Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 394 : Khi hoa rụng lả tả

Ngày đăng: 20:58 19/04/20


Bên cạnh Biện kiều, trong một tòa tiểu lâu.



Đỗ Văn Hạo và La Khắc Địch ngồi đối diện với nhau. Giữa tri kỷ hảo hữu, không có gì phải phô trương, bốn món thức ăn, một bình rượu trắng, vậy là có thể vui vẻ.



Nhưng hôm nay, La Khắc Địch hối hả chạy tới lại giống như ngồi trên đống lửa, hắn nhìn Dương Hạo chậm rãi nhai một miếng lại uống một ngụm rượu, cuối cùng không nhịn được liền nói: "Dương huynh a, huynh đệ hiện giờ là đô chỉ huy sứ của cấm vệ bộ quân rồi, quân vụ rất là bận bịu, huynh nói hôm nay sẽ nói cho ta hay nguyên nhân mà Ngọc Lạc cô nương xa cách ta, cho nên ta mới tranh thủ lúc rảnh mà chạy tới đây. Rốt cuộc là nguyên nhân gì, huynh mau nói ra đi."



Dương Hạo đặt bình rượu xuống, từ trong ngực chậm rãi rút ra một phong thư, nhẹ nhàng đẩy về phía trước.



La Khắc Địch ngây người, ngạc nhiên nói: "Ngọc Lạc cô nương viết cho ta ư?"



Hắn đưa tay ra định lấy thì năm ngón tay cứng như đá của Dương Hạo đè chặt lên bức thư, trầm giọng nói: "La huynh, phong thư này là ta viết cho huynh."



"Hả?"



La Khắc Địch ngạc nhiên, vẻ mặt cũng biến thành ngưng trọng, Dương Hạo ở ngay trước mặt, vì sao phải viết thư cho hắn? Hắn tuy không rõ nguyên nhân, nhưng đoán rằng tất có chuyện trọng đại, thế là không dằn nổi mà rụt bàn tay đang hướng về phong thư lại.



Dương Hạo nói: "Ngọc Lạc không phải là không thích huynh, chỉ là... nó có nỗi khổ bất đắc dĩ, mà trong nỗi khổ này, có quan hệ rất lớn đến huynh đệ chúng ta, cho nên nguyên do đều viết hết trong phong thư này, nhưng phong thư này huynh hiện tại không được mở ra đọc."



La Khắc Địch hỏi ngược lại: "Vậy khi nào thì mới được đọc?"



Dương Hạo ánh mắt chớp động, do dự môt lát, cuối cùng cũng nói: "Sau khi ta rời khỏi Biện Lương."



La Khắc Địch ngạc nhiên nói: "Rời khỏi Biện Lương?" lập tức hoảng hốt: "Tiền vương sắp quay về Ngô Việt rồi, quan gia bảo huynh tự mình tiễn Tiền vương về nước ư?"



Dương Hạo mỉm cười, chẳng có chẳng không nói: "Cứ coi là vậy đi. Nói chung, phải đợi khi ta rời khỏi Biện Lương, huynh mới được mở phong thư này ra đọc."



La Khắc Địch bật cười, nói: "Được, ta đáp ứng huynh."



Dương Hạo lắc đầu: "La huynh là một chính nhân quân tử, nhất ngôn cửu đỉnh, huynh đệ vốn không có đạo lý không tin huynh, có điều... chuyện quá quan trọng, ta muốn La huynh phải thề, lấy tên của lệnh tôn ra thề, quyết không được mở thư ra trước, như vậy mới giao cho huynh được."



La Khắc Địch biến sắc, trầm giọng nói: "Dương huynh, yêu cầu này quá đáng quá rồi, là người quân tử, há có thể lấy tên của phụ thân ra thề. La mỗ thà không đọc phong thư này, vĩnh viễn không biết được gì, cũng tuyệt đối không lấy tên phụ thân ra thề!"



Thấy hắn phất tay áo định bỏ đi, Dương Hạo vội vàng kéo hắn lại, cười nói: "Được được được, không lấy tên của lệnh tôn ra thề nữa, vậy thì... huynh lấy mình ra thề đi, nếu huynh mở phong thư này ra trước, vậy thì... đời này kiếp này, huynh không thể thành đôi được với Ngọc Lạc!"



La Khắc Địch kinh nghi bất định, nói: "Rốt cuộc là chuyện gì mà quan trọng thế, La mỗ không lập thệ thì không được à?"



