Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 370 : Không một vết tích
Ngày đăng: 20:58 19/04/20
"Trò trẻ con" của Triệu Quang Nghĩa đã thành công. Khi người Tống tập trung hơn tám trăm binh lính lên bãi đầu, Dương Thu, Tôn Chấn đang chuẩn bị bổn cũ soạn lại thì cầu nổi của nhà Tống đã thành công cập vào bên kia bờ. Trên cầu, binh sĩ lập tức đem vô số những cây cọc ngắn dài cắm xuống nước, ngắn dài kết hợp vừa vặn, dùng thêm dây nối, thiết liên… làm thành già đỡ chắc chắn cho chiếc cầu nổi trên mặt sông Trường Giang cuồn cuộn.
Vô số binh lính nhà Tống đã lăm lăm qua sông.
Quân canh phòng thấy quân Tống đã làm nên kỳ tích, từ một điều ngỡ như không thể lại thành có thể nên tinh thần như chùng xuống, trái ngược với khí thế đang bừng bừng của nhà Tống. Dương Thu, Tôn Chấn tuy gắng gượng chống đỡ nhưng cũng chẳng chống được mấy, sau một thời gian cũng người chết kẻ hàng, kẻ chạy người trốn. Thải Thạch Phàn sa lưới.
Triệu Quang Nghĩa thân mặc áo giáp, ngạo nghễ sải bước qua sông Trường Giang, ngó ra bốn bề xung quanh.
Thuộc hạ của hắn chạy tới hỏi: "Thiên tuế, chúng ta có phải chiếm luôn doanh trại nhà Đường không hay đợi Tào tướng quân đến?"
Triệu Quang Nghĩa cười ngạo nghễ nói: "Binh quý thần tốc, đã qua sông rồi thì cứ đánh thôi. Chiếm lấy Kim Lăng. Thiêu cháy hết doanh trại của bọn lính Đường, hiệu lệnh cho ba quân lập tức lên đường".
Tên lính nghe lệnh làm theo, để lại một đội binh mã dọc hai bên bờ Trường Giang bảo vệ cầu, còn lại những người khác lập tức tập hợp, không ngừng tiến về phía trước. xem tại TruyenFull.vn
Cây cầu nổi này không được đứt, nếu như không có nó thì quân Tống khó lòng qua sông. Trận chiến này chỉ có thắng chứ không được phép bại. Nếu như nhất thời địch mạnh ta yếu, muốn tránh được thương vong là điều không thể. Hơn nữa nhà Đường lại kiên quyết phòng thủ, lương thảo cạn dần cũng nhất quyết thủ trong thành, nếu như cầu mà đứt thì quân Tống cũng chỉ còn nước ôm bụng đói mà đánh nhau. Do đó Triệu Quang Nghĩa tuy vội vàng đánh nhanh thắng nhanh nhưng cũng không dám không coi trọng sợi dây sinh mạng này.
Hắn cho Dương Hải Thanh và Trục Vũ Minh ở lại cùng bọn lính canh giữ cây cầu, còn mình thì đích thân dẫn quân chạy không ngừng về phía trước.
Ngoài thành Vu Hồ, Tào Bân được tin Triệu Quang Nghĩa đã qua được sông và đang thẳng tiến về phía Kim Lăng. Đại tướng Hắc Ân Thành thì không khỏi lo lắng: "Tấn Vương Thiên tuế khinh địch mạo hiểm vào thành, ngộ nhỡ có gì xảy ra thì tướng lĩnh ba quân đi đời mất. Chúng ta không nên ở lại đây nữa, mau nhập hội với Tấn Vương đi thôi".
Tào Bân trầm ngâm trong chốc lát rồi lắc đầu nói: "Hồ Khẩu mười vạn quân Đường còn đang không chút thương vong, bọn chúng nhất định sẽ đuổi theo. Nếu như ven đường không có quân của chúng ta chặn đánh thì chúng có thể đi tiếp lương thảo, chúng ta sẽ không có đường lui. Tốt nhất là chúng ta cứ tận lực ở đây, còn về phía Tần Vương…"
Tào Bân mỉm cười nói: "Từ sau khi Lâm Hổ tử mất, nước Đường đã mất đi kiện tướng, mà Tần Vương lại là cấm quân tinh nhuệ, dưới trướng ông ấy thì mỗi người đều là bách chiến, gặp phải cường địch nào cũng không cần phải lo lắng".
