Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 39 : Uyển Cự
Ngày đăng: 20:53 19/04/20
Đinh Hạo nói xong, tất cả mọi người theo bản năng nhìn về phía người bị hại là Đường Diễm Diễm, còn Đường Diễm Diễm thì thần sắc do dự, bộ dạng dường như cũng tin tới bảy tám phần.
Trình lão thái quân nhẹ nhàng vỗ về tôn tử trong lòng, chậm rãi nói: " Hạo ca nhi làm việc thiện, Phật tổ cũng sẽ phù hộ, nếu không phải sát vách có tiếng hô, thì không phải đó là một huyết quang tai ương(1) thật lớn sao. Lại nói nếu Trình gia ta không tích thiện giúp người, không tiếc của cải, cũng không chừng đại cô nương quả thật đã bị người chiếm tiện nghi a. "
Từ tri phủ ngẩn ngơ, lập tức giống con gà mổ thóc liên tục gật đầu: "Ách... đúng đúng đúng, lão thái quân nói có đạo lý, phi thường có đạo lý. "
Trình lão thái quân đạo lý lớn không hiểu, nhưng đạo lý lấy oán trả ơn tất bị báo ứng, Phật tổ cũng không dung lão cũng biết. Lão nói nhẹ nhàng cho qua như vậy, rõ ràng là muốn giải vây cho Đinh Hạo, Từ tri phủ nhìn ra được, Trình phu nhân tất nhiên cũng biết, nhưng dù sao nàng vẫn quan tâm đến gia đình bên ngoại của mình, tuy biết mẹ chồng cố ý thay Đinh Hạo giải vây, vẫn hỏi Đường Diễm Diễm: "Diễm nhi, hắn nói có đúng không?"
Đường Diễm Diễm tất nhiên điêu ngoa tùy hứng, cũng vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn nào nhưng Đinh Hạo lời nói có tình có lí, mà nàng cũng biết đúng là có một tên trộm lúc đó, nghe tới càng cảm thấy toàn bộ có có sơ hở, bởi vậy chần chờ nói: "Chất nữ (cháu) quả thực thấy hắn lúc đó rất kinh sợ gọi người, thị vệ của cháu xác thực từng gặp được một tên tiểu tặc... " truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Đường Diễm Diễm nói như vậy, Trình phu nhân cũng không vì nàng xuất đầu nữa, Từ tri phủ liền vỗ đầu một cái, ha ha cười nói: "Nói như thế, tất cả đều là hiểu lầm. Đinh Hạo a, nếu không có ngươi cùng kẻ cắp kia đánh nhau, chẳng những Đường tiểu thư bị mất tài vật, nói không chừng tiểu tặc kia còn có thể rình coi Đường cô nương nhập dục ( tắm rửa ^^), trở về còn đắc ý khoe khoang, chẳng phải làm cho Đường tiểu thư thanh danh cũng bị tổn hại sao? Nói như vậy, ngươi chẳng những không có tội, ngược lại còn có công. Đường tiểu thư là tiểu thư khuê các, thông tình đạt lý, ôn nhu hiền thục, như thế nào lại trách ngươi?"
Giữa Đường tiểu thư cùng Trình Lão thái quân, Từ tri phủ rõ ràng lựa chọn nịnh bợ trình Lão thái quân. Trình Thế Hùng Trình Đại tướng quân vẫn ngồi ở đằng kia, giống như pho tượng gỗ bình thường, đừng nhìn hắn ở bên ngoài giống như rồng như hổ, một khi trở về nhà, chỉ cần mẹ cùng phu nhân có ý kiến là được, hắn thông thường đều chỉ là phụ. ( tên này hóa ra lại sợ vợ ^^)
Vị Trình Tướng Quân này ở nhà cực kỳ hiếu thảo với mẹ, ở trong quân ngũ, hắn cũng rất được trọng dụng, có thể yên tâm đem Quảng Nguyên trọng trấn tổng số hàng vạn hùng binh giao trong tay hắn, nhất định hắn cũng là một người trung nghĩa. Một người trọng đạo hiếu, biết trung nghĩa, Ta nếu như đáp ứng ở lại, hắn hỏi của ta xuất thân lai lịch thì ta nên nói như thế nào? Đinh gia đang lúc gặp rủi ro, ta là quản sự mà bỏ chạy, hưởng vui sướng một mình? Trình tướng quân ngoài miệng tuy không nói, trong lòng cũng tất sinh ý niệm chán ghét khinh bỉ. Như vậy cho dù ta có ở lại bên người hắn, có vết nhơ như vậy, sao có thể được hắn thưởng thức cùng tín nhiệm?"
Suy nghĩ như vậy, Đinh Hạo nói: "Đa tạ Thái úy ưu ái, Tiểu dân vô cùng cảm kích. Nhưng tiểu dân đang làm việc cho người khác, lần này theo chủ nhân cùng đi Quảng Nguyên có chút việc phải làm, hành sự phải lấy trung nghĩa làm trọng. Chưa được ông chủ cho phép, tiểu dân không dám quyết định. "
"Nga!" Trình Thế Hùng nghe xong lời này rốt cục lộ vẻ xúc động, hắn nhìn Đinh Hạo thật sâu, trong mắt lộ ra ý tôn trọng, trên mặt cũng tràn đầy khen ngợi tươi cười nói: "Tốt! Đây mới là người tốt, một hán tử biết trung nghĩa, Bản tướng quân kính trọng ngươi chính là một người tốt trung nghĩa có một không hai, nếu như thế, bản tướng quân không miễn cưỡng ngươi. Ngươi sau này nếu đến quảng nguyên, có việc gì khó giải quyết, cứ tới đây tìm ta, Trình phủ đại môn, vĩnh viễn đối với ngươi rộng mở. "
"Đa tạ Thái úy ưu ái!" Đinh Hạo đứng dậy, vui vẻ vái chào, hắn biết, lần này mình đã sử sự đúng đắn. Lưu lại đoạn ân tình này, chính là một con đường, đợi khi hắn cùng đường, đây chính là tiền đồ của hắn.
*****
(1) tai họa đổ máu.