Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 396 : Trộm trời

Ngày đăng: 20:58 19/04/20


Trong điện Vạn Tuế, rượu tàn thịt lạnh, đèn đuốc chập chờn.



Triệu Khuông Dận ôm bụng dưới, hơi thở mong manh, ánh mặt phẫn nội nhìn huynh đệ cùng một mẹ của mình, sắc mặt lộ ra vẻ vàng vọt kỳ dị.



Triệu Quang Nghĩa khuôn mặt co quắp, mặc dù hắn muốn cố gắng trấn tĩnh lại, nhưng thủy chung khó mà che giấu được vẻ mặt khẩn trương và sợ hãi, mặc dù đại ca của hắn đã tới nước này, ngay cả khí lực bò dậy cũng không có, nhưng hắn vẫn không dám tới gần một bước.



Nếu không có đại ca của hắn, Triệu Quang Nghĩa ngày hôm nay có thể vẫn phải sống trong Lạc Dương giáp mã doanh, trong quan phủ chỉ có một chức vị tiểu lại, sống nốt quãng đời còn lại như vậy. Tất cả những gì hắn có lúc này đều là đại ca của hắn truyền cho, sự uy nghiêm của Triệu Khuông Dận đã ăn sâu vào trong xương cốt của hắn, chỉ cần còn một hơi thở, sự kính úy của hắn đối với huynh trưởng thủy chung vẫn còn.



Đây chính là chuyện khiến hắn thấy ảo não nhất, cho dù hắn cảm thấy mình anh minh ngút trời, nhưng chỉ cần nhìn thấy Triệu Khuông Dận, hắn lại bất giác nhớ ra, ở trước mặt hắn còn có một người, chỉ cần còn sống một ngày, sẽ vĩnh viễn đứng trên đầu hắn. Hắn chỉ có thể dùng giọng nói độc ác để che giấu sự ảo não và sợ hãi của mình, ngang ngược gầm lên: "Đại ca, cho dù huynh không có ý giết ta, nhưng chuyện ngày hôm nay, huynh đệ ta cũng tuyệt không hối hận."



Hắn nắm chặt song quyền, phẫn nộ nói: "Ta cũng muốn huynh nhường đệ kính, làm một đệ đệ ngoan, nhưng ta càng muốn được làm một hoàng đế tốt, được ca tụng vạn thế.



Thiên hạ này là ta và đại ca cùng nhau giành được, bằng vào gì mà phải truyền cho nhi tử của huynh, để con cháu của huynh đời đời làm cửu ngũ chí tôn, còn ta và cháu chắt của ta lại phải xưng thần với cháu chắt của huynh?"



Triệu Khuông Dận lẩm bẩm: "Huynh đệ chúng ta... cùng nhau đánh hạ giang sơn."



"Không sai!"



Triệu Quang Nghĩa phất mạnh tay, kích động đến nỗi mặt đỏ bừng: "Đại ca, huynh biết lúc đó là ai ngụy tạo quân tình, nói rằng Khiết Đan xuất binh phạt biên cảnh Chu quốc ta, mới khiến đại ca huynh lĩnh binh xuất chinh được không? Là ta! Là Triệu Quang Nghĩa ta! Huynh biết lúc đó là ai âm thầm thương nhị với bọn Triệu Phổ, Cao Hoài Đức, Thạch Thủ Tín, Vương Thẩm Diễm ở Trần Kiều khoác hoàng bào lên người huynh, đưa huynh lên làm hoàng đế không? Vẫn là ta, là Triệu Quang Nghĩa ta!"



Triệu Khuông Dận trợn trừng mắt, nhìn về phía huynh đệ của của mình giống như là chưa từng quen biết, cho dù tự tai nghe hắn nói ra, ông ta vẫn không dám tin nhị đệ năm đó mới gần hai mươi tuổi, một mực vâng vâng dạ dạ ở bên cạnh mình lại có tâm cơ và thủ đoạn như vậy.



Ánh mắt của Triệu Quang Nghĩa có chút trở nên điên cuồng, miệng run rẩy, nói: "Là ta, đều là ta làm. Đại ca huynh tuy có một thân bản sự, lập được nhiều chiến công hiển hách, có được sự ủng hộ của đại tướng các lộ, nhưng nếu không phải là ta, huynh có thể trở thành khai quốc chi quân hay không? Thế Tông mất sớm, cô nhi quả mẫu nắm triều đình, Phù thái hậu là hạng nữ lưu, hoàng đế thì là một thằng nhãi bảy tuổi, có thể nắm vững được giang sơn hay không? Huynh bị ngốc à? Thứ chỉ trở tay là có được, huynh không đi tranh, huynh mà không tranh, sớm muộn gì nó cũng rơi vào tay người khác."