Hoắc Ân Thành nhíu mày nói: "Nhưng… chúng ta cứ ở đây không rút binh thì bao giờ mới có thể hợp binh cùng Tần Vương? Như vậy có đi ngược lại kế trước khi quan gia dấy binh chúng ta phải tập hợp vào không?"
Tào Bân cười nói: "Trên chiến trường phải lập tức vạn biến. Ngươi hãy nghe theo hiệu lệnh của ta, lập tức tấn công thành".
Hoắc Ân Thành không khuyên nữa, chỉ biết nghe theo mệnh lệnh, nhanh chóng chỉ huy quân tiến vào thành.
Tào Bân đứng ở chỗ cao, nhìn xuống thành Kim Lăng, như nghĩ ngợi gì đó rồi lẩm bẩm: "Tần Vương vội gì chứ, đợi không nổi ta sao? Nếu như không muốn đợi ta thì ta cứ thức thời một chút, đợi Tần Vương chiếm được thành Kim Lăng rồi ta sẽ gặp vậy…"
*************************************
Triệu Quang Nghĩa giờ rất khách khí với Dương Hạo, vốn xuất thân đã là quan của triều đình, khi đó lại còn là người được coi trọng. Dù chỉ là đồng hương hoặc là môn đồ của cùng một thầy giáo đã có thể cảm thấy gần gũi mà giúp đỡ lẫn nhau rồi, huống hồ đây là một viên quan trong triều. Hơn nữa Dương Hạo còn đem tấm thủy đồ tới, khiến hắn nhờ đó mà qua sông được nên hắn mới có được chiến thắng đáng mừng này. Khi nghe Dương Hạo nói thế hắn làm mặt ôn hòa mà nói: "Dương tả sứ có gì nghi vấn không tiện nói ra?"
Dương Hạo bèn kể lại câu chuyện hắn mới nghe được từ Phàn Nhược Băng thuật lại, rồi nói: "Thiên tuế, nếu như những tin tức Nhược Băng nghe được là đúng thì Mạc Lăng quan chỉ có hai vạn binh mã, Trịnh Ngạn Hoa liều lĩnh phái một nửa số quân đến thật khiến người ta nghi ngờ. Thiên tuế nghĩ xem, Trịnh Ngạn Hoa túc trí đa mưu như thế làm sao có thể dễ dàng để cho người ta biết rõ hắn có bao nhiêu binh mã? Mà thông tin về hai vạn quân đóng tại Thải Thạch Phàn bị tiết lộ thì ắt hẳn hắn cũng đã biết. Chúng ta là bên tấn công, binh lực ắt hẳn là nhiều, Trịnh Ngạn Hoa làm sao có thể yên tâm mà phái một nửa số quân của hắn đi như thế? Chắc chắn là có thể thu phục Thải Thạch Phàn hay sao?"
Ánh mắt Triệu Quang Nghĩa chợt lóe lên, mặt dần dần sầm lại.
Dương Hạo nói: "Mạc Lăng quan không phải là nơi khó tấn công, đến Phàn Nhược Băng một kẻ không biết gì về binh mã còn hiểu được việc Thải Thạch Phàn bị mất, Mạc Lăng quan căn bản không có nguy hiểm và có thể thủ, chắc chắn bị mất. Trịnh Ngạn Hoa không biết ư? Hắn tập trung toàn bộ lực lượng tử thủ, hoặc là muốn vứt bỏ cả thành mà chạy trốn, hoặc là khuynh sào xuất động, cứu lấy Thải Thạch Phàn, vốn binh lực yếu kém mà còn phân ra như thế, đó là cách làm của một tướng giỏi túc trí đa mưu đó ư?"
Ánh mắt Triệu Quang Nghĩa lóe lên không ngừng, rồi hắn trầm giọng hỏi: "Vậy Dương tả sứ cho rằng hắn có ý đồ gì?"
