Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 372 : Đàm phán

Ngày đăng: 20:58 19/04/20


Người đó nói: "Sứ tiết Tống Quốc, sứ tiết Khiết Đan ngay cả xảy ra chuyện trong thành, bệ hạ thì tức giận, bãi đi chức quan của Dạ đại nhân, Dạ đại nhân đã về quê nhà Bành Thành rồi".



Dương Hạo ngây người, khẽ thở dài nói: "Tái ông mất ngựa, yên tri phi phúc…giờ quan này…bãi rồi cũng tốt. Ha ha, lần trước xuất sứ quý quốc, nhận được khoản đãi, Dương mỗ luôn khắc ghi trong lòng, hôm nay lại gặp túc hạ trong doanh ta, hôm nay Dương mỗ có móc câu con cá béo ú ở sông tần Hoài, đúng lúc đến cùng nhậu, Lý Đường quan có thể uống cùng Dương mỗ vài chén được chứ?"



Lý Thính Phong mặt vui mừng nói: "Đại nhân nói vậy, hạ quan nào dám chối từ".



Vui mừng đi theo Dương Hạo, các vị quan trong sứ tiết đoàn thấy Lý Thính Phong nhanh chóng giao hảo với quan bậc trên của Tống Quốc, nhìn hắn đầy vẻ thán phục.



Đến trong lều của Dương Hạo, Dương Hạo bảo quân lui đi, chỉ để lại thân tín bảo vệ cửa lều, mở giấy ra, chỉ thấy bên trên có vài tên người, nghiêm mặt hỏi: "Các hạ đây là gì vậy?"



Lý Thính Phong vào lều, cười không nhìn nữa, hắn bình tĩnh nhìn Trình Vũ đứng bảo vệ ở cửa lều, hỏi: "Người này có đáng tin không?"



Dương Hạo trả lời: "Là thuộc hạ của ta, không phải lo đâu".



Lý Thính Phong gật đầu, chắp tay nói: "Lý mỗ được Đại Lang báo tin, biết đại nhân giờ có quan hệ với đẳng ta. Hôm nay nguy hiểm hết sức, có việc cần nhờ đại nhân, mong đại nhân đưa tay giúp đỡ".



Dương Hạo giật mình, thất thanh nói: "Đại Lang? Các hạ cũng là Thừa…người trong Thừa Tự đường?"



Lý Thính Phong mỉm cười, nói: "Đúng".



Dương Hạo nhìn không chớp mắt hỏi: "Không biết Lý huynh đến tìm ta có chuyện gì?"



Lý Thính Phong nói: "Chẳng qua là phòng mà thôi. Không giấu gì đại nhân, Triệu Quan Gia ý xuất binh thảo phạt Đường là chắc chắn, chúng ta đã được tin, sản nghiệp nội cảnh Đường Quốc, tộc nhân quan trọng, chỗ nên dời, chỗ nên trốn, đã bắt đầu có sự chuẩn bị rồi".



Dương Hạo thầm nghĩ: "Thừa Tự đường này thực to lớn, sợ bất cứ thế lực mạnh nào cũng có tai mắt của họ, đây quả thực là một hệ thống gián điệp vô khổng bất nhập, nếu có thể đến giúp họ, muốn dụng binh như thần có gì khó. Nghe khẩu khí của hắn, và ý của Thôi Đại Lang, giữa chúng không phụ thuộc, hắn họ Lý, hay cũng là nhân vật quan trọng trong thất tông ngũ tính? Nếu như vậy, năng lượng vĩ đại có thể dùng được ở Thừa Tự đường không thể lập đại sự, thực là tổ chức quy mô của Thừa Tự đường, thất tông ngũ tính của Thừa Tự đường là chính, hình thức thì tương đương với thương gia hội, chẳng có duyên cớ nào lấy lực lượng các thị cùng thống nhất dùng. Giờ ta hợp tác với Thừa Tự đường, nếu có thể thông qua Thôi Đại Lang, có mối quan hệ với các thị tộc khác, thì mới có thể xoay chuyển được cục diện, hóa bị động thành chủ động, không bị chúng dắt mũi, ngược lại có thể dễ dàng không chế chúng trong lòng bàn tay".



Dương Hạo nghĩ đến đây, liền tỏ ý thân thiết nói: "Lý huynh mời ngồi, thế các người sớm đã có sự chuẩn bị, không biết muốn Dương mỗ làm gì vậy?"



