Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 379 : Thân cừu Khiết Đan
Ngày đăng: 20:58 19/04/20
Vừa thấy ba nhóm mã tặc có xu thế vây kín, Dương Hạo đã cảm thấy tình huống không ổn. Đám mã tặc này rõ ràng là đến có chuẩn bị, tuy vị thiên phu trưởng đại nhân Phùng Tất Vũ của Khiết Đan này vừa thấy mã tặc liền cười nhạt, nhưng đám mã tặc này tuy biết rõ ràng lai lịch của bọn họ mà còn dám tấn công bọn hắn, điều này nói lên rằng, bọn chúng rất tin tưởng vào lực lượng của mình, và không chỉ là một đám ô hợp như vậy.
Hơn nữa, trong tay hắn chỉ có một ngàn cấm quân thị vệ, Phùng Tất Vũ có năm trăm binh Khiết Đan, đám mã tặc đánh tới tổng cộng ít nhất cũng phải hơn bốn ngàn người. Đây không phải là đánh trận trên chiến trường, chỉ cần binh tinh tướng dũng, chỉ cần có chiến thuật thích hợp là có thể dùng ít thành nhiều. Hiện giờ là hỗn chiến. Dưới tính huống đánh hỗn chiến, những thứ như đội hình, nhịp điệu quân nhân luyện được đều không có tác dụng, phát huy ra nổi sức chiến đấu, lại đối mặt với quân địch đông gấp mấy lần mình thế này thì rất khó thủ thắng.
Vì thế Dương Hạo quyết định thật nhanh, đột nhiên hét lớn, lệnh cho toàn quân bỏ mặc phòng thủ phía sau cùng cánh trái, tập trung toàn lực gia nhập vào chiến cuộc phía trước. Ở phía trước, địch ta song phương đang lâm vào thế giằng co, hắn dẫn toàn quân gia nhập chiến cuộc, làm cho hai đội mã tặc đang lao tới sợ ném chuột vỡ đồ, không dám bắn tên, đồng thời trong một mạch trùng kích mở đường. Chẳng biết có thể thoát khỏi vòng vây hay không, nhưng ít nhất cũng không đến mức ba mặt thụ địch.
Còn về phần sơn lĩnh bên phải, Dương Hạo căn bản không hề quan tâm tới. Nếu đám mã tặc này đã sớm có chuẩn bị, chọn nơi này phát động tấn công, thì toàn sơn lĩnh này cho dù không có mai phục thì cũng là cái bẫy chết người. Dương Hạo không tin đám mã tặc này lại đi tuân thủ nghiêm chỉnh luật ngầm, cấm kỵ phóng hỏa như những bộ lạc thảo nguyên bình thường. Lúc này hướng gió đang là từ triền núi thổi xuống, nếu như bọn chúng phóng hỏa đốt núi, cho dù bọn hắn không bị lửa thui chết thì cũng bị hun thành thịt xông khói.
Hành động khác hẳn với người thường của Dương Hạo đã hoàn toàn vượt ra khỏi dự liệu của đám mã tặc, hơi chững lại trong giây lát, quả nhiên khiến bọn chúng bỏ lỡ mất cơ hội siết chặt vòng vây tốt nhất. Toàn quân Dương Hạo đánh giết, hung mãnh xông vào chiến cuộc phía trước, khiến tên một mắt kia lửa giận ngút trời, lớn tiếng quát tháo chỉ huy đám thuộc hạ đuổi theo.
Tên chột này chính là Lô Nhất Sinh. Lô Nhất Sinh từ khi được người Khiết Đan ngầm đồng ý, ở giữa miền quan nội đánh giết ngang dọc, không kiêng nể kẻ nào, lập tức khiến tiếng tăm hắn nổi như cồn, rất nhiều nhóm mã tặc nhỏ đều nghe tiếng mà tới đầu quân, rất nhanh chóng trở thành một thế lực mã tặc mạnh mẽ nhất trong khu vực này.