Dương Hạo trầm giọng nói: "Mạc Lăng quan có đến một nửa là thủy binh, một nửa là bộ binh, đều là nhưng lực lượng mà Đỗ Chân dẫn đến nghênh chiến với chúng ta, vậy một nửa số thủy binh đến nay vẫn còn ở Mạc Lăng phải không?"
Triệu Quang Nghĩa biến sắc, nói từng chữ từng chữ: "Dương đông kích tây, muốn phá hủy cầu phao của ta ư?"
************************************
Triệu Quang Nghĩa dụng binh tuy không được như các lão tướng Tào Bân, Phan Mỹ, nhưng sát phạt quyết đoán, cũng có phong thái của một tướng lĩnh. Những nghi ngờ của Dương Hạo tuy chỉ là có khả năng, nhưng Triệu Quang Nghĩa không dám coi thường, lập tức chia một vạn binh ra lệnh cho Dương Hạo và Nghiêu Lưu dẫn cấm vệ quân lập tức quay về Thải Thạch Phàn.
Nghiêu Lưu vẫn còn rất trẻ, cơ thể cường tráng, ánh mắt cương nghị, trông có vài phần có cái thần vận giống như La Khắc Địch
Nơi này cách Thải Thạch Phàn không xa, hai người vội vã dẫn binh quay lại, khiến Dương Hải Thanh và Trúc Vũ Minh không khỏi giật mình, còn tưởng rằng Tấn vương chưa chi đã bại trận nhanh như vậy. Vừa nghe thấy Dương Hạo nói, hai người vội cẩn thận cảnh giác, vội chèo những chiếc thuyền của nhà Đường ra xa, bố trí quân cảnh giác đi men theo Trường Giang.
Thuyền chiến của quân Đường đều rất sắc bén, nếu như chúng chủ động xuất kích thì chiến cục cũng chẳng có ngày hôm nay, tiếc rằng chúng đã sớm khiếp sợ uy phong của nhà Tống, lại có kế vườn không nhà trống của Lý Dục, kiên quyết cố thủ, tuyệt đối không chủ động xuất binh nên hôm nay mới thất bại.
Từ xa xa nơi bóng chiều quả nhiên có một đoàn quân đang giương buồm đến. Quân Tống hai bên bờ sớm đã chuẩn bị nên lập tức vào thế sẵn sàng chiến đấu, giương cung, đội thuyền chiến mười mấy chiếc tiến lên phía trước, bên trên chất đầy củi và cỏ, chi cần đợi thuyền của địch đến thì sẽ đốt lửa cho thuyền chạy về hướng địch. Tuy những con thuyền không thiện chiến nhưng hai bên bờ đã có cung thủ hỗ trợ, sẽ tập trung hết thuyền chiến lại với nhau, chuẩn bị một trận sống chết để bảo vệ cây cầu.
Người tới quả nhiên là Trịnh Ngạn Hoa. Hắn sai cấp dưới là Đỗ Chân dẫn binh đi giương đông kích tây, còn mình thì đích thân xuất binh, mục đích là muốn phá hỏng cây cầu phao này. Cây cầu này rất quan trọng, chỉ cần phá được cầu thì quân Tống sẽ hết đường lui. Có cây cầu, bọn chúng có thể đem vô số quân đến đây, vận chuyển lương thực đến cho quân Tống, bọn chúng lại hùng dũng tiến bước mà không phải lo nghĩ, thế nên nhất định phải đánh sập cây cầu, bất kể có phải trả giá gì đi chăng nữa.
Khi hắn vội vàng tới, hai bên bờ cung tên bắn ra như mưa, trên mặt nước có mười mấy chiến thuyền cháy rừng rực lao đến, quân Tống đã sớm dự liệu nên trận đánh lén đã biến thành một trận địa chiến. Lúc này, quân của Đỗ Chân hơn một vạn quân đang thảm bại mà chạy tán loạn, cho quân Tống thuận lợi xiết chặt vòng vây.
Lúc này đây, ngọn cờ giương cao, pháo hiệu nổ liên hồi, phía Tây có Trường Giang, phía Đông có Từ Hồ, phía Nam là Lục Diệp Lan, Triệu Quang Nghĩa đang cắt đứt hết đường tháo lui của hắn, đánh cho hắn không còn lối thoát.