Lý Thính Phong nói: "Có vài tài sản song không thể kịp thời ra tay, trong tộc ta có vài người vì thân phận đặc biệt công khai cũng không tiện nói đi thì đi, ví như tại hạ và người nhà, ở lại trong thành, mãi đến hôm nay, giờ chúng ta muốn đi thì cũng không đi được, nếu Lý Dục hiến thành đầu hàng, vạn nghìn sinh linh trong thành hoặc những tai bay vạ gió khó tránh được, bằng không, đại quân một khi tấn công thành, thì coi như Triệu Quan Gia đích thân chỉ huy cũng không thể bắt người đốt giết, trong lúc quân loạn cũng không thể khống chế được, như vậy thì tộc người chúng ta ở lại trong thành càng nguy hiểm".



Dương Hạo giật mình nói: "Lý huynh có ý là…bảo ta phá thành cứu lấy bọn họ?"



Lý Thính Phong thản nhiên nói: "Đúng vậy".



Dương Hạo nói: "Lý huynh đến tìm ta, Dương mỗ không thể từ chối, nhưng mà, một khi đại quân phá thành, nơi nơi có báo động, khói lửa khắp nơi, chiến tranh loạn lạc, tại hạ không có nghìn tay nghìn mắt, nào có thể lo liệu được những người trong danh sách thoát khỏi nguy hiểm được?"
Hai người lên điện, bước lên bậc thang, Từ Huyễn dừng lại hít một hơi sâu, hô to: "Lý Dục vô tội, bệ hạ xuất binh vô danh".



Triệu Khuông Dận ngồi ở ghế trên, nhìn hai bên, mỉm cười nói: "Từ Huyễn lão này đến thực quá vội, để hắn vào rồi mới nói".



Từ Huyễn tiến vào điện, thất thanh nói: "Lý Dục dựa tiểu sự đại, như tử sự phụ, tất cung tất kính, chưa bao giờ thất lễ, giờ vì ốm yếu, không thể đi xa, nên mới tới chỗ bệ hạ xin khẩn từ, và bảo sứ giả mang theo trọng lễ, thần lấy thân phận quân quốc, những hành vi của Lý Dục, đều rất kính trọng tôn sùng bệ hạ, không hề có gì khiển trách, bệ hạ có tâm nhân hậu, thiên hạ hữu đạo minh quân, dựa vào cái gì tự nhiên hưng binh thảo phạt, 19 châu Giang Đông chiến hỏa loạn lạc, vô số lưu dân khóc lóc kêu than, tội của bệ hạ cũng…"



Từ Huyễn vừa đi vừa nói, lời nói của hắn dõng dạc vô cùng, nhịp điệu trầm bổng, khi hắn đi đến chính diện điện thì bách quan nghe vậy mặt biến sắc.



Triệu Khuông Dận bễ nghễ cười nhạt, hỏi: "Từ đại học sĩ nói hết chưa? Đại học sĩ đọc nhiều thi thư, há lại không nghe bách hành chi thủ? Ngươi nói Lý Dục đối với Trẫm như con với cha, thế Trẫm thấy lạ lắm, nếu Trẫm và Lý Dục có tình là phụ tử, thì sao lại ăn cơm hai nơi?"



Từ Huyễn cứng họng không nói được gì, không ngờ ngôn từ của Triệu Khuông Dận sắc bén như vậy, đấu tài ăn nói quá là mạnh, và không ngờ gậy ông lại đập lưng ông, hắn đem Lý Dục và Triệu Khuông Dận so sánh với tình quân thần cha con, giờ bị Triệu Khuông Dận dùng một lời nói chặn cứng họng hắn, ngay cả hắn đầy bụng kinh luân, tuyệt chiêu đòn chí mạng của hắn không sao xoay chuyển được.



Chu Duy Giản thấy tình thế không ổn, vội lấy ra quốc thư giấu trong tay áo, cao giọng nói: "Bệ hạ tức giận, khởi binh thảo phạt, Lý Dục tự biết mình đắc tội, xin thỉnh bệ hạ nguôi ngoai cơn giận, Lý Dục nguyện sẽ nhượng triều, chịu cơn thịnh nộ của bệ hạ. Mong bệ hạ hiểu tấm chân tình của Lý Dục, hạ chiếu hoãn binh, bảo toàn mệnh nhất bang".



Lý Dục phái sứ đến Tống Quốc, nhằm vào khả năng phản ứng của Triệu Khuông Dận, chuẩn bị hơn mười quốc thư, lần lượt giấu ở trên người của hai vị sứ giả, hai vị đại sứ giống như nghệ nhân Biện Lương, tùy lúc mà hành sự, và lấy quốc thư ra ứng biến. Giờ thấy Triệu Khuông Dận không buông tha, Chu Duy Giản bèn lấy một quốc thư ra, chuẩn bị nhượng ngôi của Lý Dục, phù nhi tử lên đài.