Chỉ là sau khi Khiết Đan cùng Tống quốc ngưng chiến, lo cho thân mình, trên danh nghĩa hắn vẫn là mã tặc, mà trên thực tế cũng chính là mã tặc, chỉ là sau khi được Hoàng đế Khiết Đan bí mật phong cho hắn một cái chức Lô đại tướng quân, người Khiết Đan vẫn chưa từng cấp một hạt quân lương nào cho bọn hắn, vì thế bọn hắn luôn phải tự cung tự cấp, tự túc hết thảy. Từ khi Khánh Vương mưu phản, Thượng Kinh bị vây, liên lạc giữa hắn với triều đình Khiết Đan cũng bị gián đoạn. Đến lúc này tình hình lại càng gian nan, vì thế Lô Nhất Sinh chỉ có thể mạo hiểm chạy tới vùng Nhạn Môn Quan để cướp bóc, thu hoạch được rất nhiều của cải.
Mấy ngày nay hắn đang tính toán làm một chuyến nữa, nhưng không ngờ mật thám phái ra lại báo về cho hắn một tin tức đặc biệt: Triều đình Tống quốc phát sứ đi Khiết Đan, sứ giả là Hồng Lư Tự Khanh - Dương Hạo.
Trước đó, Lô Nhất Sinh đã từng phát thuộc hạ tâm phúc xâm nhập vào Tống cảnh, hỏi thăm tin tức huynh trưởng Lô Cừu Tử. Không ngờ đến khi tên thuộc hạ kia trở về lại báo tin, huynh trưởng đã chết thảm, chất nhi ( cháu trai) mất tích. Mà kẻ đầu xỏ chuyện này chính là Đinh Hạo, hiện giờ đã đổi tên thành Dương Hạo, còn làm quan trong Tống triều cơ đấy.
Lô Nhất Sinh nghe xong bẩm báo, hận một nỗi không thể lập tức bay tới cắt lấy đầu hắn, tế vong linh huynh trưởng. Chỉ là đội quân mã tặc dưới tay hắn lúc này đã rất khổng lồ rồi, thuộc hạ bè phái đông đảo, chỉ có hắn mới trấn trụ được, không thể dễ dàng rời đi, chỉ có thể tạm thời ẩn nhẫn, một mặt phát người vào Tống cảnh tìm kiếm tin tức chất nhi, một mặt khổ sở tìm kiếm sinh tồn cho cả sơn trại.
Bây giờ chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà tên đốn mạt kia lại tìm tới tận cửa, Lô Nhất Sinh hắn làm sao có thể dễ dàng bỏ qua, để cho tên khốn kia chuồn mất ngay trước mắt. Thế là hắn vội vàng triệu tập đầu lĩnh thuộc hạ lớn nhỏ tới, nói rằng, Tống quốc phái một vị sứ giả, mang theo rất nhiều của cải đi sứ Khiết Đan. Chỉ cần phi vụ này thành công, ai nấy cũng có thể dùng chậu vàng rửa tay, làm một đại phú ông rồi. Đám mã tặc liều mạng kia nghe xong mừng rỡ như điên, lập tức lên kế hoạch tấn công, đánh cướp sứ giả Tống quốc.
Bọn chúng phái người dò xét số lượng nhân mã hộ tống sứ giả, cân nhắc chênh lệch binh lực giữa song phương địch ta, cẩn thận vạch ra một kế hoạch hoàn hảo, có tới tám phần chắc thắng. Nhưng phản ứng của Dương Hạo thật sự đã vượt ngoài dự tính của bọn hắn. Sau khi Dương Hạo dẫn người xông về phía trước, gia nhập vào trong chiến cuộc hỗn loạn, vòng vây săn giết đang kín kẽ, không chút sơ hở bỗng mất đi hiệu lực. Phùng Tất Vũ dẫn người đánh giết thành một con đường máu, đang định vòng ngựa quay lại, Dương Hạo dẫn người liền phi ra, Phùng Tất Vũ quyết tâm giao chiến với bọn đạo tặc này đến cùng, song cũng chỉ giết được chút ít mã tặc.