Triệu Quang Nghĩa lớn gan hơn một chút, bước gần thêm hai bước, gầm khẽ: "Thạch Thủ Tín, tiết điện sứ kiêm điện tiền đô chỉ huy sứ, Trương Lệnh Phong, tiết độ sứ kiêm thị vệ bộ quân đô chỉ huy sứ, chức vị đều tương đương với huynh; Cao Hoài Đức, tiết độ sứ kiêm điện tiền đông tây ban đô chỉ huy sứ, còn có Triệu Ngạn Huy, binh quyền và chức vị của bọn họ đều hơn huynh. Ngoài ra còn có Trương Quang Hoàn, Vương Thẩm Diễm, Hàn Trọng Thải, Lý Kế Huân, Vương Ngạn Thăng, có ai mà không phải là kẻ tay nắm trọng binh, tài cao khí ngạo?



Chỉ có huynh, chỉ có chiến công và uy vọng trọng quân của huynh mới có thể áp chế được họ, nhưng nếu huynh không làm hoàng đế, còn làm trở ngại tiến trình của họ, huynh biết bọn họ liệu có coi huynh là một vật cản phải một cước đá bay hay không? Trong loạn thế, một anh minh chi chủ đều chưa chắc đã có thể cầm chắc được bảo tọa của mình, huống chi là một thằng nhóc mới bảy tuổi? Ai chịu bán mạng cho hắn chứ, nếu không phải là ta thương nghị với chư vị tướng quân, nâng đỡ huynh lên đăng cơ tọa điện, ngồi lên giang sơn, liệu có Triệu quan gia của ngày hôm nay không? Huynh sớm đã bị người ta thay thế, biến thành một đống xương khô từ lâu rồi!"



Triệu Quang Nghĩa nắm chặt quyền đầu, từng bước tiến lại gần, hung hăng nói: "Rõ ràng người được lợi là huynh, nhưng huynh lại cứ làm ra bộ dạng canh cánh trong lòng, oán hận người bên cạnh bắt huynh phải gánh nỗi oan to lớn này. Đó là hoàng đế mà! Đó là cửu ngũ chí tôn mà! Vì thế, cho dù bị người thiên hạ thóa mạ thì tính là gì chứ?



Ta, ta mới là đệ nhất khai quốc công thần của Đại Tống, nhưng công lao này của ta lại chẳng được nhắt tới. Hiện tại huynh biết rồi chứ? Nếu như không có ta thì không có Triệu quan gia huynh, không có một Đại Tống nhất thống Trung Nguyên! Thiên hạ này vốn nên thuộc về ta! Bằng vào gì mà phải truyền cho nhi tử của huynh?"



Triệu Khuông Dận cười thảm: "Đã như vậy, ngươi sao không nói thẳng ra, ta liền nhường cho ngươi làm hoàng đế. Vậy thì sao chứ?"



Triệu Quang Nghĩa vẻ mặt cứng đờ, không nói gì cả.



Triệu Khuông Dận thở hổn hển, trong mắt lộ ra ý vị giễu cợt: "Bởi vì ngươi biết ngươi không được, có phải không? Bởi vì chỉ có ta mới có thể áp chế được những kiêu tướng tay nắm trọng binh, kiêu ngạo bất tuân đó, còn ngươi thì không được. Trăm phương ngàn kế của ngươi, thủy chung cũng chỉ là vì bản thân ngươi, cái mà ngươi cho ta, lại không phải là thứ mà ta muốn, đại ca ta đây vì sao phải cảm kích ngươi?"



Ông ta mắt lệ chứa chan, nói khẽ: "Nhị đệ, bảo tọa hoàng đế thật là quan trọng như vậy ư? Quan trọng tới mức phải vứt bỏ cả tình thân? Ngươi dùng độc giết chết anh ruột, đoạt bảo tọa đế vương lạnh căm đó. Người thiên hạ sẽ phục ngươi ư? Thủ đoạn này, người độc ác như thế này, có thể trở thành bá chủ một phương ư?"



"Vì sao lại không thể?"