Dương Hạo cười có chút đau khổ: "Chuyện này, quan hệ trọng đại, một khi lộ ra thì sẽ có kết cục đầu rơi, huynh nói xem có quan trọng hay không?"



La Khắc Địch kinh ngạc nói: "Dương huynh phải chăng là có chút nói quá rồi? Chuyện gì mà đến nỗi chịu tội rơi đầu?"



Dương Hạo hỏi lại: "Vậy huynh có thề hay không nào?"



La Khắc Địch do dự một lát, kích động nói: "Được, để làm yên lòng Dương huynh, La mỗ thề là được chứ gì."



Hắn giơ ba ngón tay lên trời, trịnh trọng nói: "Hoàng thiên tại thượng, thần minh chứng giám, La Khắc Địch nhận phong thư này của Dương Hạo, phải đợi khi Dương huynh rời khỏi Biện Lương mới mở ra đọc, nếu như trái lời thề, hôn nhân khó thành, cô đơn cả đời!"



Dương Hạo toét miệng cười: "Được, La huynh nhận lấy phong thư này đi."
Triệu Quang Nghĩa quay lại cười với Liễu Đóa Nhi: "Liễu đại gia xin dừng bước, bản vương xin cáo từ ở đây."



Liễu Đóa Nhi vội vàng nói: "Đóa Nhi cung tống vương gia."



Lúc này ở bên đường có một chiếc kiệu nhỏ được khênh tới, Dương Hạo dõi mắt nhìn, hơi ngây người, hôm nay Triệu Quang Nghĩa đã tới Như Tuyết phường gặp tiểu mỹ nhân, ẩm yến tiêu khiển, đương nhiên sẽ ngồi kiệu lớn tám người khiêng của phủ doãn Khai Phong, gõ chiêng dẹp đường, cờ hiệu dẫn đường, ngồi một chiếc kiệu nhỏ cũng là việc bình thường. Nhưng... dạng ẩm yến tư nhân này, người ước hẹn lại là hoa khôi Biện Lương, chỉ dẫn hai ba tâm phúc gia nhân theo là được rồi, mà những người mặc áo xanh như danh sĩ này đi theo kiệu, không ngờ lại là Trình Đức Huyền, thương tào hiện giờ của Nam Nha, điều này có chút kỳ quái. Đường đường là mệnh quan triều đình, không có lý nào lại đi ăn mặc như gã sai vặt, muốn vỗ mông ngựa thì cũng không cần phải vỗ ở chỗ này chứ."



Trình Đức Huyền liếc nhìn cái chân què của hắn, bộ dạng vai cao vai thấp, kinh thường cười lạnh một cái, vén rèm kiệu lên, cúi người nói với Triệu Quang Nghĩa: "Vương gia, mời lên kiệu."



Triệu Quang Nghĩa vẫy tay một cái với Lý Dục, Dương Hạo rồi cúi người lên kiệu.



"Cung tống thiên tuế." Mấy người vái dài thi lễ, thấy kiệu của Triệu Quang Nghĩa kẽo kẹt rồi đi, Liễu Đóa Nhi nhìn lén Dương Hạo một cái, khẽ cắn môi mỏng, chỉnh lại tay áo, bước lên chào: "Đóa Nhi bái kiến Dương đại nhân."



Dương Hạo vẫn nhìn kiệu của Triệu Quang Nghĩa tới thất thần, mắt điếc tai ngơ, Liễu Đóa Nhi vẻ mặt khó tránh khỏi có chút xấu hổ.



Diệu Diệu bước lên hành lễ với nàng ta: "Diệu Diệu bái kiến tiểu thư."



Liễu Đóa Nhi nghiêng người, lạnh lùng nói: "Không dám nhận."



Đông Nhi khẽ khàng kéo tay áo của Dương Hạo, gọi khẽ: "Quan nhân."



"Hả? A! Liễu đại gia, thất lễ, thất lễ."



Dương Hạo tỉnh táo lại, vội vàng mỉm cười vái hắn một cái: "Bản quan muốn mời Lý tướng quân tới Bạch Vị lâu ẩm yến, xin lỗi không tiếp chuyện được."



Dương Hạo nói xong liền làm tư thế mời với Lý Dục, bước về phía trước.



Liễu Đóa Nhi thân hình hơi chao đảo, cuối cùng cũng mỉm môi đứng tại chỗ, từ phía sau nhìn Dương Hạo kéo lê cái chân què bước thấp bước cao, buồn bã thở dài một tiếng, vẻ mặt phức tạp quay người rời đi.



