Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 391 : Trở về
Ngày đăng: 20:58 19/04/20
"Lần này về tới Trung Nguyên, khi nào thì nên ngả bài với Triệu quan gia đây, ông ta không thể cho phép ta chiếm đoạt Tây Bắc một cách dễ dàng được, chẳng lẽ ta có thể nói với ông ấy rằng cho dù ta không chiếm hữu Tây Bắc, nơi đó tương lai cũng sẽ xuất hiện một chính quyền có địch ý và uy hiếp đối với Tông quốc ư? Lựa chọn duy nhất của ta, chỉ có mạnh mẽ ly khai, mà hiện giờ có minh ước cùng Khiết Đan hợp lực đối phó với Khánh vương, tất cả thể kiềm chế Tống quốc có thể thảo phạt ta.
Khó khăn lắm mới chạy thoát khỏi Khiết Đan, lại ngựa không dừng vó chạy khỏi Đại Tống, hắn sau khi đắc tội vợi đương kim thiên hạ nhất đế nhất hậu, hai người thống trị của hai quốc gia cường đại nhất, nếu còn có thể chạy về Tây Bắc một cách thoải mái, ta cũng chính là cổ kim thiên hạ đệ nhất nhân rồi. Nam nhân sống được như thế, đáng lắm.
Cảm giác thân hình kiều mị ở bên dưới dần dần đã thích ứng với sự xâm nhập dã man lần đầu của khách nhân, Dương Hạo buông bỏ tâm tư, toàn tâm toàn ý tập trung vào sự ân ái ở tước mắt, giống như là trị tuấn mã. Không biết tại sao, hắn đột nhiên nhớ tới một bài ca đã quên từ rất lâu rồi. Lần đó, là thời khắc trọng đại hắn từ một nam hài biến thành nam nhất, nói một cách chuẩn xác, đó là đêm đầu của hắn.
Phòng ngủ của hắn, giường của hắn, trong máy tính vang lên một bài ca thê lương hào hùng: "Thiên thu bá nghiệp bách chiến thành công, biên cương khắp nơi nổi gió lớn, một con ngựa phi nhanh kéo cung bắn chim điêu, trời đất đều ở trong lòng ta, đường đầy gió bão dài vạn dặm, cao thủ tịch mịch nhất thời đều biến mất, chân tình ai cùng sinh cùng tử, đại sự trước mắt, xông lên trước... mở rộng lòng!"
…
Sào huyệt tăm tối ở trong lòng đất, bốn hướng thông suốt, vô cùng rộng rãi, trên đường đi, nhìn thấy binh khí, khôi giáp, trướng nỉ, thịt khô châu ngọc nhiều không đếm xuể.
Dương Hạo nhìn quanh bốn phía, quan sát một lúc, mới nói: "Nơi này chính là bí thất ở dưới đất của phủ Đức vương ư? Nằm ngoài sự tưởng tượng của ta, quả thực... quả thực có thể xưng là một tòa cung điện dưới đất."
"Đúng vậy, nơi đây chính là bí thất ở dưới đất của phủ Đức vương. Đức vương nhất mạch, quả thực là có tư cách kế thường hậu duệ hoàng thất đại thống, trẫm khi nhìn thấy động huyệt khổng lồ này mới biết rằng, thì ra Đức vương sớm đã có dã tâm, với quy mô của động huyệt này, e rằng thì thời cha ông của hắn dã súc thế chờ đợi rồi. Nếu lần này không phải là Khánh vương mưu phản, ngươi và mấy đại tướng thâm phúc của trẫm liên tiếp thất tung, Đức vương cho rằng ta đã lâm nguy, không thể không dựa vào hắn, thì e rằng hắn vẫn không thể dễ dàng nhảy ra như vậy đâu..."
Tiêu Xước lạnh lùng giải thích, giọng nói khô khan, ở trong sào huyệt trống rỗng nghe cứ như là tiếng nói của một người máy vậy, bình hòa, không hề lên xuống, không mang theo một chút cảm tình nào.
"Động phủ ngầm này, súc tích rất nhiều giáp trượng lương thảo, châu ngọc tiền tài, bởi vì cửa vào ở giữa một ngọn giả sơn, quá là bí mật, cho nên khi lục xoát phủ đệ của hắn không phát hiện ra, hai ngày nay trẫm chuẩn bị thưởng tòa vương phủ này cho Da Luật Hưu Ca, phái người tới quét dọn tương tất lại một phen, vô tình phát hiện được bí mật này."
"Thì ra là như vậy." Dương Hạo quay đầu lị nhìn Tiêu Xước trên mặt che khăn, đứng cách hắn hơn một trượng, đột nhiên tung người tới, nhẹ nhàng kéo lấy bàn tay nhỏ nhắn của bà ta.
Thân hình của Tiêu Xước run bắn lên, cáng tay lập vung lên như rắn, nhanh chóng quấn lên đầu vai của Dương Hạo, eo nhỏ uốn một cái, đồng thời chân đá về phía sau người Dương Hạo. Dương Hạo dùng một chiêu thức bình thường nhất và cũng là hữu hiệu nhất, hắn tiến sát về phía Tiêu Xước, tay vòng qua eo bà ta, Tiêu Xước lập tức hai chân rời khỏi mặt đất cho dù có bản sự to bằng trời cũng không sử ra được.
Tiếng hô hấp gấp rút làm lay động khăn che mặt của bà ta, Tiêu Xước thân thể cứng đờ, hoảng hốt nói: "Ngươi muốn làm gì?"
