phải làm. Nàng cần đi gặp nghĩa phụ, bảo ngài lệnh cho Phi Vũ liên lạc với ta, từ nay về sau, ta đến thao túng, tin tức có động, ta đều cần nắm được kịp thời. Trước đây ta ở ẩn, làm chuyện đường hoàng, giờ ta tuy xuất hiện trước mặt người khác, việc làm lại phía sau màn, không có Phi Vũ liên lạc kịp thời, ta không làm gì được."



Đường Diễm Diễm vui vẻ nói: "Hạo ca ca giờ như vậy, có vài phần giống khi ở Trung Nguyên, không chỉ nhượng bộ, nhượng bộ nữa, hi hi, như vậy khiếng người ta thích chết đi được."



Dương Hạo cười nói: "Hoặc là không làm, hoặc là làm cho cẩn thận, không thể tùy ý sắp xếp. Nếu ta đồng ý xuất hiện, thì phải nghĩ cách khống chế hết thảy bọn họ. Ta có thể chủ động nhượng bộ, nhưng tuyệt đối không được để họ xỏ dây dắt đi."



Đường Diễm Diễm gật đầu cười nói: "Vâng, vừa nãy bị người của Thôi Đại Lang khống chế, thực khiến người ta tức chết đi. Hắn cầu xin chàng, còn dám kiêu ngạo như vậy, phải cho hắn vài bài học mới được. Chàng tạm thời vể Tống triều cũng tốt. Nếu một mình đi Khiết Đan, thực sự là quá nguy hiểm, nếu có thể có chiêu bài của Tống quốc cũng an toàn hơn chút. Chỉ cần qua được cửa ải giả chết hồi sinh, thì mọi chuyện coi như yên tâm nhiều rồi."



"Đương nhiên vậy rồi, các nàng thu dọn đi, mau chóng cùng với Thôi Đại Lang lên đường. Ta đi gặp Phàn tú tài cái đã, bàn bạc chuyện qua sông."



Dương Hạo gặp Phàn Nhã Băng bàn bạc lúc lâu, nói xong chuyện đêm nay qua sông đi Tống doanh, Phàn Nhã Băng vui vẻ đồng ý. Dương Hạo lại gọi Bích Túc lại dặn dò, nói quyết định của mình cho hắn nghi: "Ngươi đi nói với Thủy Nguyệt cô nương một tiếng, bảo cô ấy cùng đi với Diễm Diễm bọn họ, tối nay chúng ta qua sông đi Tống doanh rồi."



Bích Túc nghe vậy trầm ngâm một lúc, bỗng nói: "Đại nhân, tôi… tôi không muốn đi nữa…"



"Hả?" Dương Hạo nhướn mày: "Không đi, thế ngươi muốn đi đâu?"



"Đại nhân, Bích Túc vốn là một tên trộm lưu lạc giang hồ, chẳng có gì đáng giá, sau khi đi theo được, có lòng hướng thiện, muốn đi theo đại nhân xây dựng tiền đồ. Đại nhân quyết tâm quy về ở ẩn, Bích Túc cũng không oán hận một câu. Giờ đại nhân lại trở lại giang hồ, vốn hợp với ý của Bích Túc, nhưng… nhưng Bích Túc giờ đã có Thủy Nguyệt rồi. Thủy Nguyệt hiền từ dịu dàng, Bích Túc muốn… muốn sống cùng cô ấy, chẳng sợ một gian nhà tranh, hai mẫu đất cằn, nhưng lại có thể vui vẻ mà sống. Sự nghiệp… so sánh với cô ấy, thì không là gì nữa rồi."



Dương Hạo ngẩn người, bỗng bật cười. Hắn vỗ vào vai Bích Túc, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Không ngờ lãng tử như ngươi mà cũng có lúc động lòng, thực là giờ ta không thể ở ẩn được nữa, thì ngươi lại muốn ở ẩn. Thôi vậy, đi theo ta lâu như vậy, chịu kham chịu khổ, làm tùy tùng của ta cũng chẳng có lợi lộc gì, Dương mỗ cũng cảm thấy thẹn với ngươi. Ngươi quyết về ở ẩn, thế… Thiếu Hoa sơn bên đó có nhà cửa và vài mẫu đất, vậy nói sẽ là món quà ta tặng cho phu thê ngươi nhé. Ngươi và Thủy Nguyệt đến đó, sắp xếp cho Hạnh Nhi và Nguyệt Nhi bọn họ về Lô Châu, còn phu thê ngươi… hãy sống ở đó. Ở đó non xanh nước biếc, vô ưu vô lo, là một phú gia cũng tốt."



Bích Túc từ chối không nhận, hắn vốn sợ Dương Hạo tức giận, không ngờ Dương Hạo lại còn tặng quà cho hắn nữa, không cầm nổi sự cảm kích và xấu hổ. Dương Hạo lại nói: " Ta và ngươi hoạn nạn có nhau, tuy là chủ tớ, kỳ thực là huynh đệ thân thiến, có gì phải cảm ơn chứ. Ngươi có thể đi theo Đại Lang bọn họ chứ?"



Bích Túc nói: "Chưa chắc, con đường họ đi là hướng bắc trước, nếu như đi Thiếu Hoa sơn, không khỏi phải đi đường vòng. Ta và Thủy Nguyệt tạm thời tìm một chỗ ở tạm đã, đợi quân Tống qua sông, chúng ta sẽ tự qua sông mà đi về phía tây, tránh đi đoạn đường dài."



Dương Hạo nghĩ ngợi giây lát, nói: "Cũng được, thế nhé, lên đường bảo trọng."



"Đại nhân bảo trọng."



Đêm hôm đó, bên bờ Trường Giang, Dương Hạo và Phàn Nhã Băng lại mang theo những bộ hạ biết bơi, tay cầm tiểu thuẫn, kéo chiếc thuyền nhỏ từ bụi cỏ ra, lặng lẽ cập vào bờ đợi người của Thôi Đại Lang cố ý gây động tĩnh gây sự chú ý của thủy quân đi tuần.



Đối diện bên kia, lửa trại mười dặm liên doanh. Nước sông cuồn cuộn, Dương Hạo vô cùng bình tĩnh, nghĩ đến lời của Thôi Đại Lang nói, Dương Hạo mất đi cảm giác căng thẳng, bật cười: "Trục Lãng Xuyên bị phá bởi nước, nghĩ đến đại sự Lô Châu, giờ ta tiếp tục đi qua sông, sẽ có vị thần nào đó che chở ta không đây?"