Dương Hạo cùng Lý Dục ngồi sáng vai trong một nhã tọa ở lầu ba, đối diện với cửa sổ, phía trước bên trái chính là hoàng cung, phía trước bên phải là chùa Đại Tướng Quốc, xa xa ở đối diện là Lam lâu, dưới mắt chính là biển hoa như tuyết, mỹ cảnh của Khai Phong được thu hết vào trong tầm mắt, hai bên là Đông Nhi, tiểu Chu Hậu, Ngọc Lạc, Diệu Diệu, bốn nữ nhân ai ai cũng xinh đẹp, có khí chất riêng, gió mát thổi tới khiến vạt áo của họ tung bay, giống như là tiên tử ở trên trời.



Lý Dục quả nhiên có khí chất của thi nhân, rượu được ba tuần, nhìn phong cảnh của Khai Phong, không khỏi thi hứng đại phát, dưới sự vui sướng thúc giục của Đông Nhi, Ngọc Lạc, Diệu Diệu bắt đầu ngâm thơ. Dương Hạo thì cầm chén trầm ngâm, tai không nghe thấy gì, trong lòng thủy chung có chút cảm giác quỷ quái, nhưng không biết mấu chốt ở chỗ nào.



HIện giờ hắn sắp phải rời khỏi Biện Lương rồi, mọi việc đều không thể không cảnh giác cẩn thận, gặp phải bất kỳ chuyện không tầm thường nào cũng phải đặc biệt cẩn thận, trầm ngâm một hồi lâu, đột nhiên nghe thấy Đông Nhi, Ngọc Lạc, Diệu Diệu vỗ tay khen hai. Dương Hạo cũng không nghe thấy Lý Dục ngâm cái gì, cũng nâng chén lên khen: "Thơ hay, thơ hay, nào, nào, mời, mời."



Lý Dục rụt rè giơ chén lên, hai người chạm khẽ một cái, nâng chén lên uống, Dương Hạo lấy tay áo che mặt, chén rượu vừa lên tới miệng, hai mắt đột nhiên trợn trừng lên, hắn nghĩ ra được loại cảm giác cổ quái không thoải mái đó rốt cuộc từ đâu mà có rồi.



Từ khi hắn rời khỏi ngọ môn, trong lòng thủy chung cảm thấy có chút không thoải mái, hiện tại đột nhiên nghĩ ra, lúc đó trong vô ý nhìn thoáng một cái, thấy mấy cấm vệ đứng gác ở ngọ môn tựa hồ không phải là thị vệ bình thường.



Thị vệ của ngọ môn có ba ban, Dương Hạo mấy ngày nay nghênh đón Tiền vương, thỉnh thoảng phải vào cung chờ lệnh và thông báo, ra ra vào vào không biết bao nhiêu lần, mỗi lần vào cung những thị vệ đó đều phải kiểm ta thẻ bài, ít nhiều gì cũng có chút quen mặt, nhưng mấy người hôm nay mà hắn thấy không phải là mấy vệ binh thường ngày hay gác cửa. Đặc biệt là... trong đó có một người hiện tại mới nhớ ra, hình như là người trong Nam Nha, lúc đó khi hắn đảm nhiệm chức hỏa tình viện trưởng (viện trưởng cứu hỏa), dẫn một số bọn lâu la bóc dỡ nhà cửa khắp thành Đông Kinh, trong đó có một ban đầu nhi (trưởng ban), tựa hồ chính là người đứng trước ngọ môn đó.



Tên ban đầu nhi này giống như là một đầu sợi của một cái lưỡi được bện dày đặc chặt chẽ, thuận theo hắn mà thăm dò tiếp, rất nhiều chuyện nhìn thì không có gì đáng nghi nhưng đều có liên hệ với nhau. Trong lòng Dương Hạo hiện ra đầu mối của nó, một ý nghĩ rất lớn mật đột nhiên nảy ra trong đầu Dương Hạo. Chẳng lẽ... cố sự tiếp theo lớn ngập trời rơi lúc nửa đêm, sẽ phát sinh vào lúc hoa rụng lác đác này ư?"



Một trận gió thổi tới, làm hoa lê bốc lên như tuyết.



Dương Hạo giống như là tâm trí hóa đá, khí lạnh ùa ào mặt...