Triệu Quang Nghĩa cười lạnh, kích động đến nỗi cả người run rẩy: "Ta có thể quản lý Khai Phong đâu ra đấy, lại có thể quản lý Đại Tống giống như mặt trời giữa trưa, giết huynh soán vị thì sao? Dương Quảng giết huynh giết cha, tất nhiên là hôn quân vong quốc, nhưng Dương Kiên, Lý Thế Dân thì sao? Dương Kiên chính là đoạt hoàng vị của ngoại tôn tám tuổi; Lý Thế Dân thì càng tâm ngoan thủ lạt hơn, bố trí ám sát huynh đệ ruột thịt. Năm đứa con của Lý Kiến Thành, năm đứa con của Lý Nguyên Cát, đứa lớn mới chỉ hơn chục tuổi, đứa nhỏ còn đang bú sữa, toàn bộ đều bị hắn giết hết, ngay cả em dâu của Tề Vương phi trẻ tuổi xinh đẹp cũng bị hắn chiếm làm của riêng. Hắn thậm chí còn thay đổi sử thư, nói thái tử Lý Kiến Thành và Tề vương Lý Nguyên Cát là gian trá vô năng. vậy thì sao chứ? Hắn là một đại minh quân, thập cổ đế vương."



Hắn chậm rãi bước tới trước mặt Triệu Khuông Dận, hơi cúi người xuống, da mặt không khống chế được mà run rẩy, nói khẽ: "Nếu lúc đó ở trạm dịch Trần kiền, huynh kiên trì muốn làm một người tốt, làm một trung thần, vậy thì sẽ thế nào? Sẽ có huynh của ngày hôm nay không? Không đâu, huynh hoặc là bị Phù thái hậu giết chết, hoặc là bị chư tướng cùng đường giết chết, làm gì có được Đại Tống khai quốc chi chủ ngày hôm nay?



Đại ca, người đại gian đại ác chắc gì đã không thể trở thành một hoàng đế tốt, mà một người tốt, chắc gì đã có thể làm được một hoàng đế tốt, làm một người tốt và làm một hoàng đế tốt, đó là hai việc hoàn toàn khác nhau. Vì sao huynh sắp chết rồi mà vẫn chưa chịu hiểu vậy?"



Thân hình của Triệu Khuông Dận run lên, đột nhiên dồn hết sức lực còn lại, nắm lấy áo bào của Triệu Quang Nghĩa, Triệu Quang Nghĩa sợ đến nỗi cả người run bắn lên, rụt người lại muốn nhảy ra, nhưng đột nhiên hóa thành chân tay cứng đờ, ngay cả sức để nhảy ra cũng không có.



Triệu Khuông Dận nằm ở đó, mặt ở ngay gần chân hắn, chỉ cần giơ chân lên là có thể đá trúng, nhưng hắn không có gan này, sợ đến nỗi run giọng nói: "Buông ra, huynh buông ra."



Triệu Khuông Dận nắm chặt lấy áo bào của hắn, thấp giọng mà có lực, nói: "Đối xử thật tốt với vợ, con của ta! Ngươi phải... phải đối xử... tốt với vợ con ta."



Triệu Quang Nghĩa vội vàng thoát thân, nói: "Cái mà ta muốn chỉ là hoàng vị, có thể làm gì với họ chứ. Ta... đáp ứng."
Giáo úy đó cười hi hi, nói: "Tối nay quan gia giữ Tấn vương thiên tuế lại ở trong cung ẩm yến, quan gia ẩm tửu với huynh đệ, uống say vừa mới ngủ. Hiện giờ thiên tuế đã rời đi rồi, quan gia làm gì có chuyện chưa ngủ.



Lô Đa Tốn biến sắc, thất thanh nói: "Tấn vương thiên tuế đã đi rồi sao?"



Giáo úy đó nói: "Đi chắc được khoảng một tiếng rồi."



Dương Hạo ở trong kiệu nghe thấy vậy trong lòng không khỏi trầm xuống. Tấn vương đã đi rồi sao? Trừ phi là hắn không hạ thủ ngày hôm nay, Sở Chiêu Phụ hoán phòng mới vào, một ban trực ba ngày. La Khắc Địch nhanh nhất cũng phải hai ngày mới về, trừ ngày hôm nay, ngày mai cũng là thời cơ thích hợp nhất để động thủ. Trời cao phù hộ, chỉ mong hắn vẫn chưa động thủ.



Lô Đa Tốn nghe nói Tấn vương đã rời đi, trong lòng liền chấn động. Chuyện mưu nghịch soán vị mà người áo xanh đó nói, thực sự là nghe mà khiến tim hắn đập thình thịch.



Thật lòng mà nói, hắn căn bản không muốn chen vào chuyện trong nhà của hoàng thất, hắn đã là vị cực nhân thần (ý nói làm quan tới mức cao nhất( rồi, bất kể là ai đăng cơ làm đế, để ổn định lòng dân xã tắc, tạm thời đều không thể động tới những lão thần như hắn, bằng vào bản lĩnh của hắn, chẳng lẽ không thể giành được lòng tin của tân đế ư?