Dương Hạo cười khẽ: "Trong động huyệt này khá tốii."
"Hả?"
Lực lượng trên tay Dương Hạo nhẹ nhàng được lơi lỏng, thân hình của Tiêu Xước dán sát vào hắn, hai chân chậm rãi trở lại mặt đất.
"Ta sợ nương nương đi đường không cẩn thận sẽ bị ngã, hay là để ta cầm tay nàng dắt đi nhé." Dương Hạo dõng dạc nói, nhưng vốn là nên dắt, hắn lại rất tự nhiên sờ vào cái mông đầy đà của bà ta.
Dương Hạo vừa kinh ngạc lại vừa tức giận: Trúng bẫy rồi! Tiêu Xước đã hạ độc ở trong trà! Con mẹ nó, ta sao lại tin một nữ nhân tâm ngoan thủ lạt như vậy, quá ti bỉ rồi, quá vô sỉ rồi. Kết quả Dương Hạo dưới đôi thiết quyền của Da Luật Hưu Ca giống như một cái bao thịt người, bị đánh cho bay đi.
Khi hắn nằm trên đất, không đứng dậy được nữa, Da Luật Hưu Ca thở hổn hển, chỉ vào hắn, nói: "Ta một lòng đối với Đông Nhi, nhưng... nàng chưa từng động tâm với ta. Hôm nay, cho dù là ngươi chết trước mặt ta thì ngươi cũng vẫn thắng, còn ta thì vẫn thua, ta thua thì ta thừa nhận. Trên tình trường, ta bại rồi, nếu có một ngày, ngươi và ta có thể gặp nhau trên chiến trường, ta tất sẽ thắng!"
Da Luật Hưu Ca nói xong, lập tức bỏ đi, Dương Hạo mặt mũi bầm dập ngẩng đầu lên, thấy bữ binh che mặt đó cước bộ ung dung, thậm chí còn không thèm quay đầu lại nhìn hắn, giống như là không có chuyện gì bước ra khỏi cửa. Dương Hạo giống như một con cóc nằm bẹp trên đất, trong bi quan sản sinh ra cảm giác thất vọng về mị lực nam tính của mình.
"Nương nương căn bản không cần phải giúp ta, thể lực của hắn không bằng ta, nếu đánh nữa thì hắn cũng thua thôi!"
Rời khỏi lao phòng, Da Luật Hưu Ca liền lạnh lùng dừng bước, nói.
Tiêu Xước thở khẽ một tiếng: "Hưu Ca tướng quân, ngươi là tay phải tay trái của trẫm, người mà trẫm có thể nhờ cậy không nhiều, nên không muốn ngươi có sơ xuất gì cả."
Da Luật Hưu Ca ngạo nghễ nói: "Chỉ bằng vào hắn ư? Nếu như đánh tiếp, ta nhất định có thể đường đường chính chính đánh bại hắn, bẻ gẫy chân tay của hắn, làm nhục hắn một phen."
Tiêu Xước nói khẽ: "Ta hạ độc, chỉ là không hi vọng xuất hiện vạn nhất, hắn không có sức hoàn thủ, tướng quân há chẳng phải là có thể lấy hắn ra để trút giận ư?"
"Hảo ý của nương nương, Hưu Ca tất nhiên minh bạch, nhưng hắn trúng thuốc của nương nương, Da Luật Hưu Ca đường đường là nam nhi, há lại có thể hạ thủ với hắn tiếp, hiện giờ thắng nhưng không đẹp, lần này... tiện nghi cho hắn rồi!"
Da Luật Hưu Ca phẫn hận bất bình nói, bước nhanh ra ngoài.
Đoàn người của Dương Hạo cuối cùng cũng rời khỏi Khiết Đan, Mặc Thủy Ngân đi cùng hộ tống, bởi vì vị sứ giả Tống quốc này phải chịu khổ ở Khiết Đan, khi đi vẫn phải nằm trên xe, Tiêu hậu cảm thấy Khiết Đan "thiếu nợ hắn" rất nhiều, cho nên bày nghi trượng, tự mình tiễn hắn ra khỏi thành nam.
Dương Hạo kỳ thực thương thế không nặng đến mức như vậy, nhưng lại bảo người đỡ xuống kiệu, chân không chạm đất, bộ dạng thê thảm vô cùng.
Hắn nhìn phượng kiệu đó một cái, nhớ tới Tiêu Xước hạ độc ở trong trà hại hắn, trong lòng không khỏi không có oán hận, nhưng lúc này, hai người là quan hệ giữa Khiết Đan chi chủ và sứ thần Tống quốc, hắn không thể không tỏ vẻ, chỉ đành cao giọng nói: "Giờ ngoại thần về nước, được hoàng hậu nương nương đưa tiễn, Dương Hạo cảm kích vô cùng, ngoại thần Dương Hạo, cung tống phượng giá của nương nương hồi cung."
Trong loan giá, Tiêu Xước hờ hững nói: "Dương sứ giả không cần phải khách khí, trẫm sai thông sự Mặc Thủy Ngân tiễn Dương sứ giả tới biên cảnh, xin Dương sử giả truyền đạt ý của trẫm tới bệ hạ của quý quốc, nguyện để hai nước chúng ta vĩnh viễn là láng giềng hòa thuận."
Một lát sau, có người cao giọng hô: "Nương nương hồi cung."
Phượng giá quay lại, rèm của loan kiệu nhẹ nhàng được vén lên một góc, nhìn về phia xa đội đang đi về phía nam, lệ châu tuôn rơi...