Nội thị nhận lấy quốc thư, dâng lên ngự giá, Triệu Khuông Dận cầm lấy nhìn, cười khinh miệt, rồi để luôn sang một bên bàn, thản nhiên nói: "Lời của chúa ngươi nói, Trẫm xem không hiểu".



Từ Huyễn thấy Triệu Khuông Dận đùa dỡn như vậy, tức giận run người, râu bay bay, nhưng không thể làm gì được đành cúi đầu, sức người không đông, làm sao đây? Rắn cũng không được, mềm cũng không xong, Triệu Khuông Dận quyết lấy Đường Quốc, giờ còn định sao nữa?



Từ Huyễn mặt tím tái, bỗng nhiên ngã bịch luôn xuống đất, bỏ mũ, khấu đầu cầu xin, tiếng nói tiếng khóc, văn võ trong triều thấy vạy không khỏi động lòng, Triệu Khuông Dận nghe vậy không kiên nhẫn được, từ từ đứng dậy nói: "Từ Huyễn!"



Từ Huyễn ngẩn người, ngẩng đầu dậy, nghe thấy Triệu Khuông Dận gọi tên mình, nói: "Chớ nhiều lời, Trẫm hôm nay nói thực cho ngươi biết, chúa ngươi tội gì. Một mái nhà thiên hạ, chỉ biết nằm, rồi ngủ. Ngươi tự về, nói với Lý Dục hắn đừng có mơ tưởng, mau mau hiến thành xưng hàng, Trẫm tất sẽ không bạc đãi, bằng không nếu như dụng binh, thì Trẫm sẽ không nể nang gì đâu".



Từ Huyễn mặt mày ảm đạm, quỳ ngu si trên đất, không nói được câu nào, nào thì xuất quân vô danh hữu danh không tính toán nữa, Triệu Khuông Dận đã nói thẳng vào mặt hắn trước văn võ bá quan, chính là cần phẫn cường đạo, hắn còn có thể nói gì đây? Đường Quốc, thực là đại thế đã mất…



Từ Huyễn và Chu Duy Giản bị bẽ mặt trước điện, không dám ở lại lâu, lập tức trở về Kim Lăng báo tin của Triệu Quan Gia, nhìn Từ Huyễn đi lảo đảo, Triệu Khuông Dận có điều suy nghĩ: "Lý Dục xem ra còn chưa có ý quy hàng. Mệnh kinh tây chuyển vận sứ Lý Phù Ích vận chuyển lương thảo từ Kinh Hồ, tiếp tục vận chuyển hướng Giang Đông, vừa chuẩn bị chiến tranh, vừa dùng để chiến hậu an dân, Đường Quốc này, nay tất phải bị diệt".



Hắn lại gọi người mang tấm bản đồ Đường Quốc mà Ân Duy tiến kinh sứ tiết Đường Quốc đến, đây là bản đồ bố trí quân sự của Triệu Quang Nghĩa ở Kim Lăng, Triệu Khuông Dận tỉ mỉ xem một lúc lâu, gọi Ân Duy đến, chỉ vào ngoại thành Kim Lăng bắc trại nói: "Lý Dục dựa vào địa thế hiểm trở, khó bảo toàn sẽ không xuất binh đánh lén, Trẫm thấy tình hình Kim Lăng, chỉ có bắc trại thích hợp đánh lén, ngươi về báo cáo với Tấn Vương, làm hoa tiêu, làm bức thành che chở, để phòng Lý Dục dùng cảm tử quân ban đêm xông vào đại doanh, tuyệt đối không được lơ là".



Ân Duy vội nhận chỉ, Từ Huyễn đáng thương và Chu Duy Giản bị hắn ngày đêm chạy đi, một phần gây sức ép, hai tên sứ giả một hớp nước cũng không uống, vội vội vàng vàng ngay cả cửa viện cũng chưa vào thì bị Ân Duy tiễn luôn về Đường Quốc.



Lúc này, dưới thành Kim Lăng, Dương Hạo cũng đội mũ cao, thân mặc bộ long trọng, đeo ngọc bội, cùng tùy tùng đang dưới thành đợi thủ quân trong thành phóng cầu vào thành, phụng lệnh Tấn Vương Triệu Quang Nghĩa, hắn cần vào thành khuyên Lý Dục đầu hàng.