Dương Hạo vội la lên: "Phùng đại nhân, đi mau, mã tặc có mai phục." Sau đó hắn cũng chẳng kịp nói rõ ràng, liền dẫn người chạy về phía trước, Trong cánh rừng trên sườn dốc kia quả nhiên chui ra bảy tám trăm người, vừa thấy địch nhân không bỏ chạy, trốn lên sườn núi như dự đoán, liền lập tức xông ra, bốn nhóm mã tặc hợp binh lại với nhau, cố gắng đuổi theo phía sau.
Đám mã tặc này tuy trang bị hơi kém một chút, nhưng nghề của bọn chúng chính là giết người cướp của, cướp phải nhanh, chạy phải lẹ mới có thể sống sót được. Cho nên đám mã tặc này chẳng những kỹ thuật điêu luyện mà chiến mã cũng tốt vô cùng, đều cực kỳ dai sức. Trong lúc truy đuổi, đám mã tặc vừa đuổi vừa bắn tên, còn binh lính Khiết Đan phía trước cũng không ngừng bắn trả, song phương vừa bắn vừa chạy. Chạy đượcmột hồi lâu, binh lính Khiết Đan còn đỡ chứ người ngựa dưới tay Dương Hạo đã không còn giữ được tốc độ như ban đầu nữa, càng lúc càng chậm lại.
Sứ mạng của Phùng Tất Vũ chính là hộ tống sứ giả Tống quốc an toàn về tới Thượng Kinh, nếu để cho mã tặc giết chết bọn họ ở nơi này, vậy tính mạng Phùng Tất Vũ hắn cũng kết thúc theo luôn. Tình huống vạn bất đắc dĩ, đột nhiên lại thấy dải núi phía trước uốn lượn, ngoằn ngoèo, lại nhìn quân Tống phía sau càng lúc càng chậm, Phùng Tất Vũ chỉ có thể cắn răng quát lớn: "Dương đại nhân, vứt ngựa lên núi thôi. Chúng ta dựa vào địa lợi đánh cầm chừng với đám mã tặc này. Phùng Hổ, ngươi dẫn mấy người nhanh chạy tới Tây Kinh, xin viện binh tới cứu."
Một gã thuộc hạ đang chạy bên cạnh hắn lập tức ứng tiếng, quất ngựa dẫn theo một ít kỵ binh tiếp tục phi về phía trước, gia tăng tốc độ xuyên qua khe núi xông về phía trước. Phùng Tất Vũ cùng Dương Hạo thì nhanh chóng nhảy xuống ngựa, bắt đầu chạy lên núi. Sườn núi này đều là nham thạch phong hóa, đối diện là một cánh đồng cỏ bát ngát, phía trên sườn núi là một cánh rừng tùng thấp, trải qua ngàn năm, rừng tùng này đã trở nên um tùm, rậm rạp, hoàn toàn không thể đi lọt người. Bọn họ nhanh chóng leo lên núi, dựa lưng vào sườn dốc, đứng ở trên cao, lấy cung nỏ, đá vụn làm vũ khí, bày sẵn trận địa nghênh đón quân địch.
Đám mã tặc đuổi theo đang định tấn công lên núi thì bị mũi tên, đá tảng từ trên cao giáng xuống, tử thương thảm trọng, nửa bước không tiến lên được.
Gặp tình hình này, Lô Nhất Sinh vội vàng quan sát địa hình sườn núi, vừa cho người dùng cung tiễn áp chế nhân mã trên núi, vừa cho người tiếp tục tấn công.
Phùng Tất Vũ vừa chỉ huy nhân mã ngăn cản, vừa tính toán lộ trình từ đây tới Tây Kinh, ước lượng thời gian viện binh chạy tới nơi này.