Nhưng ý nghĩ xấu xa này chỉ có thể chôn sâu ở trong lòng, không biết là một chuyện, biết rồi mà không làm thì lại là một chuyện khác, cho nên dưới sự bức bách của lợi kiếm, hắn mới ỡm ờ tới đây.



Hiện giờ nghe nói Tấn vương đã rời khỏi cung, Lô Đa Tốn lập tức nghĩ rằng, nếu hiện tại cường hành xông vào cung, mà quan gia đang ngủ ngon, hắn nói rõ nỗi khổ, quan gia tất nhiên sẽ không trách tội hắn, nhưng cũng sẽ không nhận được lợi ích gì. Nếu quan gia thật sự đã băng hà, vậy thì hắn hiện tại tự tiện xông vào cung, người hạ chỉ bảo hắn vào là ai? Không vào thì hậu hoạn vô cùng, mà vào thì càng hung hiểm hơn, trừ phi phụ ngịch làm đồng đảng của kẻ soán vị ra, còn không thì kiểu gì cũng mất đầu, cả nhà bị giết, thanh danh một đời trôi theo mây khói.



Lô Đa Tốn tâm tư chuyển động cực nhanh, trong một lát đã nghĩ ra rõ sự lợi hại trong đây, cân nhắc lợi hại được mất, hắn đột nhiên nắm lấy tên giáo úy mặt cười mà da không cười đứng đối diện với hắn, kéo một cái về phía mình, hai người thoáng chốc đã đổi vị trí cho nhau.



Tên giáo úy bị hắn túm liền ngây người ra: Hôm nay Lô tướng gia nhã hứng không cận, định ở ngọ môn chơi đánh vật với ta ư?



Lô Đa Tốn kéo một cái đổi vị trí, rồi rùn người xuống, dùng tên giáo úy che trước người, cao giọng hô: "Trong kiệu có thích khách, trong kiệu có thích khách, chư vị binh sĩ, mau mau bắt lấy hắn!"



"Thiên tuế, thiên tuế!" Trình Đức Huyền thở hổn hển chạy về Nam Nha: "Người của Dương gia đã biến sạch, không thấy một ai cả.



"Cái gì?" Triệu Quang Nghĩa đứng bật dậy.



Cổ Diễm nhíu mày, nói: "Thiên tuế, đại sự quan trọng, một Dương Hạo thì làm được gì? Chuyện này giao cho bọn thuộc hạ đi, lập tức chấp hành kế hoạch thứ hai, khống chế chính thành!"



"Được!"



Triệu Quang Nghĩa nghiến răng cười gằn: "Ta không tin chỉ một Dương Hạo có thể làm hỏng đại sự của ta! Các ngươi lập tức đi làm đi!"



Cổ Diễm, Trình Đức Huyện ôm quyền thưa: "Vâng!" rồi lập tức hối hả chạy ra ngoài.



Lúc này lại có một tâm phúc hớt hải chạy vào, nói: "Thiên tuế, Vương đô tri trong cung tới rồi."



Triệu Quang Nghĩa biến sắc, nói: "Mau mời!"



Còn chưa kịp mời thì Vương Kế Ân đã lên tới Thanh Tâm lâu, vừa thấy Triệu Quang Nghĩa liền nói: "Thiên tuế, chuyện bệ hạ băng hà, trong cung đã biết rồi."



Triệu Quang Nghĩa bước vội lên đón, hỏi: "Nương nương có chủ trương gì?"



Vương Kế Ân nói: "Khóc lóc thảm thiết ở trong cung, nhưng tinh thần chưa loạn, lệnh cho nô tỳ xuất cung, triệu Lô, Lữ, Tiết ba tướng vào cung."



"Hả?"



Triệu Quang Nghĩa vẻ mặt ngưng trọng, cười lạnh nói: "Nương nương làm vậy là sao?"



Vương Kế Ân hạ thấp giọng, gằn từng chữ một: "Bí mật triệu hoàng trưởng tử Đức Triêu hồi kinh."



Triệu Quang Nghĩa ngẩng mặt lên cười lớn: "Giỏi cho một Tống hoàng hậu. Đi! Chúng ta vào cung!"



Trình Vũ, đám người Mộ Dung Cầu Túy vây quanh Triệu Quang Nghĩa lập tức ra khỏi cung, chiến mã ở dưới lâu đã được chuẩn bị đầy đủ, ai lên ngựa nấy, phi nhanh về phía hoàng thành.