Lần công phòng này, nhân mã của Phùng Tất Vũ cùng Dương Hạo coi như chiếm được địa lợi, nhưng đám mã tặc dưới chân núi lại đông gấp mấy họ, chia ra vừa dùng cung tiễn khống chế, vừa cho người tấn công lên, khiến cho lực lượng phòng thủ phải phân tán, tình hình cũng cực kỳ nguy hiểm. Phùng Tất Vũ tính kế an toàn, vội chạy tới bên người Dương Hạo nói: "Dương đại nhân, đám mã tặc này rõ ràng đến là vì đại nhân. Bản quan có trách nhiệm bảo vệ, không dám để quý sứ bị thương. Song tình hình hiện giờ, nhất thiết không thủ được đến lúc viện quan tới đây, sợ rằng sẽ gây bất lợi cho đại nhân. Theo bản quan, quý sứ nên thay quần áo, mang theo mấy thị vệ bên người, phá rừng mở đường, tạm thời trốn vào trong rừng rậm trên kia đi."
Dương Hạo nhìn tướng sĩ Tống quốc đang khổ chiến, phòng thủ trên sườn núi, không khỏi có chút do dự. Trương Đồng Chu nghe thấy vậy cũng quay đầu lại kêu lên: "Phùng đại nhân nói đúng lắm. Đám mã tặc dưới chân núi quá đông và hung hãn. Đại nhân mau thay y phục, tạm thời lánh đi. Nơi này đã có hạ quan, cho dù phải chiến tới người cuối cùng cũng tuyệt đối không để bọn chúng lên núi."
"Đến Thượng Kinh rồi, Dương Hạo sẽ lập tức đi gặp hoàng hậu nương nương, hắn lại không biết Đông Nhi còn sống, một khi nhìn thấy, khó tránh khỏi lộ ra dấu vết, có trời mới biết Tiêu hoàng hậu có phát giác ra điều gì hay không. Nhưng phải làm thế nào mới có thể thông báo trước cho hắn? Haiz, khó, thật sự là khó. Ta vừa ra ngoài đã tiền hô hậu ủng, Dương Hạo lại càng không cần phải nói. Hiện giờ mặc dù làm tướng quân, nhưng người có thể tin dùng đến một mống cũng chẳng có."
La Khắc Địch nhíu chặt hai hàng lông mày, đang cố gắng suy nghĩ thì bên đường đột nhiên có một thiếu nữ vội vàng chạy về phía hắn. Từ sau biến cố Ngũ Phượng lâu, mọi quan lại trọng yếu của triều đình đi lại trong Thượng Kinh đều phải mang theo rất nhiều binh sĩ bảo vệ an toàn. Mặc dù người kia chỉ là một nữ tử nhưng cũng không thể có cơ hội tới gần hắn. Nếu không phải nhìn thấy nữ tử kia dung mạo xinh đẹp hiếm thấy thì với sự liều lĩnh của nàng, đám binh sĩ này đã sớm một thương giết chết nàng rồi.
"Đứng lại, làm cái gì vậy, không được tới gần!"
Đinh Ngọc Lạc vội vàng dừng bước chân. Nàng đến Thượng Kinh nhiều ngày nay, mà vẫn không có cơ hội gặp được La Đông Nhi. Mỗi khi La Đông Nhi xuất cung thì đều là đi cùng với hoàng hậu, thị vệ đông như mây, đừng nói tới gần, cho dù muốn đứng từ xa nhìn thấy bóng dáng của nàng cũng cực kỳ khó khăn. Điều này khiến cho Đinh Ngọc Lạc vội đến độ ăn ngủ không yên. Mấy ngày nay nàng đã nghe được một tin tức, trong triều gần đây có ba viên tướng quân cung vệ quân mới được thăng chức, hơn nữa ba người này trước kia đều là môn hạ gia nô của La thượng quan. La thượng quan tuy chỉ là lục cung thượng quan nhưng trong triều lại có sức ảnh hưởng rất lớn. Ai cũng nói nàng là đệ nhất tâm phúc bên người hoàng hậu nương nương, không thể động vào.
Đinh Ngọc Lạc nghĩ rằng, mình muốn đến trực tiếp gặp mặt La Đông Nhi tuyệt đối là không thể, lại nghe được vị tướng quân người Hán đang tuần hành này xuất thân là môn hạ của La Đông Nhi, mới cắn răng quyết định đập nồi dìm thuyền, tới cầu xin hắn dẫn kiến. Hôm nay nàng chuyển qua mặc nữ trang chính là để tới gặp hắn. Bị quân sĩ ngăn cản, nàng lập tức kêu lớn: "Tướng quân dừng bước, tướng quân xin hãy dừng bước, dân nữ có chuyện muốn nói."
La Khắc Địch đang tâm sự ngập lòng thì chợt nghe thấy một âm thanh êm tai truyền đến. Vừa ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái đã nhìn thấy diện mạo của Đinh Ngọc Lạc. Hai mắt hắn lập tức sáng ngời: "Một nữ tử thật thanh lệ động lòng người. Không tưởng được trong Thượng Kinh lại có một nữ nhi như vậy."
La Khắc Địch vội vàng ghìm cương, giơ tay ra hiệu nói: "Cho nàng đến đây."
Binh sĩ của hắn lập tức tuân lệnh, tránh sang nhưng vẫn cẩn thận đề phòng, áp đao vào lưng nữ tử. La Khắc Địch quan sát nàng từ trên xuống dưới một lượt, thần sắc càng lộ ra vẻ nhu hòa. Hắn bám yên nhảy xuống ngựa, hiền hòa hỏi han: "Cô nương gọi bản tướng quân, có chuyện gì sao?"
"Ta muốn xin tướng quân đại nhân dẫn ta đi gặp La thượng quan."
"Ồ?" Ánh mắt La Khắc Địch lập tức trở nên ngưng trọng, cảnh giác nói: "La thượng quan? Cô nương là ai, vì sao lại muốn gặp La thượng quan?"
"Ta…" Đinh Ngọc Lạc cố lấy hết dũng khí, ưỡn bộ ngực sữa lên nói: "Ta là muội muội của nàng."
La Khắc Địch ngẩn ngơ, kinh ngạc nói: "Cô nói gì? Cô là muội muội của La thượng quan?"
"Đúng." Vừa thấy ánh mắt hoài nghi của hắn, Đinh Ngọc Lạc cũng không còn đường lùi nữa rồi, chỉ có thể kiên trì: "Ta từ Trung Nguyên, ngàn vạn dăm xa xôi tới đây tìm tỷ tỷ nương tựa, song cung cấm sâm nghiêm, không thể gặp được tỷ tỷ, đành phải xin tướng quân đại nhân giúp đỡ."
Ánh mắt La Khắc Địch thoáng lóe lên, hỏi lại: "Cô thật sự là muội muội La thượng quan?"
"Không sai, nếu tướng quân không tin thì hãy dẫn ta tới gặp nàng, chỉ cần La thượng quan nhìn thấy ta là nàng sẽ xác nhận ta là muội muội của nàng."
La Khắc Địch nhìn nàng một hồi lâu mà không nói.
Đinh Ngọc Lạc vội la lên: "Tướng quân, ngươi còn không tin sao? Một nữ tử yếu ớt như ta, tay không tấc sắt, lại ở dưới giám thị của tướng quân, làm sao có thể gây bất lợi cho La thượng quan được chứ? Nếu tướng quân không tin thì hãy trói ta lại, chỉ cần thấy tỷ tỷ là nàng tự khắc nhận."
La Khắc Địch nở một nụ cười đầy thâm ý, nói: "Bản tướng quân không phải là không tin ngươi, chỉ là, bản tướng quân đang suy nghĩ, trừ ngươi ra, rốt cuộc là còn có mấy người muội muội tốt nữa đây?"
Đinh Ngọc Lạc nghe xong, mặt ngọc khẽ đỏ lên, sẵng giọng nói: "Ai là muội tử của ngươi? Ta thật sự là muội muội của La thượng quan, nếu ngươi đắc tội với ta, tỷ tỷ ta sẽ không tha cho ngươi đâu!"
La Khắc Địch thở dài: "Được rồi, ta dẫn ngươi đi gặp nàng là được chứ gì, muội muội!"